Thất Giới Truyền Thuyết

chương 795: thần kì thiên thảo (cỏ trời thần kỳ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên mặt đất, Thiên Mục Phong nằm im không động đậy trong một hố sâu, ánh mắt vô thần nhìn lên bầu trời, toàn thân không chút sinh khí.

- Tiểu tử ngươi đúng là tâm địa tàn độc, cả đến chiêu thức tuyệt độc như vậy cũng có thể nghĩ ra được. Ta hôm nay muốn xem thử ngươi còn có thể làm được chuyện gì.

Bóng xanh gầm lên giữa không trung, phát ra một lực hút to lớn nhấc bổng Thiên Mục Phong trong hố sâu bay lên.

Một tay bóp chặt cổ của Thiên Mục Phong, bóng xanh ngập đầy tức giận trừng mắt, giọng tàn độc nói:

- Phản kháng à, ngươi không phải là miệng lưỡi cứng rắn lắm sao, bây giờ lại bất động rồi?

Đối mặt với tử vong, Thiên Mục Phong không thể động đậy ánh mắt lộ ra nét thê lương. Thiên Mục Phong vốn không phải không muốn mở miệng phản bác, nhưng nguyên thần đã yếu ớt, thân thể mềm nhũn khiến Thiên Mục Phong không còn sức phản kháng, ngoại trừ giương mắt lạnh lùng nhìn thì còn có thể làm sao đây?

Nghĩ đến cái chết, Thiên Mục Phong hơi đau thương, không phải vì sợ chết mà do ước muốn của mình còn chưa làm được. Sớm biết kết quả như vậy sao mình lại phải hiếu kỳ, tiếp tục tìm kiếm Trương Ngạo Tuyết cô nương không phải là tốt hơn sao? Nghĩ đến Trương Ngạo Tuyết, Thiên Mục Phong buồn hẳn, đây chính là người phụ nữ mình ngầm yêu thương, nàng giờ ở nơi đâu? Nếu như nàng biết mình chết rồi thì có nhớ mình không?

Thấy Thiên Mục Phong không hề phản ứng, bóng xanh điên cuồng hung bạo rống lên:

- Không nói nữa, chỉ im lặng sao? Ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu, có bản lĩnh thì không cần phải mở miệng.

Trong lòng bàn tay bóng xanh lóe lên ánh sáng, khí xanh lục cuồn cuộn tuôn ra, một luồng sức mạnh đáng sợ truyền vào trong thân thể Thiên Mục Phong, điên cuồng đốt cháy nguyên thần và nhục thể Thiên Mục Phong. Luồng sức mạnh vô cùng tà ác này rất mạnh mẽ, gần như trong giây lát đã thôn tính được Thiên Mục Phong, khiến cho Thiên Mục Phong đang yếu ớt bật lên tiếng kêu gào chói tai.

Nhìn thấy Thiên Mục Phong vô cùng đau khổ, bóng xanh không khỏi bật cười to, miệng quát lớn:

- Ngươi không phải rất tự phụ sao, vì sao lại kêu gào như heo bị chọc tiết …

Tiếng cười đột nhiên dừng lại, bóng xanh sau đó quát lớn một tiếng, rồi kêu gào kinh hãi điên cuồng:

- Không, không phải như vậy, không phải rồi!

Một luồng sáng ánh kim đột nhiên xuất hiện, không hề có chút dấu hiệu nào báo trước, lập tức bao phủ lấy bóng xanh.

Luồng sáng kim này phát ra từ người Thiên Mục Phong, chính là từ "Nhiên Đăng Phật ấn" thần bí khó lường được Thiên Mục Phong cất giấu trong lòng. Lúc này y phục Thiên Mục Phong đã rách nát, lại thêm chịu ảnh hưởng hấp dẫn của khí tà ác, ấn này liền tự động bay ra, dùng sức mạnh soi sáng nguồn gốc của vạn phật, bao vây chặt chẽ bóng xanh vào giữa.

Thiên Mục Phong hơi kinh ngạc, cũng có chút hối tiếc, sớm biết "Nhiên Đăng Phật ấn" thần kỳ như vậy, sao mình không sớm đưa ra? Trong lòng cứ mãi than thở, nhưng sau một lúc Thiên Mục Phong liền rơi sầm xuống đất, một sự thống khổ vô cùng vây lấy Thiên Mục Phong, khiến Thiên Mục Phong không còn tâm trí suy nghĩ.

Cách đó vài trượng, người đầu tóc rối bù ánh mắt lóe lên, chăm chú nhìn Nhiên Đăng Phật ấn một lúc, sau đó điềm nhiên gật gật đầu, tự nói:

- Ý trời như vậy, một hành động đạt cả hai mục đích.

Giữa không trung, bóng xanh ra sức phản kháng, ánh xanh toàn thân nhanh chóng hùng dũng phát ra, muốn ngăn chặn ánh Phật đang ăn mòn. Nhưng trong ngàn vạn loại ánh Phật, mạnh nhất chính là sức mạnh Nhiên Đăng, trên thế gian vô địch. Cho dù bóng xanh tranh đấu phản kháng thế nào, cuối cùng cũng không thể làm gì được, thân thể từng bước thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một hạt ngọc màu xanh lục, lơ lửng giữa không trung.

Đến lúc này, mọi thứ đã kết thúc, bóng xanh đã chứng thực lời nói của người đầu bù tóc rối, chết trong tay của Thiên Mục Phong.

Chầm chậm đi đến bên cạnh Thiên Mục Phong, người đầu bù tóc rối liếc nhìn, tay phải phát ra một luồng sáng màu xanh thẫm bao phủ lấy Thiên Mục Phong. Luồng sáng này ẩn chứa linh khí sung mãn, bồi dưỡng thân thể của Thiên Mục Phong, chỉ giây lát đã khống chế được thương thế, giúp Thiên Mục Phong tỉnh táo lại.

Thu hồi chân nguyên, người đầu tóc rối bù bay lên thu lấy Nhiên Đăng Phật ấn và hạt ngọc châu trong trẻo, liếc nhìn sơ qua rồi sau đó liền mang thân thể Thiên Mục Phong đến bên tảng đá to lớn.

Hạ Thiên Mục Phong xuống, người đầu bù tóc rối bắt đầu chỉnh lại đầu tóc, chỉ giây lát liền hiện ra tướng mạo một ông già tinh anh trước mắt Thiên Mục Phong.

Kinh hãi nhìn ông lão, Thiên Mục Phong kinh ngạc thốt lên:

- Là lão! Ta nghe Lục Vân nói, lão là Vạn Tượng Huyền Tôn, lão vì sao trước đó lại để đầu tóc che đi khuôn mặt như vậy?

Cười điềm đạm một tiếng, Vạn Tượng Huyền Tôn trả lời:

- Che mặt không phải vì ngươi, vì thế ngươi không cần hỏi nhiều. Trước mắt thân thể ngươi đang bị trọng thương, không thể lập tức khôi phục, vì thế ta có mấy câu muốn nói cho ngươi biết.

Thiên Mục Phong nghi hoặc nhìn ông lão, giọng không hiểu hỏi lại:

- Tiền bối có lời xin cứ nói, sau đó vãn bối cũng có một chuyện muốn hỏi thăm.

Vạn Tượng Huyền Tôn chỉ tảng đá và cái ao, bình thản nói:

- Vụ nổ vừa rồi, theo lý hẳn phải hủy diệt mọi thứ ở đây, nhưng vì sao cả hai thứ này đều hoàn hảo không chút hư hại, ngươi có thể biết nguyên nhân không?

Thiên Mục Phong lặng đi, sau đó mặt đầy kinh hãi, ngạc nhiên đáp:

- Tiền bối không nhắc vãn bối cũng không nghĩ đến, đúng là bất thường. Nhưng nguyên nhân thế nào đây?

Vạn Tượng Huyền Tôn điềm nhiên đáp:

- Bởi vì nơi đây là một khu đất tốt, có mạch linh khí ngầm dưới đất bảo hộ. Bây giờ ngươi cẩn thận lưu ý từng hành động của ta, có thể học được mấy phần còn phải trông vào ngộ tính của ngươi.

Bước lên một bước, Vạn Tượng Huyền Tôn đứng ở bên bờ ao, nhìn nghiêng đến Thiên Mục Phong, sau đó tung hạt ngọc xanh lục vào trong ao. Hạt châu này chính là vật để lại sau khi chết của bóng xanh, khi đã rơi vào trong ao nước có sức hòa tan vạn vật, nhanh chóng hóa thành một luồng khói xanh, bao phủ quanh vùng phụ cận của cây cỏ trời.

Chăm chú quan sát động tĩnh trong ao, khi luồng sương khói xanh bắt đầu được cây cỏ trời hấp thu, Vạn Tượng Huyền Tôn liền phóng Nhiên Đăng Phật ấn ra, hai tay lần lượt bắt quyết khác nhau, toàn thân mờ hiện ánh kim nhàn nhạt, nhanh chóng hội tụ vào hai tay, cuối cùng truyền vào bên trong Nhiên Đăng Phật ấn, khiến cho ánh Phật bề mặt lấp lánh, vô số bóng Phật hiện ra, cái nào cũng có hình thế khác nhau, tổng cộng có chín bức tượng.

Chín hình Phật này to nhỏ như nhau, vẻ mặt khác nhau, phối hợp hình thế lại liền hiện ra chín nhân sinh quan khác nhau, đại biểu cho chín loại sức mạnh tường hòa từ bi khác nhau của nhà Phật.

Tình trạng này xảy ra một lúc, khi Thiên Mục Phong đã nhìn rõ cả hình thái vẻ mặt của chín bức tượng Phật, Vạn Tượng Huyền Tôn đã thúc động chân nguyên, khống chế chín bức tượng Phật lần lượt phát ra ánh kim rực rỡ, tuần tự chiếu vào những vị trí nhất định trong ao. Chín bức tượng Phật hình thành một khối lập thể, cự ly mỗi cạnh khoảng vài xích, phân bố chung quanh cây cỏ trời, vừa vặn bao phủ lấy vùng sương mù màu xanh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Mục Phong hơi không hiểu, Vạn Tượng Huyền Tôn làm như vậy thật ra nhằm mục đích gì? Thiên Mục Phong còn đang suy nghĩ, đã thấy Vạn Tượng Huyền Tôn đột nhiên thu Nhiên Đăng Phật ấn lại, nhưng chín bức tượng Phật vẫn lưu lại trong ao như cũ, hệt như một trận pháp bảo hộ cho điều gì đó.

Xoay người, Vạn Tượng Huyền Tôn nhìn Thiên Mục Phong hỏi han:

- Có nhìn thấy rõ ràng không?

Thiên Mục Phong gật đầu đáp:

- Đa tạ tiền bối giáo huấn, vãn bối đã hiểu rõ rất nhiều thứ. Nhưng vật ở trong ao thật ra là gì vậy, vì sao tiền bối phải phí tâm sức như vậy?

Vạn Tượng Huyền Tôn trầm ngâm giây lát, u oán trả lời:

- Vật này rất thần kỳ, nhưng chỉ có người có duyên mới có thể lấy được. Người vô duyên mà cố cầu, thì cũng như tự mình chuốc họa, cuối cùng chắc chắn phải chết không sai.

Thiên Mục Phong hiếu kỳ thốt lên:

- Tiền bối thần thông quảng đại, tự nhiên biết được ai là người có duyên, không biết có thể đề cập đến không?

Vạn Tượng Huyền Tôn liếc Thiên Mục Phong, bình thản đáp:

- Ngươi biết cũng uổng mà thôi, sao phải biết làm gì?

Thiên Mục Phong cười hềnh hệch, nhỏ giọng lên tiếng:

- Vãn bối chỉ là hiếu kỳ, tuyệt đối không có lòng chiếm lấy.

Vạn Tượng Huyền Tôn nghe thế, ánh mắt nhìn vào trong đầm, hơi hơi cau mày nói:

- Vật này rất kỳ dị đặc biệt, có duyên lấy được nó có hai người, nhưng cuối cùng ai người đạt được ta cũng không thể nói rõ được.

Thiên Mục Phong ồ lên một tiếng, lại hỏi:

- Tiền bối, nếu người đã dùng Nhiên Đăng Phật ấn phong ấn vật này, chính là để phòng ngự chăng?

Vạn Tượng Huyền Tôn lắc đầu đáp:

- Có những chuyện không nên nói với người, thời gian không còn sớm nữa, ngươi còn không nêu vấn đề của mình đi? Sau khi ngươi hỏi rồi ta còn phải đi đây. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

Nói rồi liền giao Nhiên Đăng Phật ấn lại cho Thiên Mục Phong.

Nhận lấy Phật ấn, Thiên Mục Phong vừa cầm vừa hỏi:

- Tiền bối, lần trước có Trương Ngạo Tuyết cô nương đồng hành với vãn bối, nàng thật ra đã đi nơi đâu, vì sao tìm mãi vẫn không thấy hình bóng?

Vạn Tượng Huyền Tôn nhìn lên bầu trời, giọng trầm nhỏ đáp:

- Nàng ta đang ở nơi định mệnh, ngươi tìm không được. Bất quá cũng không sao, nàng ta sẽ nhanh chóng xuất hiện, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ gặp nàng ta. Được, phải đi thôi, trước khi đi nói cho ngươi một điểm, bên cạnh ngươi có một tảng đá, có quan hệ rất lớn đến thương thế của ngươi.

Nói dứt bóng hình liền mờ đi, trong âm thanh kêu mời ở lại của Thiên Mục Phong thì Vạn Tượng Huyền Tôn đã biến mất.

Thở dài nhè nhẹ, Thiên Mục Phong liếc nhìn ao nước, sau đó đưa mắt nhìn tảng đá, chăm chú nhìn bốn chữ lớn – Thạch Phá Thiên Kinh! (Đá bị phá tan trời đất phải kinh hãi!)

Điều này có ẩn chứa ý gì đây, Thiên Mục Phong có thể suy đoán được thâm ý của Vạn Tượng Huyền Tôn, thuận lợi trị lành thương thế không?

Còn nữa, Thiên Mục Phong bỏ qua một chuyện rất quan trọng, đó chính là lai lịch của bóng xanh, hắn thật sự là ai, đến đây làm gì?

Không gian thần bí năm màu sáu sắc, vô số làn sáng màu xanh lam thẫm hóa thành các loại phù chú ánh sáng kỳ quái, đang không ngừng phóng thẳng vào giữa.

Rơi vào tuyệt cảnh, Lục Vân cố gắng phản kích, pháp quyết bảy màu Thái Ất Bất Diệt lưu động tuần hoàn, ngăn cản hai vòng sáng ở lưng thu nhỏ. Trên đầu, một tia sáng đỏ rực nhanh chóng né tránh, đó chính là Long Hồn trong thần kiếm, lúc này đang cực lực tránh né để thoát khỏi tai kiếp hủy diệt.

Vách sáng bên ngoài thân thể càng lúc càng gần, sức mạnh thần thánh tập trung toàn bộ tâm huyết của cao thủ Vân Chi Pháp giới bộc phát gấp bội, mỗi khi thu nhỏ đến một phạm vi nhất định, áp lực của nó lại tăng lên tương ứng, khiến cho Lục Vân ở trung tâm phải chịu áp lực trói buộc càng lúc càng lớn, dần dần đi vào con đường hủy diệt.

Vì thế, Lục Vân chấn động giận dữ vô cùng, tỏ rõ ngạo mạn vốn đã ăn vào tận xương tủy cả đời chàng và lòng đầy bất phục, hai tay liên tục thay đổi pháp quyết, đang thử xem có phương pháp nào có thể xoay chuyển tình thế.

Mùi vị nguy hiểm khiến người ta khiếp sợ, nhưng đối với Lục Vân có thể nói lại quen thuộc dị thường, bởi vì cả đời chàng vô số lần qua lại ở đường biên sinh tử, vì thế đến lúc này chàng vẫn còn trấn tĩnh phi thường. Nhưng mà trấn tĩnh thật ra cũng chỉ là tương đối, không thể nào dám nói là không sợ chết, nhưng cần đối diện với tình huống chết người trước mắt thế nào mới được đây.

Đang lúc phản kháng, Lục Vân vẫn còn giữ lại hai phần thực lực, theo chàng để giành cho lúc thối lui, đây chính là cách chàng dùng để khắc chế huyền bí của địch nhân.

Một đời Lục Vân học vô số pháp quyết, cho dù thuật của các nhà Chính Tà Yêu Ma, chàng đều tiếp cận được. Lúc này, bên trong vách sáng thần thánh vô cùng, uy hiếp lớn nhất với Lục Vân không phải thuật "Liên Tâm Diệt Thần" đã biến thành hai vòng sáng, mà chính là vách sáng bên trên do tám đồ án sao thần kỳ biến hóa thành một đồ án mây hình Thái Cực, chính vật này đã phát xuất ra khí vô cùng thần thánh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio