Thất Giới Hậu Truyện

phần 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi sáng, tiếng chim hót êm tai thức tỉnh người đang ngủ say. Chiếu Thế Cô Đăng đứng trước cửa, ngắm nhìn hình bóng nhấp nhô trước mắt, khuôn mặt nở nụ cười mỉm. Lúc này, mặt trời phương Đông hãy còn núp sau rặng núi, không khí có phần hơi lạnh lẽo. Ngô Viện Viện toàn thân quần áo màu xanh lục, nắm chắc một thanh đoản kiếm lấp lánh ánh xanh, đang tung hoành di động giữa không gian trời đất, kiếm khí tràn ngập múa lên tung bay bao trùm cả khu vực phương viên đến vài chục trượng. Lúc đầu, hình bóng của Ngô Viện Viện còn có thể nhìn thấy được rõ ràng. Sau đó, theo kiếm chiêu càng lúc càng sắc bén, thân pháp cũng càng lúc càng nhanh hơn, cả người hệt như một đám mây xanh đang tới lui rất nhanh giữa sân. Cảnh tượng này ước chừng chốc lát, sau đó bên ngoài mây xanh hiện lên ánh đỏ, một quầng đỏ chói mắt rực rỡ lập tức thay thế cho quầng xanh trước đây, tỏ rõ khí thế hùng dũng tiến lên, rầm rầm rộ rộ.

Nhìn thấy cảnh này, Chiếu Thế Cô Đăng Hứa Thương Hải vẻ mặt toát ra sự vui mừng, trong đáy mắt hiện lên một sự phức tạp. Chốc lát sau, Ngô Viện Viện đã luyện kiếm trước nhà hoàn tất, đứng nơi đó cười vang vang, khuôn mặt đắc ý nhìn Hứa Thương Hải, dịu dàng nói:

- Sư phụ, người thấy con luyện đến thế nào rồi, có phải đã đủ cùng sư huynh lên đường hành đạo thiên hạ chăng?

Hứa Thương Hải cười đáp:

- Luyện cũng coi như miễn cưỡng được, muốn hành đạo thiên hạ thì cần phải cẩn thận.

Ngô Viện Viện cười đáp:

- Có sư huynh bảo hộ cho con, không có chuyện gì đáng ngại.

Hứa Thương Hải cười cười, ánh mắt nhìn đến thanh đoản kiếm trong tay Ngô Viện Viện, trầm ngâm nói:

- Thanh kiếm xanh hồng này cũng thần diệu, con sau này nhất định phải tu luyện nhiều hơn nữa mới được. Bây giờ, con hãy đi kêu sư huynh của con đến đây, ta có chuyện muốn thương nghị với hắn.

Ngô Viện Viện cười duyên đáp:

- Đệ tử tuân mệnh.

Nói rồi ngâm lên một câu kiếm quyết, lập tức ngự kiếm bay vút lên không nhắm thẳng về phía thung lũng mà Quý Hoa Kiệt đang ở. Nhìn theo hình bóng của Ngô Viện Viện đi xa rồi, Hứa Thương Hải đột nhiên thở dài, nhưng lại hoàn toàn không nói nhiều, xoay mình đi vào trong nhà.

Một lúc sau, Ngô Viện Viện đã dẫn Quý Hoa Kiệt đến bên ngoài nhà, hai người tay trong tay mà đi, Ngô Viện Viện mặt tươi cười hớn hở, Quý Hoa Kiệt lại có vẻ gì đó bất đắc dĩ.

Nhìn hai người, Hứa Thương Hai mặt cười tươi, khẽ bảo:

- Ngồi xuống đi.

Quý Hoa Kiệt khẽ gật đầu, ngồi đối diện với Hứa Thương Hải, Ngô Viện Viện lại ngồi cùng với Quý Hoa Kiệt.

Bật cười điềm nhiên, Hứa Thương Hải lên tiếng:

- Từ lần trước ta mang Thanh Hồng kiếm về, tu vi của Viện Viện đã tăng lên rất lớn, hiện nay miễn cưỡng có thể hành đạo thiên hạ được rồi, ta dự tính để con hộ tống Viện Viện cùng đi ra ngoài để tăng phần lịch lãm một chút, tăng thêm một số kinh nghiệm thực chiến.

Quý Hoa Kiệt khẽ cau mày, trầm ngâm nói:

- Chỉ với hai người chúng con?

Hứa Thương Hải trả lời:

- Ta sẽ đi cùng với các con, bất quá giữa đường sẽ có một khoảng thời gian chia tay để làm chút chuyện riêng, con phải bảo hộ an nguy của Viện Viện cho tốt.

Quý Hoa Kiệt không nói, nhìn sang Ngô Viện Viện ngồi bên, thấy vẻ mặt nàng hưng phấn và sung sướng, trong lòng có một mùi vị không mô tả được.

Thấy Quý Hoa Kiệt không đáp, Ngô Viện Viện kéo tay của hắn, dịu dàng nói:

- Sư huynh mau đồng ý với sư phụ đi, chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này đi du lịch thiên hạ rồi.

Cảm nhận được sự nóng nảy và khát vọng của Ngô Viện Viện, Quý Hoa Kiệt không đành lòng khiến nàng mất hứng, lập tức gật đầu trả lời:

- Được, con tình nguyện mang muội ấy đi cùng.

Hứa Thương Hải nói:

- Chuyến đi này có một điểm con phải nhớ cho kỹ lưỡng, tu vi của Viện Viện tiến triển nhanh chậm thế nào, con đều không được nhúng tay vào, càng không thể cố ý trợ giúp nó tăng tu vi.

Ngô Viện Viện không vui, hậm hực nói:

- Sư phụ thiên vị, vì sao không cho sư huynh giúp cho con một chút?

Hứa Thương Hải vẻ mặt kỳ lạ, khẽ giọng đáp:

- Ta chỉ không hy vọng các con đi vào bước chân của người khác.

Ngô Viện Viện không hiểu, nhưng Quý Hoa Kiệt lại hiểu rõ ý tứ của câu này, lập tức ra dấu đồng ý, trong lòng không khỏi dấy lên một bóng ma ám ảnh.

Để ý đến vẻ mặt của Quý Hoa Kiệt, Hứa Thương Hải nói:

- Chớ có lo lắng, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh được. Bây giờ con dẫn Viện Viện luyện tập thêm thuật ngự kiếm, sáng sớm ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này.

Quý Hoa Kiệt gật đầu trả lời rồi đứng lên mang Ngô Viện Viện đi ra khỏi cửa lớn. Hứa Thương Hải đưa mắt tiễn hai người đi xa rồi, mặt liền hiện ra chút ưu tư, dường như có một tâm sự nào đó.

Lư Sơn Bất Quy Lộ nhờ có Vô Nhân Tọa mà dương danh thiên hạ, trở thành nơi thần bí nhất trong bốn đại tuyệt địa ở nhân gian. Nhưng hai mươi mốt năm trước, trận tai ách Thất giới đã kích phát rất nhiều kiếp nạn, Vô Nhân Tọa dương danh thiên hạ đó do bị Hậu Nghệ thần cung bắn một lổ thủng, cuối cùng nguyên thần dung hợp vào trong Diêm Vương lệnh, bị Cửu U Tinh Diễm của Phần Thiên tiêu diệt, Vô Nhân Tọa vì vậy rơi vào trong tay của Bách Linh. Hiện nay, hai mươi năm đã trôi qua rồi, Lư Sơn vẫn như cũ nhưng uy danh lại sớm tiêu mất, một trong bốn vùng đại tuyệt địa năm xưa là Bất Quy Lộ cũng sớm đã trở thành hư danh rồi.

Đứng ở dưới chân của Lư Sơn, Lục Vân đánh giá lại khu đất đã từng thần bí vô cùng này, vẻ mặt thật kỳ lạ.

Diệp Tâm Nghi mặt lạ lùng, nhìn ngọn núi cảnh sắc xinh đẹp trước mắt, hỏi lại:

- Nơi này chính là Lư Sơn?

Lục Vân mỉm cười trả lời:

- Không sai, chính là Lư Sơn, vùng đất đích đến của chúng ta hôm nay.

Diệp Tâm Nghi ngờ vực nói:

- Huynh đến nơi này thật ra để tìm ai?

Lục Vân cười trả lời:

- Năm xưa, nơi này là đất tu luyện của Vô Nhân Tọa, hiệu xưng là Lư Sơn Bất Quy Lộ, có danh hiệu là vùng đất trong bốn đại tuyệt địa của nhân gian, khiến người ta không dám đến gần. Sau này, Vô Nhân Tọa bị Hậu Nghệ thần cung gây tổn thương, cuối cùng đoạt lấy Diêm Vương lệnh, rồi chết trong tay của Phần Thiên. Từ đó, Vô Nhân Tọa trở thành sở hữu của Bách Linh, bây giờ đúng là ở trong người của huynh.

Diệp Tâm Nghi chần chừ nói:

- Ở trong người của huynh, sao muội lại không hề phát giác được? Còn nữa, chuyện này có quan hệ thế nào đến chuyến đi ngày hôm nay?

Lục Vân cười nói:

- Vô Nhân Tọa này rất thần kỳ, có được công năng lưu giữ ký ức rất to lớn, cũng có công năng thăm dò truy tìm. Năm xưa, ở trên vùng đất Âm Dương Cực Địa, Vô Nhân Tọa đã từng gặp qua Vô Song, có ký ức nhất định với cô ấy. Hôm nay ta mang muội đến nơi này chính là để tìm hiểu căn nguyên của Vô Nhân Tọa, hiểu được quá khứ của nó, kế đến lợi dụng nó tìm kiếm Vô Song.

Diệp Tâm Nghi ngạc nhiên trả lời:

- Phiền toái như vậy, có cần vậy chăng? Huynh không phải có thể hiểu biết chuyện thiên hạ sao, hà tất phải hao hơi tổn sức như vậy?

Lục Vân cười trả lời:

- Muội đó, có phải là mất trí nhớ sao, ta đã nói với muội rất nhiều lần rồi, hễ mà chuyện có liên quan đến định mệnh của ta, ta đều không cách nào vận dụng sức mạnh trời đất để biết được chính xác.

Diệp Tâm Nghi trừng Lục Vân một cái, nũng nịu nói:

- Lúc nào cũng mắng muội, muội đều bị huynh mắng đến u mê.

Lục Vân thấy vậy cười ha hả, đưa tay ôm lấy Diệp Tâm Nghi, cười trả lời:

- Nữ nhân nhiều khi cũng khờ một chút mới khiến cho nam nhân yêu thích.

Diệp Tâm Nghi ôm lấy cổ của Lục Vân, khuôn mặt tuyệt đẹp đầy hấp dẫn, dịu dàng cười nói:

- Phải vậy không? Thế thì huynh thích dạng khờ khạo bây giờ của muội phải không?

Lục Vân đáp lại:

- Muội nói xem thế nào?

Cất bước tiến lên, Lục Vân hôn lên đôi môi của Diệp Tâm Nghi, ôm nàng bay thẳng vào chỗ sâu thẳm của Lư Sơn.

Không bao lâu sau, Lục Vân mang Diệp Tâm Nghi đến một chỗ thâm sâu trong Lư Sơn, từ xa xa nhìn lại trong vùng núi chỉ có vài ngôi đạo quán giống như miếu vậy đó, nằm ở những ngọn núi khác nhau.

Diệp Tâm Nghi có phần kinh ngạc, nghi hoặc nói:

- Lư Sơn Bất Quy Lộ không phải là chiêu bài hung danh sao? Thế mà ở đây còn có miếu chùa đạo quán nữa sao?

Lục Vân trầm ngâm trả lời:

- Lư Sơn phương viên vài trăm dặm, huynh phỏng chừng Bất Quy Lộ là một ngọn núi nào đó trong dãy núi này, hoàn toàn không phải chỉ cả khu vực Lư Sơn.

Diệp Tâm Nghi hỏi lại:

- Thế chúng ta phải tìm kiếm như thế nào đây?

Lục Vân cười trả lời:

- Rất đơn giản, chỗ nào có chùa miếu đạo quán đều không phải là chỗ ta tìm kiếm, những ngọn núi còn lại chúng ta đi xem xét qua từng ngọn là được rồi.

Diệp Tâm Nghi cười nói:

- Quả thật thông minh, muội sao lại không nghĩ ra được vậy?

Lục Vân cười mắng:

- Theo ở bên cạnh huynh, muội không muốn động não chút nào, thật là lý tưởng đó.

Diệp Tâm Nghi mặt hạnh phúc, cười duyên nói:

- Có huynh ở bên, căn bản không cần phải dùng đến muội.

Lục Vân cười cười cũng không nói nhiều, lập tức dẫn Diệp Tâm Nghi tập trung tìm kiếm những nơi u tĩnh vắng lặng, tìm cho ra Lư Sơn Bất Quy Lộ. Rất nhanh, hai người đã tìm qua được vài chục ngọn núi, cuối cùng trên một ngọn núi cao chót vót hung hiểm, tìm được Bất Quy Lộ trong truyền thuyết. Té ra cái gọi là Bất Quy Lộ nhằm chỉ một con đường núi gập ghềnh, thỉnh thoảng lại xuất hiện một chỗ đứt ngang, tình hình như đổ sụp xuống, khiến người ta khó có thể tiến lên được, lại không quay đầu về được.

Đến trên không trung của ngọn núi đơn độc, Lục Vân không vội vàng hạ xuống, mà quan sát địa hình của ngọn núi, nở nụ cười kỳ quái.

Diệp Tâm Nghi nhìn ngọn núi đơn độc dưới chân, cau mày nói:

- Nơi này có phần kỳ quái, rõ ràng trên núi có người, lại không dò la được gì, khiến cho người ta cảm giác như trong sương mù lại ngắm hoa.

Lục Vân cười trả lời:

- Nơi như vậy mới xứng với cái tên Bất Quy Lộ. Đi thôi, chúng ta đi tìm một người, sau đó mới đi tìm căn nguyên của Vô Nhân Tọa.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Lục Vân không hề có ý che giấu, lập tức khiến cho người khác phải chú ý đến.

- Người nào, không ngờ dám xông vào Lư Sơn Bất Quy Lộ, nhanh chóng báo tên họ đi.

Bóng xám lóe lên, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Lục Vân và Diệp Tâm Nghi, vẻ mặt không lương thiện gì nhìn cả hai.

Liếc người đàn ông trung niên, Lục Vân vẻ mặt điềm đạm thanh nhã lên tiếng:

- Đi gọi chủ nhân ngươi ra đi, nói có khách quý đến trước cửa.

Người đàn ông trung niên áo xám chấn động thân thể, khi bị Lục Vân nhìn chằm chằm cơ hồ không ngửng đầu lên được, trong lòng không khỏi bị khí thế của Lục Vân thuyết phục, lập tức xoay mình đi liền.

Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên tuổi hơn bốn mươi thống lĩnh ba người đàn ông áo xám chạy đến, khi thấy được Lục Vân, người đứng đầu biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:

- Thiên Lân, ngươi sao lại ở nơi này?

Lục Vân cười trả lời:

- Ngươi nhận sai người rồi, ta là Lục Vân, hoàn toàn không phải Thiên Lân. Ngươi có phải là chủ nhân của Lư Sơn không?

Người đàn ông trung niên nghe vậy biến sắc, kinh hãi la lên:

- Ông chính là Lục Vân?

Mỉm cười gật đầu, Lục Vân trả lời:

- Chính là ta. Ngươi là ai?

Người đàn ông trung niên vẻ mặt kinh hãi ngạc nhiên, bán tín bán nghi nhìn Lục Vân nhẹ nhàng đáp:

- Ta chính là Phiêu Linh khách, trước mắt là chủ nhân của Lư Sơn, ông đến nơi này không biết vì nguyên nhân gì?

Té ra, Phiêu Linh khách sau khi rời khỏi Băng Nguyên liền quay về Lư Sơn, hơn nữa còn tìm kiếm một cơ thể huyết nhục, trong thời gian này vẫn luôn một mực tăng cường tu luyện.

Lục Vân trả lời:

- Ta đến đây chính là muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi chi bằng để những người khác quay vào trước đi.

Phiêu Linh khách chần chừ một lúc rồi nói:

- Chuyện này …

Lục Vân cười trả lời:

- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, cũng không có lòng giết ngươi, lần này đến đây chỉ là muốn hiểu một số chuyện mà thôi.

Nghe vậy, Phiêu Linh khách mới hơi an tâm, phất tay bảo ba người ở sau lưng rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio