Nhìn ra hồ nước, tay trái Trương Ngạo Tuyết khẽ đưa ra vuốt nhẹ khuôn mặt của Lục Vân, dịu dàng nói:
- Từ khi chia tay tới giờ muội luôn sống trong những hồi ức, cho đến tận lúc này, muội vẫn còn lo sợ không biết tất cả có phải chỉ là một giấc mơ có thể tỉnh lại hay không.
Lục Vân không kiềm được lòng mình, toàn thân run lên, chàng kinh ngạc vì nghe những lời nói si tình của nàng.
Lục Vân đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của Ngạo Tuyết, nhìn thẳng vào mắt nàng, kiên định nói:
- Mối tình này chính là tình cảm ngàn đời không thể nói hết của đôi ta. Hôm nay, tại nơi lần đầu chúng ta gặp gỡ, Lục Vân ta xin thề đời này kiếp này vĩnh viễn không bao giờ phụ nàng, cho dù ông trời có ngăn cản ta, ta cũng nhất định làm ngược lại với ý trời.
Trương Ngạo Tuyết không nói gì, đắm đuối nhìn vào đôi mắt của Lục Vân, tất cả trở nên thật im lặng. Nhìn khuôn mặt Lục Vân đang ghé sát lại, Trương Ngạo Tuyết chỉ khẽ mỉm cười, không chút ngượng ngùng nàng bình thản đón nhận nụ hôn nồng cháy của chàng. Hai trái tim đã hoà làm một, hai tâm hồn cùng rung động, cảm giác tuyệt diệu ấy đã kéo hai người lại gần với nhau. Khi nụ hôn ngừng lại, Lục Vân vui mừng nói một tiếng thật ngọt ngào, còn Trương Ngạo Tuyết chỉ mỉm cười, hiện lên vẻ đẹp tuyệt thế. Trong làn gió nhẹ, đôi tình nhân khẽ kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra sau khi chia tay. Khi Trương Ngạo Tuyết nghe Lục Vân kể xong, nàng không kỳm nổi, đưa mắt nhìn Tứ Linh thần thú, nhẹ nhàng đưa tay vuốt mình nó. Như biết được Trương Ngạo Tuyết và Lục Vân có mối quan hệ không phải bình thường nên Tứ Linh thần thú tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, nó nhẹ nhàng nhảy lên vai Ngao Tuyết không ngừng cọ người vào mặt nàng, ra chiều nịnh bợ lấy lòng nàng và đã giành được không ít tiếng cười của nàng.
Hoàng hôn buông xuống, phía bên ngoài cánh rừng Âm Hồn yên tĩnh xuất hiện một bóng người đang bước vội vã vào trong khu rừng.
Bên hồ, Lục Vân sắc mặt bỗng thay đổi, không nỡ buông Ngạo Tuyết ra, chàng hôn lên môi nàng, nói nhẹ nhàng:
- Vân Phong đến rồi, chúng ta dậy thôi. Trương Ngạo Tuyết nghe thấy thế thì đỏ mặt, say đắm nhìn Lục Vân, nàng ngồi dậy bước ra xa mấy bước sửa sang lại xiêm y.
Không lâu sau, trong khu rừng thấp thoáng bóng người, Lâm Vân Phong xuất hiện bên hồ, gọi to:
- Sư tỷ, tỷ cũng ở đây, mau.....A! Lục Vân, là huynh! Truyện Sắc Hiệp -
Lâm Vân phong kinh ngạc kêu lên rồi thoắt cái chạy tới bên cạnh Lục Vân ôm chặt lấy chàng, nét mặt tỏ rõ niềm vui mừng tột bậc.
Cảm nhận được tình cảm chân thành của Lâm Vân Phong, Lục Vân cảm động nói:
- Là ta, Vân Phong, đệ dạo này thế nào? Xem ra có vẻ gầy đi, phải nhớ chú ý giữ sức khoẻ đấy!
Vừa nói vừa ôm chặt lấy Lâm Vân Phong, hai mắt không ngừng nhìn anh ta từ đầu tới chân. Lâm Vân Phong vỗ mạnh vào vai Lục Vân, vui mừng nói:
- Không sao, nhìn thấy huynh bình an vô sự là đệ yên tâm rồi. Lần này trở về sao không nói với đệ một tiếng, làm đệ cứ lo lắng cho huynh mãi, huynh thật là quên hết tình nghĩa bạn bè, chỉ quan tâm mỗi sư tỷ, không thèm để ý gì tới bọn đệ.
Lục Vân nhẹ nhàng đẩy Lâm Vân Phong ra, nói rằng:
- Ta cũng là chiều nay mới về tới nơi, vẫn chưa kịp đi gặp đệ. Những người khác có khoẻ không? Mọi người không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghe tới đây, Vân Phong dường như nghĩ ra điều gì, vừa kéo Lục Vân ra ngoài vừa nói:
- Thật tốt, huynh khó khăn lắm mới về được một lần, mau cùng đệ tới th ăm mọi người, bọn họ đều rất lo lắng cho huynh.
Đột nhiên Lục Vân ngừng lại không bước tiếp, lắc đầu nói:
- Nếu như mọi người đều khoẻ thì huynh không về nữa. Với thân phận bây giờ của huynh lúc này không thích hợp để trở về, đệ hiểu không? Đợi sau này có cơ hội huynh nhất định sẽ đi thăm mọi người, lúc này không nên nóng vội.
Lâm Vân Phong quay đầu nhìn Lục Vân, thấy ánh mắt kiên định của chàng, không kỳm lòng được than thở nói:
- Huynh có biết sư phụ nhớ huynh như thế nào không, sư phụ huynh cả ngày nhốt mình trong phòng không nói năng gì, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới trước kia, điều này khiến cho tất cả những ai nhìn thấy đều thấy đau lòng, huynh biết không?
Người khẽ dao động, Lục Vân nhẹ nhàng bước lùi lại hai bước, vẻ mặt đau buồn nói:
- Huynh biết, Ngạo Tuyết đã nói với huynh rồi, chỉ là huynh không thể trở về được, bởi lúc này hoàn cảnh không cho phép. Lục viện đi theo con đường chân tu có thể sẽ bị tiêu diệt, lúc này đối với Lục viện sự đoàn kết là quan trọng nhất. Mặc dù Kiếm Vô Trần cuồng vọng, tự cao tự đại nhưng đằng sau hắn có Cửu Thiên Hư Vô giới ra sức ủng hộ, điều này có lợi đối với sự tồn tại của Lục viện. Trước mắt cần ghi nhớ phải giữ khoảng cách với ta, đừng để Kiếm Vô Trần nắm được đằng chuôi, vậy thì Dịch viên mới có hi vọng thoát khỏi kiếp nạn này. Một khi phát hiện ra chúng ta vẫn còn qua lại với nhau, hi vọng cứu Dịch Viên thoát khỏi tai hoạ này sẽ càng trở nên mù mịt, điều này đệ nhất định phải nhớ kỹ. Bất cứ việc gì cũng phải lấy đại cục làm trọng, nếu như sau này cục diện thực sự không thể thay đổi được, lúc đó ta sẽ chủ động tới tìm mọi người.
Lâm Vân Phong thở dài, chẳng biết làm thế nào, nói:
- Nếu như huynh đã quyết định như vậy, đệ cũng không miễn cưỡng huynh. Còn về tình hình trước mắt đệ cũng rất hiểu, đệ chỉ mong rằng huynh có thể bớt chút thời gian tới thăm bọn đệ, cho dù chỉ là lén lút trở về thăm một lát, bọn đệ cũng rất vui rồi.
Lục Vân vỗ vai Vân Phong nói:
- Ta biết, ta nhất định sẽ dành thời gian tới thăm mọi người. Bây giờ không nói đến những chuyện này nữa, hãy nói về việc tu luyện của đệ trong thời gian này đi, có tiến bộ gì không, tình cảm với Hứa Khiết bây giờ đã tiến triển tới mức độ nào rồi?
Lâm Vân Phong bỗng đỏ mặt, có chút ngại ngùng nói:
- Tại sao đến chuyện này mà huynh cũng hỏi, đệ còn chưa hỏi huynh vừa rồi giữa huynh và sư tỷ đã xảy ra những chuyện gì. Còn về việc tu luyện thì vẫn như vậy, chỉ e rằng trong khoảng thời gian ngắn không có chút tiến bộ nào cả.
Lục Vân cười nhìn Vân Phong:
- Đệ không việc gì phải ngại cả, ta hỏi là có nguyên cớ của nó, đệ chỉ cần nói thật với ta là được rồi. Nếu như bây giờ bảo hai đứa bọn đệ thành thân, Hứa Khiết có thể đồng ý không?
Lâm Vân Phong nhìn Lục Vân với ánh mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao chàng lại hỏi tới vấn đề này, nhưng xem ra vẻ mặt chàng có vẻ rất nghiêm túc, Lâm Vân Phong đành lí nhí trả lời:
- Đệ nghĩ nếu như đệ nói ra, cô ấy nhất định sẽ đồng ý.
Nghe xong Lục Vân trầm tư một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nói khẽ:
- Sự việc trong tương lai chẳng ai có thể đoán biết trước được, theo như một số việc ta nhìn thấy kể từ khi rời khỏi Dịch viên thì cao thủ thế gian này ngày càng nhiều, trong đó những cao thủ có thể so sánh được với Thiên Kiếm Khách ngày hôm đó ta cũng đã gặp rồi. Căn cứ vào võ công của mọi người, trong Lục viện có thể nói là không tồi, nhưng so với thiên hạ thì còn kém rất nhiều. Với những người tu luyện chân chính, việc luyện công đều là dựa vào thời gian và cơ duyên, trong khi cơ duyên thì khó gặp, cách duy nhất là khổ luyện trong thời gian dài. Trước mắt võ công của đệ đã đạt được một trình độ nhất định, muốn trong một thời gian ngắn tiến bộ vượt bậc là không thể, tuy nhiên ta có một cách làm cho võ công của đệ chỉ trong vòng ba ngày có thể tăng lên gấp bội, có điều phương pháp này chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa lại rất kỳ quái.
Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, dường như nghĩ không ra cách gì có thể làm cho người ta chỉ trong vòng ba ngày mà võ công tăng lên vượt bậc, Lâm Vân Phong hiếu kỳ hỏi:
- Lục Vân, huynh không nói đùa chứ, trên thế gian này thật sự có phương pháp như vậy sao?
Đệ không tin! Lục Vân quay đầu lại nhìn hai người rồi nói:
- Trời không còn sớm nữa, hai người hãy nhớ phải về sớm một chút, tránh để người khác nghi ngờ. Còn về cách mà ta nói, Vân Phong đệ phải nhớ kỹ, có thể một ngày nào đó đệ phải dùng tới nó. Âm Dương pháp quyết trên Nhân gian này khó tìm được pháp quyết nào có thể vượt qua, nó lấy hai khí âm dương làm cơ sở, bao gồm tất cả vạn vật trên thế gian. Muốn có được thành công mà chỉ dựa vào việc tu luyện không thôi thì chưa đủ, bởi vì dù là bất cứ ai, bẩm sinh đã định sẵn là sự kết hợp của âm và dương, vì vậy nếu không am hiểu thì mãi mãi không có cách gì luyện thành công được. Ý nghĩa của Âm Dương pháp quyết đã thể hiện rõ ở cái tên của nó, muốn luyện thành cần phải âm dương hợp nhất, chỉ khi âm dương hợp nhất mới có thể tu luyện được tới cảnh giới tuyệt đỉnh không có cổ nhân nào bì kịp, cũng như sau này không có ai có thể vượt qua. Vân Phong đệ thân nam giới bẩm sinh thuộc về dương, còn Hứa Khiết thân là nữ nhi bẩm sinh thuộc về âm, hai người bọn đệ từ trước tới giờ chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn cho phép, một khi âm dương kết hợp làm một, đệ sẽ chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi có thể luyện thành công, một bước phá vỡ mọi rào cản, đạt đến cảnh giới cao nhất của Âm Dương pháp quyết. Đây là phương pháp duy nhất để luyện thành, đệ phải nhớ kỹ!
Lời nói bồng bềnh xa xăm, bóng người khuất dần vào ánh tàn dương còn sót lại ở phương tây. Lâm Vân Phong đờ đẫn nhìn theo bóng Lục Vân đang xa dần, không ngờ chàng lại có thể nói với mình phương pháp này, thật sự khiến người ta thấy bất ngờ. Bên cạnh, Ngạo Tuyết nhìn theo bóng của Lục Vân trong ánh tịch dương, nói khẽ:
- Đi đường bảo trọng, có thời gian nhớ tới thăm Thương Nguyệt, cô ấy chắc cũng có tâm trạng giống như muội.
Lục Vân người khẽ lay động, không nhìn lại, chỉ nói:
- Ta biết, muội cũng phải bảo trọng, đừng để ta phải lo lắng.
Nói xong tiếp tục bước đi xa dần. Lúc này, Lâm Vân Phong đột ngột kêu to một tiếng:
- Từ từ đã, Lục Vân, đệ có điều này muốn nói với huynh.
Cảm thấy giọng của Lâm Vân Phong có gì đó khác thường, Lục Vân dừng lại, thấp giọng nói:
- Có điều gì, đệ nói đi.
Lâm Vân Phong liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết ở bên cạnh, sau đó cứ thế nhìn theo Lục Vân, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cho dù tình bạn giữa chúng ta sâu sắc thế nào, kiếp này nếu huynh phụ lòng sư tỷ, đệ sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh.
Lời nói kiên định giống như một tia chớp loé lên trên bầu trời, khiến cả Lục Vân và Ngạo Tuyết đều không khỏi giật mình, dường như chẳng ai có thế ngờ tới trong tình huống này hắn ta lại có thể nói ra một lời như thế, khiến Lục Vân đang đi đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm vào Vân Phong.
Một lúc sau, Lục Vân quay ra nhìn Ngạo Tuyết, thấp giọng nói:
- Đời này ta sẽ không bao giờ phụ Ngạo Tuyết, cho dù sau này có bắt ta phải chọn lựa giữa nàng ấy và sự sống, ta tình nguyện chọn cái chết chứ sẽ không rời bỏ nàng ấy! Đây là lời thề của ta, trời đất có thể làm chứng, cả đời này không thay đổi!
Gương mặt nghiêm khắc của Vân Phong rạng rỡ nụ cười vui mừng, nói:
- Tốt, thế thì mới không uổng tình cảm sâu sắc của sư tỷ dành cho huynh. Huynh yên tâm đi đi, chỉ cần đệ còn sống ngày nào, quyết không để sư tỷ phải chịu đau khổ, đây là lời hứa của đệ đối với huynh.
Lục Vân cảm kích gật đầu, nói một tiếng thể hiện sự trân trọng, sau đó quay đi biến mất vào màn đêm.
Nhìn theo bóng hình quen thuộc, đôi môi Ngạo Tuyết run run, cuối cùng nàng vẫn giấu kín câu nói đó trong tận đáy lòng. Trong màn đêm, hai bóng người đi ra từ rừng Âm Hồn, hướng về phía Dịch viên. Trong gió vang vọng tiếng thở, đáng tiếc bóng dáng người thương đã đi xa. Thẫn thờ nghĩ về ngày trước, ánh trăng chiếu trên đầu, chỉ là gió đêm không biết được nỗi sầu, không biết gửi lời nào theo gió.