“Đúng thế, không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.
” Thầy giáo đó gật đầu, “Tôi thấy chuyện học bù vào kỳ nghỉ vẫn cần phải xem xét một chút.
”Hai người nói thêm vài câu rồi người kia vội vã đi đến lớp bồi dưỡng vật lý.
Như thế thì Đường Quyên có muốn từ chối cũng không thể được nữa, chỉ đành đồng ý giúp Tạ Miêu soạn thêm đề mà thôi.
Làm đề thực sự rất mất thời gian và sức lực, từ khi đảm nhận làm giáo viên phụ đạo lớp bồi dưỡng, Đường Quyên thường phải tăng ca sau khi về nhà.
Tạ Miêu giải đề quá nhanh, giờ cô thực sự không biết làm sao để soạn ra nhiều đề trong thời gian ngắn như vậy cho Tạ Miêu làm, thế nên dứt khoát đi tìm giáo viên dạy lớp , hỏi bọn họ những bộ đề đã ôn tập gần đây để đi in.
Chẳng phải Tạ Miêu muốn bộ đề củng cố nền tảng lớp sao?Cô muốn xem xem, em ấy chưa từng học chương trình của lớp , vậy thì dựa vào đâu để giải những đề đó.
Vào tiết bồi dưỡng tiếng Anh văn của tuần thứ hai, Đường Quyên gọi người đến văn phòng ôm mấy xấp đề thi đến phát cho mọi người.
“Đây là những đề thi ngoài giờ bồi dưỡng, mọi người đem về nhà làm.
Nếu có thời gian cô sẽ giảng những bài có ích, còn lại sẽ phát đáp án cho các em đối chiếu, chúng ta sẽ không chiếm dụng thời gian lên lớp chính thức quý báu này nữa.
”Học sinh gật đầu đồng ý, cất đề vào cặp rồi chăm chú nghe giảng.
Sau khi xong tiết tự học buổi tối về đến kí túc xá, Tạ Miêu lấy một quyển vở mới toanh ra và bắt đầu chép lại từng câu hỏi trên đề thi.
Cô chép vô cùng chăm chú, Kim Liên Ngọc đi ngang qua cô vài lần, thậm chí còn đứng lại một bên xem nhưng cô vẫn không phát hiện ra.
Phó Linh sợ Kim Liên Ngọc làm phiền Tạ Miêu, nhẹ nhàng kéo cô ấy, “Cậu làm gì thế?”Kim Liên Ngọc bỗng tỉnh ra, cảm thán: “Không hổ là người có thể sáng lập ra Góc tiếng Anh, viết tiếng Anh còn dễ nhìn hơn cả giáo viên.
”Nói xong bỗng cô lại nhớ ra điều gì đó, “Đó là đề cho lớp bồi dưỡng các cậu đúng không? Tạ Miêu đâu phải không có, mắc mớ gì phải chép thêm một lần nữa?”Phó Linh trầm giọng hỏi, Kim Liên Ngọc cũng hạ giọng trả lời cô ấy.
Chỉ là Kim Liên Ngọc ở quá gần Tạ Miêu, bình thường lại là đứa họng to, câu này rốt cuộc vẫn truyền đến tai của Tạ Miêu.
Bàn tay đang chép đề của Tạ Miêu khựng lại, đôi tai trắng nõn bỗng chốc đỏ lên.
Cô vội vàng cúi đầu thấp hơn vài phần, đẩy nhanh tốc độ sao chép lên, trông cứ như sợ bị người khác nhìn thấy ráng hồng trên mặt mình.
Cũng may, sự chú ý của Kim Liên Ngọc đã nhanh chóng chuyển đi, cô hỏi Phó Linh về một vấn đề khác: “Sắp giảng bài của năm hai kỳ trước rồi, cậu đã mượn sách được chưa? Chưa thì tớ mượn giúp cậu, cái người ở đối diện nhà tớ đến nhận lớp của bố anh ta rồi, vừa khéo không dùng đến tài liệu năm .
”“Tớ đã mượn được rồi.
” Phó Linh nhỏ tiếng nói.
Kim Liên Ngọc hỏi Tạ Miêu: “Tạ Miêu, cậu đã mượn được sách kỳ sau chưa? Có cần tớ mượn giúp cậu không?”“Tớ cũng mượn được rồi, cảm ơn nhé.
”Tạ Miêu ngẩng đầu cười với cô, nhưng trong đầu lại đột nhiên xuất hiện khuôn mặt chàng trai cố làm ra vẻ bình thản khi cô về nhà vào tuần trước.
Cậu cũng nói rằng bạn học trong lớp muốn đổi lớp nên không dùng nữa, vì thế đã tặng cho cô toàn bộ sách của năm .
Chỉ là khác với lần trước, anh không mượn cớ là đồ của bà Ngô sai anh đi đưa.
Lúc này Tạ Miêu không hề phát hiện ra sự ấm áp trong đôi mắt của mình, còn có khóe môi không kiềm chế được nhếch lên.
Cô tiếp tục viết, tranh thủ chép thêm vài đề thi trong thời gian nghỉ giải lao giữa các tiết trước khi trở về nhà vào chiều thứ bảy.
Ngô Thục Cầm buồn bã nhận ra rằng, mình có thể là một đứa hèn hạ.
Trước kia khi học cùng một lớp, cô nhìn Tạ Miêu bao nhiêu thì thấy chướng mắt bấy nhiêu, đặc biệt là khi Tạ Miêu cứ lởn vởn quanh anh Hàm Giang trong khoảng thời gian nửa năm.
Sau này Tạ Miêu bỗng đổi tính đổi nết, cách xa anh Hàm Giang ngàn dặm, trong lòng cô lại bất bình thay cho anh ấy.
Nhưng mà, hộp phấn của anh Hàm Giang tặng thật thơm, dây cột tóc cũng rất xinh xắn, áo khoác thì thật ấm áp…Mặc dù mỗi lần đồ tặng cho Tạ Miêu đều tốt hơn nhiều, nhưng cô vẫn cắn răng nhẫn nhịn.
Ngô Thục Cầm kiên trì tin rằng mình không thích Tạ Miêu, và chỉ vì Cố Hàm Giang nên cô mới miễn cưỡng chung sống hòa bình với cô ta.
Kết quả Tạ Miêu vừa mới chuyển đi hai tuần, cô đã cảm thấy dường như bên cạnh thiếu đi thứ gì đó, đến cả phương hướng học tập cũng mất đi.
Ngô Thục Cầm gõ cằm xuống bàn một cách buồn thảm, xoắn xoắn hai bím tóc, lắc lắc đầu ngọn.
Hay là đến nhà Tạ Miêu hỏi mấy câu mà mình không biết nhỉ?.