Lần này, làn kiếm Tân Nguyệt phát ra không hề bị kết giới dời đi, mà từ từ dung hợp vào trong kết giới giống như đao thái rau cắt vào dưa hấu, chậm rãi mà để lại dấu tích.
Cả quá trình này kéo dài giây lát, khi làn đao sáng đỏ rực hoàn toàn dung nhập vào rồi, lối vào đột nhiên có sét đánh rung trời, một luồng sức mạnh hủy diệt điên cuồng thổi tung khắp nơi, dễ dàng hất bắn Tân Nguyệt bay đi như diều đứt dây, lại đẩy lùi Lang Vương, Hùng Liệt, Diêu Vân và Thiên Lân.
Sau đó, sức nổ đáng sợ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một luồng sức hút đáng sợ phát ra từ lối vào, hình thành một cơn lốc xoáy, rít lên liền hút lấy Tân Nguyệt, Diêu Vân, Thiên Lân, Lang Vương, Hùng Liệt trước sau vào trong đó.
Biến cố xảy ra bất ngờ, khi năm người ở đó phát hiện được thì đã không kịp phòng ngự, vì thế toàn bộ bị hút vào trong tầng thứ tám của Cửu Trọng Thiên.
Ở trong đó, bọn họ sẽ gặp điều gì đây?
Vật trong truyền thuyết khiến người ta phải cầu mong có thật sự tồn tại không?
Nếu có, ai sẽ đoạt được?
Ly Hận phong, còn có tên là Cô Thiên phong, chính là một trong những đại danh sơn trên vùng Băng Nguyên, cách nay một ngàn năm trăm năm trước đã tiến hành thành lập Ly Hận thiên cung, cùng tề danh với Đằng Long cốc, Thiên Tà tông, Thiên Sơn Dao Trì, Trụ Tuyết phong Kim Phật động.
Theo truyền thuyết, năm đó, người sáng lập Ly Hận thiên cung là một người trong lòng đau thương phẫn nhân hận thế, cả đời người đó bị tình vây khốn lại bị tình đùa giỡn, cuối cùng lòng nguội lạnh, đến vùng Băng Nguyên, tới dưới chân ngọn Cô Thiên phong khai sáng ra môn phái Ly Hận.
Ly Hận thiên cung có ý nghĩa là một nỗi oán hờn rất sâu sắc.
Năm xưa khi mới sáng lập, người khai sáng đã lưu lại một quy củ vô cùng đáng sợ, phàm là đệ tử môn hạ của Ly Hận môn, cả đời không được có một chút tình cảm, cũng không được lập gia đình, người trái lệnh sẽ bị tuyên phán cực hình.
Quy định như vậy vi phạm nhân tính, nhưng lại luôn được chấp hành.
Mãi đến năm trăm năm trước, một nữ đệ tử của Ly Hận thiên cung tên là Như Thiến, vô tình yêu thương một môn hạ nam đệ tử của Thiên Tà tông tên là Nguyên Bảo.
Hai người thật sự yêu thương nhau, nhưng bởi sự giới hạn của môn quy Ly Hận thiên cung, gây nên náo nhiệt đến mức hai phái đại chiến, cuối cùng Triệu Ngọc Thanh của Đằng Long cốc ra mặt mới hóa giải được chuyện này.
Khi ấy, đôi tình nhân yêu nhau ở cùng với nhau, không tiếc dùng cái chết để bức bách, nhưng Ly Hận thiên tôn đệ tam giới hạn trong môn quy không hề lay động, cuối cùng ép cho hai người yêu nhau đồng thời tự tận, tạo nên cơn giận của Thiên Tà tông, hai phái từ đó trở thành cừu địch.
Sau đó, Ly Hận thiên tôn đời thứ tư Công Dương Thiên Tung lên ngôi, phát hiện quy định đó có vi phạm luân thường đạo lý, vì thế triệu tập người toàn phái thương nghị, cuối cùng sửa đổi điều môn quy phải chấp hành đến ngàn năm thành có thể kết hôn, nhưng giữa đồng môn không được có tư tình.
Từ đó, đệ tử Ly Hận thiên cung tăng mạnh, đến hiện nay nhân số đã tăng lên gấp đôi.
Ly Hận phong dốc đứng vô cùng, duy chỉ có ở vùng sườn núi hơi thoai thoải, Ly Hận thiên cung được xây dựng ở nơi đó.
Do liên quan đến hoàn cảnh, Ly Hận thiên cung hoàn toàn không hoa lệ, chỉ đơn giản là một phủ bằng đá đơn giản, tổng cộng ba gian, dựa vào núi để xây dựng, cửa lớn khắc ba chữ “Ly Hận Cung”.
Bình thương, môn hạ đệ tử đều ở trong động băng, chỉ có khi hội nghị hoặc đãi khách, cao thủ Ly Hận thiên cung mới hội họp ở nơi đó.
Lúc này, Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung đang ở trong Ly Hận cung gặp gỡ môn hạ Đằng Long cốc Vương Chí Bằng, lắng nghe hắn thuật lại những chuyện mới phát sinh gần đây trên vùng Băng Nguyên.
Đồng thời, nơi đó còn có bốn cao thủ của Ly Hận cung, thứ nhất chính là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, chính là Cơ Tuyết Ny đã từng đi theo Công Dương Thiên Tung đến Đằng Long cốc trong lần Băng Tuyết thịnh hội vừa đây.
Thứ hai là một lão già y phục trắng toát lạnh lùng, chính là Ly Hận cung cao thủ Mạc Bắc Thiên Tinh khách.
Thứ ba chính là một lão già đầu tóc trắng xóa, người cao lớn uy mãnh, chính là người thứ ba trong Ly Hận cung tứ đại trưởng lão, tên là Lộc Di Phong.
Người thứ tư là một nam tử anh tuấn tuổi chừng ba mươi, toàn thân y phục trắng toát, khuôn mặt nở nụ cười lạnh lẽo, là người có danh vọng nhất của Ly Hận thiên cung, Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngữ.
Ở trên cao, Công Dương Thiên Tung nghe những lời Vương Chí Bằng thuật lại xong, mày rậm nhíu chặt, quát lên:
- Dám đến Băng Nguyên gây náo loạn, bọn chúng quả thật lớn gan. Hiền chất cứ yên tâm, quay về báo cho sư phụ, Ly Hận thiên cung của ta sẽ toàn lực hỗ trợ, lập tức phát xuất cao thủ truy xét chuyện này, một khi có tin tức sẽ liên hệ với các vị.
Vương Chí Bằng vẻ mặt vui mừng, cảm kích nói:
- Có được Thiên Tôn tiền bối đứng lên ủng hộ, thế những cao thủ dị tộc tất nhiên sẽ không chiếm được tiện nghi. Vãn bối ở đây xin đại biểu Đằng Long cốc cảm tạ trước.
Công Dương Thiên Tung bật cười ha hả, được lời nịnh nọt của hắn khiến trong lòng vui mừng, khẳng khái nói:
- Đây là chuyện phải làm, hiền chất không cần phải khách khí. Bây giờ ta sẽ phái Mạc Ngữ bắt tay truy xét, tận sức hỗ trợ các vị.
Vương Chí Bằng trong lòng ngầm mừng, Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngữ có thể nói là một trong bốn đại cao thủ của Ly Hận thiên cung, cũng là cao thủ khó gặp trên khắp cả vùng Băng Nguyên, không phải là người sáu đệ tử của Đằng Long cốc chủ có thể so được.
Đứng lên, Vương Chí Băng nói:
- Có được Mạc đại hiệp ra tay, chắc chắn mọi thứ sẽ bình yên. Vãn bối xin phép quay về bẩm báo với sư tôn để toàn lực phối hợp.
Công Dương Thiên Tung cười đáp:
- Cũng được, đại sự quan trọng hơn, lần tới hiền chất đến đây ta mới khoản đãi thật tốt.
Vương Chí Bằng khách sáo cám ơn một tiếng, sau đó liền rời đi.
Lát sau, Công Dương Thiên Tung nói:
- Mạc Ngữ, lần này nếu Đằng Long cốc đã đặc biệt phái người đến chuyển lời, hẳn tất nhiên có nguyên nhân của nó. Thiên Tà tông bên đó cũng nhất định sẽ thu được tin tức này, sẽ phái cao thủ truy xét chuyện này. Vì thế lần này ta phái ngươi ra tay, dụng ý ngươi hẳn hiểu rõ trong lòng rồi.
Mạc Ngữ lạnh lùng đáp:
- Đúng thế, thuộc hạ biết rồi.
Mỉm cười gật đầu, Công Dương Thiên Tung liếc ba người còn lại, hỏi:
- Các vị còn có ý kiến hay suy nghĩ nào chăng?
Cơ Tuyết Ny vẻ mặt lạnh nhạt, bình thản như mặt hồ nói:
- Lần này có thể dùng để rèn luyện năng lực ứng biến của môn hạ đệ tử, ta thấy Tiết Phong hẳn cũng nên đi ra ngoài cho thêm phần kiến thức.
Tam trưởng lão Lộc Di Phong tán thành:
- Kiến nghị này không tồi, Tiết Phong hiện giờ tu vi đã không tồi, chỉ còn thiếu chút kinh nghiệm mà thôi.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách trầm tư một lúc, lo lắng nói:
- Băng Nguyên trước nay luôn thanh tịnh, ta lo lần này sợ là sẽ có hạo kiếp.
Công Dương Thiên Tung vẻ mặt trầm xuống, hỏi lại:
- Vì sao lại kết luận như vậy?
Mạc Bắc Thiên Tinh khách đáp:
- Mười chín năm trước, Thất giới đối mặt với một trường hạo kiếp, khiến cho thiên hạ rụng rời khiếp đảm. Hiện nay, chuyện này đã cách mười chín năm, Tu Chân giới cơ bản đã an bình lại, trung thở bị Trừ Ma liên minh và Dịch viên hai đại môn phái thống trị, loại tôm tép nhãi ranh thông thường không dám sinh sự. Cứ như vậy, Băng Nguyên an bình lại trở thành có khả năng khởi nguyên của một trường hạo kiếp. Đương nhiên, đây chỉ là điều ta suy đoán, hy vọng là ta quá lo rồi.
Công Dương Thiên Tung trong lòng chấn động, trầm giọng nói:
- Suy đoán của ngươi tuy có chút hoang đường, nhưng lại hoàn toàn không phải không có khả năng. Vì sớm phòng ngự, ta dự tính chuyện này giao cho ngươi đi xử lý. Cho dù có hay không khả năng phát sinh, đều không thành vấn đề, ngươi cứ coi như để an tâm, cũng thuận tiện quên đi những chuyện không thoải mái trước kia.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách vẻ mặt hơi biến, có vẻ kích động đáp:
- Đa tạ người, Thiên Tôn.
Bình nguyên Thiên Hà nhờ có Thiên Tà tông mà nổi danh. Địa thế nơi này bằng phẳng, thích hợp để xây dựng kiến trúc từng khối.
Vì thế, phủ đệ của Thiên Tà tông khí thế huy hoàng, sử dụng thiết kế theo mẫu tứ hợp viện của trung thổ.
Trong ba đại môn phái của Băng Nguyên, Thiên Tà tông do bởi thời gian lập phái tương đối ngắn nên đứng hàng thứ ba, nhưng số lượng môn nhân đệ tử của phái này lại đứng hàng đầu.
Nguyên nhân của việc này, thứ nhất bởi vì môn quy của Thiên Tà tông không nghiêm khắc, hành sự nửa chính nửa tà, thứ hai là Thiên Tà tông thu nhận môn đồ rộng rãi, tiêu chuẩn thu nhận tương đối thấp.
Lúc này, trong Thiên Tà tông, Đinh Vân Nham cũng đang kể lại chuyện cao thủ thần bí cho tông chủ Mã Vũ Đào.
Cùng nghe còn có ba vị cao thủ, thứ nhất chính là Hạ Kiến Quốc chín năm trước đã tham gia Băng Tuyết thịnh hội, hiện nay đã được hai mươi tám tuổi.
Thứ hai là một văn sĩ khoảng năm mươi tuổi, vẻ ngoài hơi tà mị, chính là Thủ tịch hộ pháp Thiên Tà tông Ngôn Long Vũ.
Thứ ba là một người đàn ông anh tuấn mặc áo đen tuổi chừng ba mươi ba ba mươi tư, chính là đệ tử đắc ý của Mã Vũ Đào, Phùng Vân, đã hơn ba trăm tuổi mà tu vi có thành tựu, không hề thấy chút dấu hiệu già lão nào.
Giây lát sau, Đinh Vân Nham kể chuyện xong. Mã Vũ Đào nhìn mấy người, hỏi:
- Chuyện này các ngươi thấy thế nào?
Hộ pháp Ngôn Long Vũ lạnh lùng đáp:
- Người đến thân phận không rõ, tạm thời còn chưa biết được lai lịch, ta kiến nghị trước hết quan sát, sau đó mới ra quyết định.
Phùng Vân trầm ngâm nói:
- Chuyện này tương đối mờ mịt, ngang nhiên ra tay sợ là sinh sự đa đoan, nhưng nếu ngoảnh mặt làm ngơ cũng dễ sinh ra họa ngầm, vì thế đệ tử thấy rằng chúng ta phải phái người ngầm lưu ý, trước hết không xung đột chính diện, đợi tra ra ý đồ đến rồi mới tiến hành thương nghị.
Mỉm cười gật đầu, Mã Vũ Đào nói:
- Suy nghĩ này không tồi. Kiến Quốc, còn con, nghĩ thế nào?
Hạ Kiến Quốc điềm nhiên đáp:
- Đệ tử đang suy nghĩ, chuyện này nếu đã khiến Đằng Long cốc chú ý, thế thì Ly Hận thiên cung cũng hẳn thu được tin tức rồi. Nếu Thiên Tà tông chúng ta không tỏ ra điều gì, sợ là có người lời ra tiếng vào.
Mã Vũ Đào cười lạnh, hừ giọng nói:
- Ly Hận thiên cung có thể làm được chuyện này, Thiên Tà tông chúng ta cũng có thể làm được giống vậy. Bây giờ ta quyết định, để hai sư huynh đệ các con bắt tay vào điều tra chuyện này, cần phải chứng tỏ cho Ly Hận thiên cung chúng ta không hề đi xuống, có biết không?
- Sư phụ yên tâm, đệ tử biết rồi!
Đồng thanh trả lời, Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc giọng đầy tự tin và kiên định.
Mã Vũ Đào thấy vậy rất vui mừng, ánh mắt nhìn Đinh Vân Nham, cười hỏi:
- Trả lời như vậy không biết có vừa lòng hay chưa?
Đinh Vân Nham hừ khẽ trong lòng, miệng lại cười đáp:
- Có được cao thủ quý phái ra mặt, chính là phúc của Băng Nguyên, tin tưởng sẽ nhanh chóng lấy lại hòa bình an lành cho Băng Nguyên.
Gật đầu nhè nhẹ, Mã Vũ Đào đáp:
- Vừa ý là được rồi. Chúng ta khó mà gặp, hay là nói về các môn hạ đệ tử của ngươi, bây giờ tình hình như thế nào rồi?
Đinh Vân Nham khiêm tốn đáp:
- Làm phiền tông chủ phải quan tâm, tiểu đồ thiên phú bình thường, miễn cưỡng có thể lấy được.
Mã Vũ Đào cười đáp:
- Ngươi không cần phải khiêm tốn như vậy, đồ đệ đó của ngươi có tiềm lực rất lớn, ngươi phải bồi dưỡng cho tốt…
Nói thêm vài câu, Đinh Vân Nham đứng lên từ biệt:
- Chuyện trong cốc rất nhiều, vãn bối trước hết cáo từ, lần sau đến sẽ nghe tông chủ dạy bảo thêm.
Mã Vũ Đào khách sáo vài câu, cũng không giữ lại, dặn Phùng Vân đưa tiễn hắn.