Thập Tam Yêu

chương 30: ôm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Chuyện Đinh Kiều xảy ra đã mấy ngày, âm thầm lên men trong ngõ nhỏ, nói là như thế, thật ra cũng chỉ có không khí nhà Chu Yểu là đè nén. Chu Ma nói rất nhiều lần, kêu mẹ Chu đi gọi Chu Yểu về, biết cô ở nhà Trần Hứa Trạch, Chu Ma yên tâm hơn nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn không tốt bằng nhà mình.

Mẹ Chu cứng cổ không đồng ý, còn nói: “Nó thích ở nhà ai thì ở, cánh cứng rồi không quản được nữa, mới từng này tuổi đã học lăn lộn với đàn ông, nó thích ở với Trần Hứa Trạch cũng tốt, trước khi tốt nghiệp đã có con, về sau mới biết…!”

Bà nói khó nghe đến mức Chu Ma cũng không nhịn được mà cãi lại, vì thế trong phòng khách, hai người thường xuyên cãi nhau. Khách khứa ở quán mạt chược phía trước vẫn luôn không hiểu, chuyện đã truyền nhiều ngày, vợ chồng Chu Ma bất hòa, ồn ào đến mức muốn chết muốn sống.

Lúc không khí giữa hai vợ chồng Chu Ma đang giằng co, mẹ Đinh Kiều bỗng nhiên tới cửa, là nhân vật mấu chốt cởi bỏ khúc mắc này.

Vừa ngồi xuống, mẹ Đinh Kiều đã áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi, Tú Âm à, tôi… Tôi không còn mặt mũi nào nữa.”

Mẹ Chu tên Chu Tú Âm, nghe mà mơ hồ: “Vậy là sao?”

“Mấy ngày nay chuyện bà và Chu Ma ồn ào mọi người ai cũng biết, Yêu Yêu lại không ở nhà, người khác không đoán ra, nhưng hai vợ chồng tôi rất rõ ràng.”

Mẹ Đinh Kiều nói: “Kiều Kiều nhà chúng tôi đã gây phiền phức cho nhà bà, thật sự xin lỗi.” Bà ấy cầm lấy tay mẹ Chu, đỏ mắt: “Nhưng chính tôi cũng không ngờ một đứa con gái mới lớn lại có thể làm ra chuyện này, lúc vừa biết được, tôi và bố nó thực sự rất giận, giận đến mức run rẩy cả người, bố nó đóng cửa lại nói muốn đánh chết nó, trong nhà ồn ào không yên.”

Mẹ Chu nghe ra manh mối từ lời nói của bà ấy: “Kiều Kiều…?”

Gương mặt già nua của mẹ Đinh Kiều không nói gì, đỏ hốc mắt gật đầu, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt: “Bà nói xem, nó mới năm hai cao trung, lại làm ra loại chuyện này, đều tại người lớn chúng tôi không dạy bảo đàng hoàng… Cũng không biết là thằng nhãi nào, bố nó liều mạng đánh, nhưng nó không chịu nói…”

Mẹ Chu sửng sốt, cả buổi mới phản ứng lại: “Bà nói, Kiều Kiều nó… Chuyện đó?” Dừng một chút: “Vỉ thuốc mà nó uống, rơi ở trong phòng Yêu Yêu nhà chúng tôi?”

Mẹ Đinh Kiều gật đầu: “Đều nói Yêu Yêu hiểu chuyện, ngày thường giống như người lớn, tuy rằng hơi yên ắng nhưng trong lòng chuyện gì cũng rõ ràng. Nhiều năm qua, mọi người trong ngõ cũng đã nhìn thấy, có ai mà không biết? Con bé chưa từng làm chuyện gì không nên làm, ngoan ngoãn nghe lời, người lớn trẻ nhỏ có ai mà không thích con bé? Cho nên chuyện vừa xảy ra, Kiều Kiều nhà chúng tôi mới có thể nghĩ đến việc tìm Yêu Yêu giúp đỡ.”

Mẹ Đinh Kiều khen: “Vẫn là Yêu Yêu hiểu chuyện, biết khuyên Kiều Kiều về nói với chúng tôi, bà nói xem chuyện lớn như vậy, mấy đứa nhỏ lại tự mình giải quyết, lỡ mà có họa gì, phải bỏ cả mạng vào, nhưng mà…” Bà ấy nói rồi lại khóc.

“Vẫn là Yêu Yêu giỏi, Yêu Yêu rất giỏi… Luôn khuyên nó, nói với nó cho dù bố nó tức giận cũng sẽ không mặc kệ nó, nó đắn đo rất lâu, cuối cùng mới dám nói với chúng tôi…”

Những lời này đều là Đinh Kiều nói lại với mẹ mình.

Trong nhà làm ầm ĩ vài ngày, nhớ đến nhà họ Chu vì nhà mình mà gà bay chó sủa chưa ngừng, mẹ Đinh Kiều lập tức đến cửa nói chuyện này. Bà khóc không ngừng, khóc vì con gái không hiểu chuyện, không biết cố gắng, không biết quan tâm đến người lớn, mẹ Chu an ủi một lúc lâu. Chu Ma ngồi bên cạnh hút thuốc, không hé răng.

Đến cuối cùng, mẹ Đinh Kiều nắm tay mẹ Chu, xin họ đừng nói chuyện này ra ngoài, nếu không Đinh Kiều sau này sẽ không còn gì nữa.

Vợ chồng Chu Ma luôn miệng đồng ý.

Nhà họ Đinh có thân thích làm việc trong khu phố, nói không chừng khi nào đó cần phải nhờ họ giúp đỡ, qua lại thân thiết đương nhiên là tốt hơn so với trở mặt.

Mẹ Đinh Kiều rời đi, phòng khách nhà họ Chu vô cùng yên ắng, Chu Ma ngồi bên trái, cũng không thèm nhìn mẹ Chu, sau một lúc mới đảo mắt qua, vẻ mặt bà tối đi, hơi vàng như trong quá khứ.

“Đi gọi Yêu Yêu về!” Ngón tay Chu Ma gõ mặt bàn, không nhiều lời: “Giờ bà vừa lòng chưa? Vui chưa?!”

“Ông nói lớn như vậy làm gì? Muốn cãi nhau?” Mẹ Chu đứng phắt dậy: “Ông cho rằng lòng tôi dễ chịu lắm à?”

“Lòng bà không dễ chịu? Bà vẫn luôn mắng nó, còn đuổi nó ra ngoài, lòng bà không dễ chịu, có lòng ai dễ chịu không? Tôi thấy cái nhà này ngoại trừ bà thì chẳng có ai nữa!”

“Tôi hỏi nó của ai nó không nói, lại tìm được trong phòng nó, ông nói xem tôi có thể nghĩ thế nào nữa, hả? Không phải vì tôi muốn tốt cho nó sao?”

Chu Ma nói: “Muốn tốt cho nó thì bà cũng nên tin nó một câu đã, nó đã nói bao nhiêu lần là không phải của nó, bà có tin không?!”

Mẹ Chu mạnh miệng: “Với cái tình huống thế này, ông nói đi, tôi làm sao để tin, hả? Làm sao để tin?!”

Chu Ma cảm thấy không thể nói nổi bà nữa, lần nữa vỗ bàn: “Đi gọi nó về.”

Mẹ Chu im lặng đứng, từ từ ngồi xuống, quay lưng với Chu Ma. Sau một lúc lâu, bà đi đến cạnh cửa, lại không phải mở cửa mà là khóa lại.

“Hôm nay muộn rồi.” Bà nói: “Ngày mai đi đón.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio