Dạ Vũ cười nhè nhẹ, giọng ôn nhu đáp lại:
- Không có, muội biết huynh sẽ không có sao, nhưng muội đã rất lâu không được nhìn thấy mưa bay, vì thế mới ở đây. Bọn họ thế nào rồi, xem ra bị thương rất nặng, có cấp bách không?
Lưu Tinh đưa cánh tay hộ pháp ra, nhẹ nhàng ôm Dạ Vũ vào lòng, nhìn ba người trên mặt đất nói:
- Bọn họ bị sứ giả của Luyện Hồn Động Thiên đả thương, tình huống hơi không ổn, nhưng không chết được. Bây giờ huynh sẽ trị thương cho bọn họ trước, đợi khi khống chế được thương thế bọn họ rồi hãy nói chuyện khác.
Dạ Vũ đáp lại:
- Được, huynh nhanh lên đi, muội sẽ ở đây bồi tiếp huynh.
Lưu Tinh cười một tiếng êm ái, buông nàng ra, đi đến bên ba người Ân Hồng Tụ lên tiếng:
- Không cần phải nói, nhớ phải thả lỏng bản thân, mọi chuyện để cho ta xử lý.
Nói rồi, tay phải Lưu Tinh vung lên xoay chuyển, một luồng sáng đỏ rực phát ra từ lòng bàn tay, hóa thành tầng tầng ánh sáng, phủ kín hết ba người, bồi dưỡng thân thể họ.
Thời gian âm thầm trôi qua, một giờ sau, Lưu Tinh thu tay phải lại. Lúc này ba người Ân Hồng Tụ vẻ mặt đã khôi phục lại như thường, thương thế cũng đã đỡ hơn nửa, tất cả đều uốn người đứng dậy.
Cảm kích nhìn Lưu Tinh, Ân Hồng Tụ thi lễ lên tiếng:
- Đa tạ ân cứu mệnh của tiền bối, bọn ba người vãn bối cảm kích vô cùng.
Lưu Tinh cười nói:
- Không cần phải tạ ơn ta, gặp nhau đã là duyên phận. Còn nếu như vô duyên, muốn cứu cũng cứu không được các vị.
Tà Thần Chu Hỉ nhìn Lưu Tinh, trầm giọng nói:
- Cho dù thế nào, ta cũng cần phải cảm tạ ông, đa tạ ông đã cứu hai người bọn họ. Trước đây, Kim Hồn đã từng nhắc đến Thiên Tà Ma Hồn đao, nghe nói thanh đao này bá đạo tuyệt luân, đã từng xuất hiện ở Tây Thục, không ngờ hôm nay lại có duyên gặp ở nơi này.
Lưu Tinh cười nói:
- Thế nào, Tà Thần ngươi còn muốn phân cao thấp với ta mà không được chăng?
Tà Thần Chu Hỉ lặng đi, sau đó cười đáp:
- Có ý đó thật, đáng tiếc hiện tại ông đã cứu ta, từ nay về sau không có cơ hội nhắc đến việc đó nữa.
Lưu Tinh cười cười, đổi sang chuyện khác:
- Được, không nói những chuyện đó nữa, hay là nói xem mấy vị làm sao lại gặp phải người của Luyện Hồn Động Thiên?
Nghe vậy, Tà Thần Chu Hỉ tắt đi nụ cười, than thở:
- Chuyện này cũng là xảo ngộ. Ta vốn giao chiến với Sát Huyết Diêm La, thân bị trọng thương được Lục Vân cứu. Khi đó Lục Vân tha mạng Sát Huyết Diêm La, nhưng ta lại không thể bỏ qua chuyện này, vì thế lên đường truy đuổi. Hôm nay, khi đến vùng phụ cận băng cốc, không ngờ gặp phải Luyện Hồn sứ giả. Bọn họ thấy ta bị thương, có ý muốn đoạt lấy Thiên Tà nhận, kết quả hai bên liền xảy ra kịch chiến. Ta lúc đó thực lực chỉ còn chưa đủ năm phần, sau một lúc khổ chiến liền rơi vào tuyệt cảnh. Đúng vào lúc đó, hai người nha đầu đột nhiên đến, tương trợ ta đối kháng với cường địch, nhưng vẫn không chống nổi, cuối cùng được ông cứu thoát.
Lưu Tinh cười nói:
- Như vậy thì thật là xảo ngộ, ta cũng đi qua vùng phụ cận cảm nhận được khí tức các vị, thấy hiếu kỳ mới đến đó xem sao, không ngờ lại cứu được các vị. Bây giờ mưa to vẫn còn tiếp tục, các vị đã tính làm chuyện gì sau khi mưa chưa?
Tà Thần nghe vậy liếc nhìn Ân Hồng Tụ hỏi:
- Nha đầu, bọn ngươi vô duyên vô cớ đến tìm ta, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.
Ân Hồng Tụ chần chừ một chút, bất quá nhanh chóng ngưng suy nghĩ, thản nhiên đáp:
- Kỳ thật bọn ta tìm ông là hy vọng ông có thể trợ giúp bọn ta, đi cùng với bọn ta tiến vào trong Quỷ vực, loại trừ thế lực tà ác Quỷ vực. Lần trước chia tay ông, bọn ta liền gia nhập Trừ Ma liên minh. Lần này liên minh vì hòa bình của nhân gian, quyết định chia binh ba đường, tiến vào Ma vực, Quỷ vực và nhân gian, trước thì loại bỏ một số thế lực yếu ớt để giảm bớt việc bá tính bị yêu ma quỷ quái làm hại. Bởi vì thực lực của liên minh có hạn, lần này nhiệm vụ tiến vào Quỷ vực giao cho ta và Đồ Thiên, bởi vì nguy hiểm trùng trùng nên bất đắc dĩ mới nghĩ đến ông.
Tà Thần Chu Hỉ vẻ mặt không vui hỏi lại:
- Nói như thế, cứu ta cũng bởi vì nguyên nhân này chăng?
Ân Hồng Tụ lắc đầu nói:
- Không phải. Khi chúng ta xuất phát còn chưa biết được chuyện ông gặp địch. Sau đó ra tay trợ giúp cũng chỉ vì ông đã từng có ân với bọn ta, tuyệt đối không có ý đồ thi ân để nhờ báo đáp.
Tà Thần Chu Hỉ nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, ánh mắt sáng tỏ, lúc đó khuôn mặt mới bình thường lại, nhẹ giọng nói:
- Nha đầu, ngươi khẳng định ta sẽ đáp ứng bọn ngươi sao?
Ân Hồng Tụ nghe vậy cười yêu kiều đáp:
- Ta không chắc, nhưng ta biết ông sẽ không nỡ đứng yên nhìn bọn ta đi chịu chết. Trong Quỷ vực hung hiểm vô cùng, ngoại trừ thế lực của Sát Huyết Diêm La xâm nhập nhân gian, còn lại U Linh gian thần bí khó lường, ta và Đồ Thiên lại không thể đối phó, vì thế bọn ta hai người tiến vào thì chắc chắn chết không nghi ngờ gì.
Hừ nhẹ một tiếng, Tà Thần Chu Hỉ nói:
- Nha đầu ngươi đừng đắc ý quá, ta sẽ không lần nào cũng dung túng cho ngươi đâu.
Ân Hồng Tụ cũng không chút giận dỗi, cười nói:
- Ta biết, nhưng ta tin lần này nhất định ông sẽ dung túng ta, bởi vì ông không muốn ta chết ở Quỷ vực.
Trừng nàng một cái, Tà Thần Chu Hỉ muốn lên tiếng rủa, nhưng thấy nàng điềm nhiên cười tươi liền đột nhiên không nhịn được, bất lực lên tiếng:
- Quỷ nha đầu, nếu không phải ngươi thông minh, ta cũng khó mà thèm nhìn ngươi. Lần này thấy các ngươi cũng có phần ra tay cứu giúp, ta đáp ứng theo các ngươi cùng tiến vào Quỷ vực.
Ân Hồng Tụ nghe vậy rất mừng, đưa tay nắm lấy tay Tà Thần Chu Hỉ cười nói:
- Quá tốt rồi, ta biết ông sẽ đáp ứng mà, ta xin đại diện cho bách tính nhân gian cảm tạ ông trước.
Tà Thần Chu Hỉ nhìn nàng, ánh mắt có vài phần ưu ái, nhẹ than thở:
- Nha đầu, biết ta vì sao vô cùng ưa thích ngươi chăng?
Ân Hồng Tụ trợn mắt, kiều mị nói:
- Điều này ta không biết, vì sao vậy?
Tà Thần Chu Hỉ đưa mắt nhìn ra mưa lớn ngoài cửa động, trầm giọng nói:
- Bởi vì tính cách ngươi rất giống một cố nhân của ta, đáng tiếng nàng lại bỏ ta mà đi vĩnh viễn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ưu thương nhàn nhạt tràn vào trong động. Thời khắc này, Tà Thần Chu Hỉ lộ ra một khuôn mặt chưa có người biết đến, khiến cho Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ đều cảm thấy hơi kinh ngạc.
Ân Hồng Tụ nhẹ nhàng an ủi:
- Không cần phải thương tâm, dĩ vãng đã qua rồi, từ nay về sau nếu ông đồng ý thì cùng đi với ta và Đồ Thiên, chúng ta cùng nhau ngao du thất giới.
Chu Hỉ quay đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi có chút kì dị, một lúc sau lại nhìn mặt Đồ Thiên, trêu chọc:
- Nha đầu ngươi lại không sợ hắn ghen tuông, nóng giận với chuyện ta ở bên cạnh à?
Ân Hồng Tụ vẻ mặt đỏ hồng, gắt lại:
- Không đàng hoàng, lại biết chê cười ta, không thèm để ý ông nữa.
Nói rồi xoay người đi. Tà Thần thấy vậy bật cười to, Lưu Tinh cũng cười, nhất thời trong động tiếng cười không ngừng.
Lâu sau, tiếng cười đã hết, Ân Hồng Tụ nhìn Lưu Tinh nói:
- Tiền bối, còn người, lần này sẽ đi đâu?
Lưu Tinh đáp:
- Vốn tính tùy tiện đi đâu đó, xem qua phong cảnh nhân gian. Nhưng trước mắt thất giới hỗn loạn, muốn đứng ra ngoài sợ cũng không dễ dàng gì, vì thế cũng tính đi tìm một lão bằng hữu hội tụ. Còn về địa điểm, nói ra bọn ngươi có thể bất ngờ, bởi vì nơi ta định tìm kiếm chính là nơi các ngươi mới đi khỏi.
- Nơi mới đi khỏi? Phục Long cốc. Tiền bối muốn đi đến Trừ Ma liên minh?
Vẻ mặt kinh ngạc, Ân Hồng Tụ cùng Đồ Thiên đồng thanh hỏi lại.
Lưu Tinh cười đáp:
- Đúng thế, sao, ta không thể đến đó chăng?
Ân Hồng Tụ tỉnh lại, vội vàng nói:
- Không phải, bọn vãn bối chỉ quá bất ngờ thôi. Nói thật, tiền bối đến nơi đó bọn vãn bối vô cùng hoan nghênh.
Lưu Tinh cười hỏi lại:
- Phải vậy chăng, nhưng không biết lão quái có hoan nghênh hay không?
Ân Hồng Tụ con mắt xoay tròn, nhỏ giọng hỏi:
- Tiền bối nói phải là Phật Thánh Đạo Tiên lão tiền bối không?
Lưu Tinh cười đáp:
- Ngươi biết chăng? Được, ở ngoài mưa cũng ngớt rồi, cũng phải chia tay thôi, lần tới gặp lại hy vọng các vị vẫn như trước đây.
Nói rồi toàn thân ánh sáng lóe lên, lập tức cùng với Dạ Vũ biến mất không còn thấy.
Tà Thần Chu Hỉ thấy cảnh đó, cảm xúc nói:
- Không hổ là người nắm giữ Thiên Tà Ma Hồn đao, thực lực quả nhiên kinh người.
Đồ Thiên thấy vậy không chút hứng thú, mở miệng nói:
- Bây giờ chỉ còn ba chúng ta, tiếp theo phải làm như thế nào đây?
Ân Hồng Tụ đáp:
- Trước mắt thương thế chúng ta chưa lành, còn chưa phù hợp tiến vào Quỷ vực. Nơi đây yên tĩnh rất thích hợp để trị thương, muội nghĩ hay là đợi đến khi thân thể khôi phục lại hãy nói đến việc tiến vào Quỷ vực.
Tà Thần Chu Hỉ không lên tiếng, Đồ Thiên cũng thấy có lý, vì thế ba người liền ngồi xếp bằng trong động bắt đầu trị thương, lợi dụng thời gian nhanh nhất nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mưa dứt, chỉ mới vừa qua giờ ngọ, cả nhanh gian hồng thủy mờ dâng, bách tính chịu vô số tai ách.
Bay trên tầng mây trắng, Trần Ngọc Loan nhìn xuống cảnh tượng thảm thiết dưới chân, miệng than thở liên miên, lại cũng không đủ năng lực. Bên cạnh, Bách Linh khuyên nhủ:
- Đừng quá đau lòng, đây là thiên tai, không phải do con người, chuyện này đã định sẵn, không cách nào tránh được.
Trần Ngọc Loan lạc giọng đáp:
- Muội biết. Nhưng thấy vậy trong lòng đau đớn, muốn nói không để ý, chỉ không có lòng nói được.
- Minh chủ tấm lòng thiện lương, nhưng đây là hạo kiếp bách tính phải đối diện, cũng giống như chúng ta phải đối diện với Địa Âm Thiên Sát, đều là chuyện đã định sẵn.
Phần Thiên nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình.
Tư Đồ Thần Phong tán đồng:
- Lời này không sai, ai cũng có định mệnh, chức trách của chúng ta là chém yêu trừ ma, tận sức nổ lực bảo vệ hòa bình. Còn những chuyện khác, bọn họ cần phải tự mình đối mặt.
Trần Ngọc Loan khổ sở cười cười, mở miệng nói:
- Được, không nói chuyện đó nữa, hay là nói chuyện về Vô Gian Quỷ Sát đi.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Theo những tin tức chúng ta nhận được, hắn trước mắt đang ở trong một hang bên trong Âm Phong cốc, cách đây khoảng ba trăm dặm. Ngày đó hắn bị Tà Thần Chu Hỉ đánh trọng thương, thân thể yếu ớt vô cùng, núp ở Âm Phong cốc chính là để hấp thu khí âm tà nhằm khôi phục nguyên khí bị tổn thương.
Trần Ngọc Loan cau đôi mày đẹp, nhẹ ngâm lên:
- Nói như thế, lúc này hắn chắc đã khôi phục không ít thực lực.
Tư Đồ Thần Phong tự tin đáp:
- Điều này không quan trọng, cho dù hắn không bị thương, hôm nay cũng khó mà mong sống sót.
Trần Ngọc Loan trừng hắn, cười gắt:
- Đúng là chỉ biết nói khoác, hắn có thể không phải như những địch nhân khác, thực lực còn trên cả Quỷ vương, làm sao có thể dễ dàng thu thập được.
Thấy hai người đấu võ mồm, Bách Linh cười nói:
- Được rồi, hay là hãy đến Âm Phong cốc trước đã, khi đã rõ hãy lại bàn chuyện này.
Nói rồi đột nhiên tăng tốc, bốn người lóe lên liền biến mất không thấy hình bóng.
Giây lát, bốn người Trần Ngọc Loan đã đến Âm Phong cốc. Nơi đây gió thổi điên cuồng không ngừng, khí âm lạnh tàn bạo, bốn người cho dù tu vi tinh thâm cũng cảm thấy kinh dị. Tiến vào trong cốc, gió lạnh rõ ràng yếu đi khá nhiều, nhưng khí lạnh lại càng lúc càng nhiều.