Thiên Mục Phong đưa mắt nhìn lướt qua mấy người Trần Ngọc Loan, thấy vẻ mặt mọi người sốt ruột lo âu, không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Bí mật? Thật ra có chuyện gì trọng đại, nếu tất cả chúng ta không rõ thì ngươi biết thế nào được?
Có lẽ vì nguyên do Lục Vân, Kiếm Vô Trần lúc này hung hăng vô cùng, cũng không cần ẩn dấu nữa, đắc ý nói:
- Đã có tên là Âm Dương Cực Địa, bốn đài tròn quanh đó đã từng ghi chép một đoạn văn tự, ngoài việc giải thích nguồn gốc liên quan đến nguồn linh khí đó, còn ghi lại một điều tuyệt mật. Đó là bất cứ ai, bao gồm các thiên tiên cao thủ đã tu luyện đến cảnh giới chí cao vô thượng, chỉ cần tiến nhập động này sẽ chỉ chết mà thôi, ngay cả người đó nắm giữ Hậu Nghệ thần cung trong tay, cũng vô phương thoát khỏi xiềng xích tử thần. Lục Vân đi lần này, tất sẽ tan thành tro bụi, bất kể hắn là đại la kim tiên, cũng không thể thoát khỏi tai kiếp, haha…
Sắc mặt biến hẳn, mấy người Trần Ngọc Loan cùng Thiên Mục Phong đều kinh hãi đến lặng người, vẻ mặt kích động cùng cực. Nhưng cao thủ chánh đạo liên minh lại cực kì vui mừng, dễ dàng kết liễu mối đại họa tâm phúc, cuộc chiến tang thương hôm nay tự nhiên có thêm vài phần vui mừng. Những người còn lại, tất cả đều kinh ngạc nhìn vào hang động âm u đó, mỗi người trong tâm đều cảnh giác, ẩn ước có phần sợ hãi.
Ánh mắt không phục nhìn Kiếm Vô Trần, Thiên Mục Phong hừ giọng nói:
- Cứ xem như có bí mật tuyệt đối, ai có thể chứng minh là thật hay là giả. Thêm nữa, cho dù nếu đó là thật, cũng chứng tỏ Lục Vân là người trọng tình trọng nghĩa, vì người yêu không quản sinh tử, hạng tiểu nhân hèn hạ vô sĩ như ngươi sao có thể sánh bằng. Kiếm Vô Trần ngươi chớ vội cao hứng quá sớm, sự việc hôm nay còn chưa kết thúc, Hoa Sơn đã bị cao thủ Ma vực chiếm lĩnh, đệ tử liên minh ngươi lưu lại nơi đó không còn một người, mà ở đây cũng chẳng có mấy người. Đợi khi cuộc chiến kết thúc, ngươi chắc rằng ngươi vẫn có khả năng tồn tại chăng?
Kiếm Vô Trần ánh mắt lạnh lại, quát khẽ lên:
- Trên có thủ hộ thần của Thiên Kiếm viện, dưới có Hậu Nghệ thần cung trong tay, người nghĩ rằng trận chiến này ta còn việc gì phải sợ sao?
Hai mắt Thiên Mục Phong khẽ nheo, trào phúng nói:
- Thế à, ngươi có hai chỗ dựa tự nhiên tự tin vô cùng. Nhưng ngươi đã quên những điều Lục Vân trước khi đi có nói, hắn trước giờ chưa từng làm việc gì mà không nắm chắc.
Kiếm Vô Trần ánh mắt chợt biến, lớn tiếng giảo biện:
- Lục Vân cũng đã chết, lời nói còn có tác dụng gì chăng. Hôm nay ta xem ai có thể động đến một sợi lông Chánh Đạo liên minh ta.
Nghe thấy vậy, bốn phương nổi lên tiếng hừ lạnh, hiển nhiên Quỷ vực, Huyền Phong môn cùng mấy người Trần Ngọc Loan đều không phục.
Sát Huyết Diêm La liếc nhìn lên không trung. Lúc này, Tứ Linh thần thú đang ngạo nghễ giữa tầng không, toàn thân lấp lánh hồng quang nhàn nhạt, khí tức dần dần đề cao.
Cười âm trầm một tiếng, Sát Huyết Diêm La quát lên tàn bạo:
- Tam hung nghe lệnh, bắt đầu tấn công!
Tám chữ ngắn ngủi, thức tỉnh tất cả mọi người, lại khiến Kiếm Vô Trần hơi phẫn nộ.
Ai cũng không ngờ, trong hoàn cảnh này mà Sát Huyết Diêm La lại nói như vậy. Biết rõ tình huống Chánh Đạo liên minh có Ngũ Thải Đại Bàng cùng Hậu Nghệ thần cung làm chỗ dựa, phát động tấn công sẽ cực kì bất lợi.
Đưa mắt nhìn Sát Huyết Diên La, Vô Gian Quỷ Sát kinh hãi nói:
- Diêm quân, ngài cần suy nghĩ kỹ một chút, thời khắc này phát động tiến công, sợ rằng có nhiều điều không thỏa đáng.
Sát Huyết Diêm La cười âm lạnh, quát lên:
- Chỉ cần y lệnh, không cần nhiều lời!
Lời vừa dứt, Huyết Sát chiến phủ trong tay đưa lên, huyết khí kinh trời tràn ngập tứ phía với khí thế chấn hồn liệt phách, bức thẳng đến các cao thủ Chánh Đạo liên minh.
Sát Huyết Diêm La vừa động thủ, Huyền Phong môn Vô Tâm cũng dẫn theo cao thủ áp đến gần, lúc này còn lưu ý tình huống xung quanh. Vô Tâm hiểu rõ, Sát Huyết Diêm La thời điểm này quyết không phải cuồng nộ dẫn đến mê muội thần trí. Sở dĩ hắn làm vậy tất nhiên có mục đích, bản thân chỉ cần cẩn thận theo gót tiến lên, tất sẽ hiểu rõ ý đồ rồi thừa cơ hành động.
Đối diện, Diệp Tâm Nghi và Bạch Quang cả hai cùng kinh hãi và tức giận, tiếp tục giao chiến tất nhiên sẽ dẫn đến toàn bộ thương vong, đó là kết quả bọn họ đều không mong muốn, nhưng họ lại không thể không làm.
Về phía Trừ Ma liên minh, Tư Đồ Thần Phong hạ giọng nói:
- Sát Huyết Diêm La không phát điên chứ, tại sao lúc này lại phát động tấn công?
Trần Ngọc Loan đưa mắt liếc nhìn tầng không, lắc đầu nói:
- Hắn không điên đâu, hắn là người duy nhất tại đây hiểu rất rõ bí mật của Lục đại ca, bởi vì Lục đại ca đã từng cùng hắn giao chiến một lần, lại có thể thoát đi dễ dàng.
Tư Đồ Thần Phong nhất thời sững sờ, ngay sau đó lập tức tỉnh ngộ:
- Không sai, việc đó Lục Vân từng nhắc đến, nhưng trong chuyện này có gì ảo diệu?
Trần Ngọc Loan thần sắc phức tạp, thấp giọng nói:
- Muội nghĩ chúng ta lập tức biết rõ ngay.
Không trung, Kiếm Vô Trần rống lên một tiếng, thần cung trong tay lập tức thu lại, sau đó nhanh chóng chiếu thẳng đến Sát Huyết Diêm La trên mặt đất. Thời khắc này Kiếm Vô Trần hiểu rất sâu sắc, trong cuộc hỗn chiến thần cung với uy lực cực mạnh, căn bản sẽ không phân địch ta, vì vậy không thể vọng động.
Nhưng trong lúc Sát Huyết Diêm La lao tới, đột nhiên hắn cười một tràng quỷ bí, truyền âm đến Vô Tâm:
- Kẻ này giao cho ta, những người khác thì phải xem bản lĩnh của ngươi.
Vô Tâm nhãn thần biến hẳn, miệng khẽ hừ lên một tiếng, lại không cự tuyệt, thống lĩnh môn hạ cao thủ bắt đầu phát động tiến công.
Phía liên minh, Bạch Quang hướng Thiên Kiếm Khách nói:
- Địch mạnh ta yếu, để bảo vệ Chánh Đạo liên minh, ngươi cũng nên mời đại bàng xuất thủ mới được.
Thiên Kiếm Khách trầm giọng nói:
- Ta sẽ toàn lực đối phó, các ngươi an tâm.
Nói xong, miệng niệm khẩu quyết, dùng bí pháp liên hệ Ngũ Thải Đại Bàng, để nó phát động tiến công.
Trên không, Ngũ Thải Đại Bàng tiếp nhận lời kêu gọi của Thiên Kiếm Khách, có phần miễn cưỡng vỗ cánh bay lên, mắt lại nhìn chăm chú Tứ Linh thần thú.
Một cơn lốc mạnh bất ngờ xuất hiện, dễ dàng thổi tan thế tiến công của Quỷ vực ba đại cao thủ cùng Huyền Phong môn. Thấy vậy, Chánh Đạo liên minh lại vô cùng cao hứng, không phải lo lắng nữa. Còn Kiếm Vô Trần đang giao chiến cũng yên tâm, toàn lực tranh đấu với Sát Huyết Diêm La.
Trực diện đấu thẳng một chiêu, Sát Huyết Diêm La thân thể khẽ lắc lư, Kiếm Vô Trần toàn thân run lên, bị chấn lui ba trượng, khóe miệng máu tươi chảy ròng ròng.
Hững hờ hướng tới, Sát Huyết Diêm La âm trầm nói:
- Rất kì quái tại sao ta dám phát động tiến công vào thời điểm này phải không?
Kiếm Vô Trần hừ giọng nói:
- Dù như thế nào, ngươi hiện tại cũng không làm gì được Chánh Đạo liên minh ta.
Sát Huyết Diêm La cười hắc hắc nói:
- Thật sao, vậy ngươi tiếp tục mạnh miệng đi, đợi chút nữa ngươi muốn khóc cũng không khóc được. Không ngại nói thật với ngươi, đối với Lục Vân ngươi hoàn toàn không hiểu rõ bằng ta, vì thế ta biết được ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng ngươi lại xem như gió thoảng bên tai.
Tâm thần chấn động, Kiếm Vô Trần hỏi dồn:
- Ngươi biết điều gì?
Sát Huyết Diêm La cười âm hiểm:
- Thật ra Lục Vân đã nói với người, nếu không có con súc sinh đó trên không, ngươi không đánh nổi với ta. Thêm vào đó ta lại không cho ngươi cơ hội xuất thủ thần cung, như vậy Chánh Đạo liên minh không bị diệt thì còn đợi gì nữa, ha…ha...
Trong tiếng cười lớn, Sát Huyết Diêm La toàn thân khí thế gia tăng điên cuồng, khí huyết sát kinh thiên trong nháy mắt ngưng kết không gian quanh hai người, dùng chân nguyên cực kì thâm hậu áp bức Kiếm Vô Trần giao chiến trực tiếp, không để hắn có một chút cơ hội nghỉ ngơi hay đào thoát.
Kiếm Vô Trần trong lòng giận dữ vô cùng. Nói về thực lực mạnh yếu, hắn đúng là không bằng Sát Huyết Diêm La, tuy nhiên cũng không đến nỗi cách nhau nhiều lắm. Nhưng một chiêu này của Sát Huyết Diêm La thật sự khiến cho hắn vô phương thoát thân, cho dù hắn có thể giữ không để bại thì cũng tương đối vất vả.
Nghĩ đến đây, Kiếm Vô Trần tuy ôm lòng tức giận nhưng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng nâng cao chân nguyên đến mức cực hạn, toàn lực đối kháng với Sát Huyết Diêm La.
Bên cạnh, Vô Tâm liên tục lưu ý theo dõi trận chiến giữa Sát Huyết Diêm La cùng Kiếm Vô Trần, thấy cả hai cùng rơi vào cục diện bế tắc, khóe miệng bất giác xuất hiện một nụ cười âm trầm, tập trung chỉ huy môn hạ cao thủ phối hợp với ba đại cao thủ Quỷ vực tiến công Chánh Đạo liên minh. Giữa cuộc hỗn chiến, Vô Tâm nghênh chiến nhân vật mạnh nhất liên minh – Bạch Quang, kềm chế hành động của lão.
Cứ như thế, Huyền Phong môn tám đại cao thủ cùng Quỷ vực ba đại hung tà tổng cộng mười một người, đối trận cùng bảy người đã thụ thương của liên minh, tự nhiên chiếm thế thượng phong. Cũng may nhờ có Ngũ Thải Đại Bàng trên không trung hỗ trợ, chiến cục mới miễn cưỡng duy trì.
Đưa mắt nhìn thoáng qua trận hỗn chiến, Trần Ngọc Loan đến gần Thiên Mục Phong nói:
- Thiên thiếu hiệp nghĩ thế nào về tình hình hiện tại?
Thiên Mục Phong căm hận nhìn Kiếm Vô Trần, lạnh giọng nói:
- Chỉ cần thiếu đi Ngũ Thải Đại Bàng trên không, Chánh Đạo liên minh chắc chắn thất bại, không nghi ngờ gì nữa.
Trần Ngọc Loan than khẽ:
- Đúng, không có Ngũ Thải Đại Bàng, Chánh Đạo liên minh chỉ dựa vào Kiếm Vô Trần liệu có thể cầm cự như thế nào?
Thiên Mục Phong căm hận nói:
- Chỉ hận con vật này quá lớn, bằng không ta nhất định đuổi nó đi.
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
- Không cần thiếu hiệp phải xuất thủ, Lục đại ca đã bố trí chu toàn mọi việc. Thiếu hiệp đợi xem sẽ rõ.
Trên không, Tứ Linh thần thú sau khi quan sát Ngũ Thải Đại Bàng một hồi, quay đầu đưa mắt nhìn thoáng qua Trần Ngọc Loan, còn hướng về Không Linh điểu rống khẽ truyền đạt tâm ý. Truyện Sắc Hiệp -
Nghe nó truyền tin, Không Linh điểu khẽ ngâm lên một tiếng, bay đến đậu lại trên vai Trần Ngọc Loan, cũng dùng phương thức trao đổi đặc thù, truyền đạt ý tứ của Tứ Linh thần thú.
Trần Ngọc Loan ánh mắt biến hẳn, hướng đến Cửu Âm Thánh Mẫu, Thiên Mục Phong cũng những người khác bên cạnh nói:
- Mọi người ngay lập tức theo ta thối lui, nơi này sắp phát sinh một trận chiến kinh thiên.
Cũng không giải thích nhiều, sau đó liền nhanh chóng bay lên không trung, dẫn theo chúng nhân lùi về sau trăm trượng, ở xa xa chăm chú quan sát cuộc chiến.
Trông thấy nhóm người Trần Ngọc Loan thối lui, Tứ Linh thần thú ngạo nghễ giữa trời xanh, toàn thân hào quang ngũ sắc lưu động lấp lánh, một luồng khí tức uy hiếp trời đất lập tức phủ khắp bầu trời, khiến cho từng người trong lòng kinh khiếp.
Hoảng sợ ngẩng đầu, lúc này, ngay cả Sát Huyết Diêm La cùng Kiếm Vô Trần đang giao chiến cũng bị khí tức đó khiến cho chấn động, khiếp sợ nhìn Tứ Linh thần thú đang dần dần to lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng.
Sức mạnh to lớn của Tứ Linh thần thú lần đầu tiên hoàn toàn phát xuất ra, không gian bốn phía trong vòng trăm dặm hoàn toàn bị luồng khí tức của nó bao vây, luồng bá khí khiến trời đất phải thần phục khiến Sát Huyết Diêm La muốn tuyệt vọng, vượt xa lần gặp cách đây khá lâu, mạnh hơn không dưới trăm lần.
"Grào" - một tiếng gầm khẽ, mây gió chuyển động, khí lưu bốn phía cuồng bạo xoáy tròn, sức mạnh hủy thiên diệt địa vô cùng đáng sợ, ngay cả Kiếm Vô Trần từng thấy qua uy lực của Hậu Nghệ thần cung, thời khắc này cũng thẹn không sánh bằng.
Trên không, Ngũ Thải Đại Bàng kêu một tiếng kinh hãi, thân thể tức thì to lên, chớp mắt đã che lấp cả mặt trời, khiến cả vùng đất chìm vào bóng tối. Còn Không Linh điểu thì hót khẽ không ngừng, âm thanh khiến lòng người an tĩnh vang vọng khắp bầu trời, khiến cho mọi thứ tà ác đều phải suy giảm.
Ngắm nhìn Tứ Linh thần thú trên cao, Cửu Âm Thánh Mẫu, Vô Nhân Tọa, Thiên Mục Phong ba người cực kì kinh ngạc, không thể tin rằng bên cạnh Lục Vân lại có một trợ thủ mạnh mẽ như vậy.
Còn Bạch Quang, Diệp Tâm Nghi cùng Kiếm Vô Trần phe Chánh Đạo liên minh lại trong lòng ảm đạm, lúc này mới hiểu rõ ràng ý của Lục Vân, một điềm báo cực kì không tốt bao trùm lên tâm trí.
Bên Huyền Phong Môn, Vô Tâm ánh mắt âm trầm, Lý Trường Xuân vô cùng tức giận vừa vui lại vừa sầu, thần sắc hiện rõ biểu tình phức tạp khó tả.