Không gian tràn ngập màu trắng của tuyết và sương, giống như những mảng bông nhẹ nhàng bay lượn giữa đất trời. Bốn phía rộng lớn bao la, phóng mắt nhìn xa cũng chỉ thấy một vùng trắng xóa vô biên.
Dưới ánh nắng chói chang, vầng hào quang rực rỡ xuyên qua tầng sương tuyết dày đặc, khúc xạ thành bảy sắc màu huyền ảo: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Sau đó lại chiếu rọi qua các tầng mây hình thành một dải cầu vồng lung linh, huyền diệu vắt ngang qua những áng mây trên cao.
Tiếng chim hót hòa quyện cùng tiếng hạc kêu, hình thành nên một làn âm thanh vô cùng thú vị lượn vòng quanh dải cầu vồng lung linh đó. Bốn phía gió thổi vi vu, mây trời ẩn hiện, làn sương khói trắng xóa di chuyển không ngừng, khiến cho người ta có cảm giác không biết đây là trần gian hay là chốn bồng lai tiên cảnh.
Phía xa, sương che lấp núi, gió nhè nhẹ ẩn hiện lướt qua rừng cây.
Gần đó, bầu trời dày đặc mây trôi, từng ngọn gió xoay chuyển tạo ra những bóng ảnh huyền ảo, là thật hay giả quả là khó phân biệt.
Đây là một biển sương thần kì, nơi đó có sông có núi, có người có thú, có hồ nước xanh, có cung điện, có binh tướng, có thần tiên, có thể nói vạn vật đều ẩn hiện.
Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào từng đám mây, một tòa bảo điện hùng vĩ tỏa ra kim quang rực rỡ nổi lên giữa biển mây trắng, đón lấy vầng hào quang rồi phát ra quang mang vạn trượng.
Nhìn về phía kim điện, một bóng người dần dần hiện rõ trong biển sương, quanh người có ánh tử quang bay lượn. Đôi mắt lóe lên kim quang nhàn nhạt, đang chăm chú nhìn lên bầu trời. Bên cạnh là một đạo bạch quang, một thân ảnh được bao quanh bởi ánh sáng trắng lóa mắt. Những tia sáng xanh lưu động trong hai mắt y, giọng nói ẩn hàm tiếu ý:
- Bao nhiêu năm rồi, mỗi lần nhìn thấy kim điện nổi lên, trong lòng vẫn có cái cảm giác xao động.
Bóng tím bình tĩnh nói:
- Vì ở đây thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngoài cảm giác cô đơn ra thì chẳng có gì khác, vì thế ngươi mới có cảm giác xao động này.
Bóng trắng cười nói:
- Ngươi đã nói như vậy với ta bao nhiêu lần rồi. Từ khi ngươi đến đây, mỗi lần ta nói câu đó ngươi đều trả lời như vậy. Nghĩ cũng thấy thật thú vị. Nhưng ta rất muốn hỏi ngươi một câu, ngươi không cảm thấy mệt hay sao?
Bóng tím đáp:
- Ngươi còn không thấy mệt, ta sao có thể mệt được.
Bóng trắng tựa hồ ngây người ra một lát, tiếp đó cười nói:
- Có thể thời gian ngươi ở đây chưa đủ dài, ta nhớ cách đây hơn ba trăm bảy mươi năm ngươi mới đến đây, lúc đó ngươi tuyệt đối không giống như bây giờ, không ngờ chỉ sau ba trăm năm ngắn ngủi ngươi đã thay đổi rồi.
Bóng tím chuyển hướng mắt nhìn lên trời xanh, giọng nói có chút xúc động:
- Đúng vậy, đã hơn ba trăm năm rồi, nhanh thật. Lúc đó không hiểu trường sinh là thế nào, chỉ một lòng muốn phi thăng thành tiên. Giờ thì đã rõ rồi, nhưng lại không bằng được trước kia.
Bóng trắng không đồng ý:
- Ngươi sai rồi, nơi này trông tưởng như chẳng có gì thay đổi, nhưng trên thực tế nó chứa rất nhiều linh khí, không những có thể duy trì sự ổn định và tăng cường nguyên khí của ngươi mà quan trọng hơn, ở đây còn có một kết giới đặc thù, có thể ngăn cản sự xâm phạm của tà khí từ nhân gian. Những người tu đạo ở chốn này trừ khi trời đất bị hủy diệt, nếu không nguyên thần có thể mãi mãi không chết, thực sự đạt được cảnh giới trường sinh bất lão.
Bóng tím quay đầu nhìn bóng trắng trong giây lát, giọng nói kì lạ:
- Thuận thiên hành sự là thiên đạo, còn nghịch thiên hành sự đó là vô đạo. Không biết sự tồn tại của chúng ta là thiên đạo hay vô đạo?
Bóng trắng thản nhiên trả lời:
- Lòng trời cũng như lòng người, thiên đạo cũng như vô đạo. Chỉ cần trong lòng có thiên ý thì tất cả đều là thiên đạo.
Hơi gật đầu, bóng tím xoay người nhìn về phía xa, quay lưng về phía bóng trắng hỏi:
- Nếu lòng người thay đổi, thiên đạo liệu cũng sẽ biến thành vô đạo chăng?
Bóng trắng ngây người trầm lặng một lát rồi mới hỏi:
- Tử Chuyết, ngươi nói như vậy dường như có ý gì khác?
Người được gọi là Tử Chuyết nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí bình thản:
- Đâu có, chỉ là ta không hiểu nên mới hỏi ngươi như vậy, ta cứ nghĩ nếu có một ngày thiên đạo biến thành vô đạo thì nơi này sẽ thế nào.
- Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy, có phải ngươi đã phát giác ra điều gì? Hư Vô Giới Thiên nghe nói đã từng tồn tại vài nghìn năm nay, cũng đã từng trải qua bao nhiêu sự kiện nhưng chưa từng bị phá hủy. Ngươi tốt nhất đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyên tâm vào tu luyện "Tiên Kiếm Cửu Nguyên" chi thuật, đó mới là cần thiết
Tiến gần về phía Tử Chuyết, bóng trắng vỗ vai hắn khuyên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bóng trắng trong giây lát, Tử Chuyết trầm giọng nói:
- Lần này Vân Giới Thiên Tôn của Vân Chi Pháp Giới đã tới, chắc không đơn giản chỉ là đàm luận việc đối phó với Địa Âm Thiên Sát, ngoài ra tình hình gần đây của nhân gian như thế nào? Thiên Kiếm Khách ra sao chắc ngươi cũng có biết chút ít.
Trong mắt bóng trắng có một luồng sáng vút qua, nghi ngờ hỏi:
- Chỉ dựa vào những điều này mà ngươi đã nghi ngờ, không tin tưởng Hư Vô Giới Thiên rồi hay sao?
Tử Chuyết quay đầu nhìn về phía biển sương khói, mặc nhiên nói:
- Chẳng phải ngươi bảo ta đã thay đổi so với lần ta đến vào hơn ba trăm năm trước hay sao? Vì sao ta thay đổi mà không phải là ngươi thay đổi?
Bóng trắng nhìn vào hắn trả lời:
- Vì sao ư? Lẽ nào không phải do lòng ngươi đạo tâm không vững, tu vi suy giảm hay sao.
Tử Chuyết tự cười nói:
- Đúng vậy, ta đến đây vẫn chưa lâu, tu vi và đạo tâm vẫn chưa vững, nhưng ngươi đã từng nghĩ qua chưa? Khi đó người đầu tiên thay đổi tại sao lại có thể từ bỏ tất cả để quay về nhân gian mà không ở lại đây? Thời gian hắn tới là dài hay ngắn, ta có thể coi là người thứ mấy đây?
Nghe vậy bóng trắng im lặng, Tử Chuyết cũng không nói thêm. Mãi một lúc sau bóng trắng ngước đầu nhìn lên trời xanh nói:
- Vẫn nhớ đó là chuyện của ba trăm năm trước. Khi đó nhân gian xuất hiện rất nhiều kì tài. Trong đó đáng chú ý nhất là Duyên Diệt. Tu vi của hắn rất cao, tinh thông pháp quyết ngũ phái: phật, ma, quỷ, đạo, nho. Tu luyện chẳng bao lâu đã bay lên Cửu Thiên Hư Vô giới, đó quả thật là kì tài hiếm thấy của nhân gian. Chỉ đáng tiếc hắn đến đây có ba năm đã phá giới bỏ đi, trở về nhân gian, từ đó biệt vô âm tín. Cho đến bây giờ chúng ta vẫn không hề có tin tức gì về hắn, cũng không đoán ra được vì sao hắn lại bỏ đi.
Im lặng lắng nghe, sau đó Tử Chuyết hoài niệm nói:
- Ở đây ba năm, quả thật là quá ngắn. Nhưng trong khoảng thời gian đó ta vẫn lờ mờ nhớ rõ, trong mắt hắn có một tia lưu luyến. Chỉ tiếc cuối cùng hắn vẫn lựa chọn bỏ đi. Lúc đó ta cũng giống như các ngươi, không hiểu vì sao hắn luyện tập vất vả như vậy rồi sau đó bỏ lại bao nhiêu vinh quang phía sau. Nhưng giờ đây ta đã hiểu ra rất nhiều. Trong những tháng ngày vô tận nơi đây, ta đã thấu hiểu được những cảm thụ của hắn lúc đó.
- Cảm thụ ư? Ngươi biết lí do hắn bỏ đi hay sao?
Bạch ảnh hơi có chút bất ngờ sau đó hỏi tiếp:
- Ta thấy lúc đó ngươi cũng chỉ mới tới, giao tiếp với hắn cũng chưa nhiều, không lẽ hắn đã nói gì với ngươi?
Tử Chuyết lắc đầu:
- Không có, hắn chẳng nói gì với ta cả, hắn vẫn giữ cái tính kiêu ngạo rất ít nói chuyện với người khác. Lúc đó hắn bỏ đi khiến chúng ta cảm thấy rất ngờ vực, hầu hết mọi người đều nói tính hắn kiêu ngạo không hòa hợp với người khác. Nhưng giờ ta mới hiểu, lúc đó hắn đã nhìn ra một số sự việc, dự đoán được một chút tương lai.
Bóng trắng ngữ khí hơi thay đổi, tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Câu này thật khó hiểu, ngươi rốt cục đã đoán ra cái gì?
Tử Chuyết bình tĩnh trả lời:
- Không có gì, ta chỉ nhớ trước khi hắn bỏ đi, hắn đã từng đi tới Hư Vô Huyền Bích một lần. Sau khi quay về lại biến mất một cách thần bí rồi rời khỏi nơi đây. Mấy năm nay ta cũng đã đến Hư Vô Huyền Bích mấy lần. Mặc dù ta không biết hôm đó hắn đã nhìn thấy gì nhưng ta nghĩ đó mới là lý do hắn rời khỏi nói đây.
Bóng trắng khẽ thở dài một tiếng, ngữ khí có chút cảm xúc:
- Khả năng này năm đó Hư Vô tôn chủ cũng đã từng nói qua, chỉ là Duyên Diệt đã từng thấy cái gì đây? Ta đã từng đi đến nơi đó không dưới trăm lần. Mặc dù cũng đã nhìn thấy một số sự việc và cũng tham ngộ được một số thứ, nhưng chưa hề nhìn thấy điều gì có thể khiến người ta phải rời khỏi nơi đây. Lẽ nào ta đến đây hơn một nghìn năm lại không bằng hắn mới chỉ ở có ba năm?
Tử Chuyết nói:
- Sự đời khó đoán, Duyên Diệt một thân đầy pháp quyết, là một trong số mười hai người cổ quái nhất của Hư Vô Giới Thiên. Bí mật của hắn chẳng ai đoán được. Khi đó Hư Vô Giới Thiên bao gồm cả hắn thì tổng cộng có mười hai người, bây giờ chỉ còn chín người, vẫn còn hai người nữa không lẽ ngươi quên rồi sao?
Bóng trắng than:
- Muốn quên cũng không thể quên được, Cửu Thiên Hư Vô giới của chúng ta từ hằng nghìn năm nay, ngoài Hư Vô tôn chủ sáng lập ra nơi này thì từ trước đến nay chỉ có mười một người, không ai không phải là kì tài của nhân gian. Gần năm trăm năm nay, nơi này chỉ có năm người tiến nhập, trong số đó bây giờ chỉ còn lại ngươi và Thiên Kiếm Khách đó.
Nhẹ lắc đầu, Tử Chuyết dường như đang than thở lại giống như đang hoài niệm. Bốn phía gió như đang hiu hiu thổi, từng lớp mây cuộn trôi như vô số những đóa hoa nhỏ biến hóa liên tục. Lúc này bóng trắng lại nói:
- Trong năm người đó, Duyên Diệt là người nổi bật nhất, chỉ tiếc là đã bỏ đi rồi. Sau hắn là Hỏa Vân. Cái chết của hắn cũng rất ly kì, cho đến bây giờ mọi người đều không thể ngờ nổi hắn lại có thể chết trong một cái đầm nước không có gì cổ quái. Người thứ ba là Tinh Quân, hắn rõ ràng đã tránh khỏi chín lần thiên kiếp đắc đạo phi thăng, vậy mà không hiểu vì sao vẫn chết dưới tay nộ lôi, một chút tung tích cũng không thể tìm thấy được? Chỉ còn lại nhân tài kiệt xuất nhất của Tiên Kiếm môn và Thiên Kiếm Khách của Thiên Kiếm Viện. Nơi đây bỗng dưng trở nên quá lạnh lẽo.
- Thanh tâm quả dục chính là cái gốc của tu đạo, thế này chẳng tốt hay sao?
Quay người lại, Tử Chuyết nhìn bóng trắng trước mặt, thờ ơ hỏi:
- Ngươi có nhớ chuyện hai trăm năm trước không? Khi Thiên Kiếm Khách trong quá trình phi thăng gặp phải một kiếp cuối cùng, hắn đã tránh được như thế nào, ngươi còn nhớ không?
Bóng trắng khẽ thở dài rồi vỗ vai Tử Chuyết nói:
- Chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa. Ta biết mấy người các ngươi đều có chút bất mãn với chuyện này, bất quá thì Lăng Thiên đã ra mặt, chuyện cũng đã xảy ra bao nhiêu năm nay rồi, nhắc lại làm chi cho phiền lòng.
Tử Chuyết lắc đầu phủ nhận:
- Ngươi sai rồi. Ta hoàn toàn không có ý bất mãn, mặc dù lúc đó khi hắn qua cửa ải cuối cùng đã bị sư tổ hắn động thủ động cước, nhưng rõ ràng công lực của hắn quả thật phi phàm. Cái ta muốn nói là, thời khắc đó, giữa thiên đạo và vô đạo còn có ranh giới không? Lần này tiến nhập nhân gian là ý của ai, tôn chủ hay là Lăng Thiên?
Bóng trắng nhìn Tử Chuyết, nhãn thần có vẻ kì quái khuyên:
- Chỉ cần tâm tĩnh ắt sẽ thành tiên. Ngươi đã quên điều cơ bản này rồi. Lần này bất luận Thiên Kiếm Khách tiến nhập nhân gian là chủ ý của ai thì mục đích của hắn vẫn là như vậy, đó là vì hòa bình của nhân gian, đánh lui Vực chi tam giới, đồng thời dự phòng những kiếp nạn mà Thái Âm mang lại. Mấy chuyện này ngươi đã biết, tại sao hôm nay lại hỏi như vậy?