Lục Vân cười nói:
- Chuyện này không có gì ly kỳ, nó căn bản vốn là loài thú lưỡng tính từ thuở hồng hoang, thêm tu luyện mấy ngàn năm và được Thiên Long linh mạch bồi dưỡng, tự nhiên thần kỳ vô cùng. Đại Linh nhi của huynh cũng có thể cảm ứng được những khí tức đó, nhưng huynh vừa quyết định ra lệnh cho nó thu lại khí tức bản thân để tránh làm kinh động cao thủ Hải tộc ở vùng lân cận. Vừa rồi, huynh thử qua một lượt, phạm vi dò xét của linh thức trong nước biển không thể so sánh với trên nhân gian, giảm hẳn khoảng chín phần, như vậy có thể thấy khả năng dò xét của chúng ta ở nơi đây bị hạn chế rất lớn. Do đó, nguy hiểm cũng tăng lên tương ứng.
Trương Ngạo Tuyết thất kinh lẩm bẩm;
- Không phải vậy, muội thấy linh thức rõ ràng dị thường, tình hình vùng phụ cận hoàn toàn hiển hiện trong não của muội. Nguồn:
Lục Vân sửng người, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nhìn đến Tử Ảnh thần kiếm trên người nàng suy đoán:
- Điều này có thể liên quan đến thần kiếm của muội, giao thử thần kiếm cho huynh rồi thử lại xem sao.
Trương Ngạo Tuyết làm theo, đưa thần kiếm cho Lục Vân, lập tức tin tức trong não biến mất, linh thức mơ hồ không rõ. Kinh dị nhìn Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Quả nhiên như lời huynh, rời khỏi thần kiếm, linh thức liền mơ hồ đi vài lần.
Đưa kiếm lại cho nàng, Lục Vân nói:
- Biến hóa của kiếm này rất lớn, hẳn đã từng gặp được kỳ ngộ.
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Kiếm này nguồn gốc từ không gian lưỡng cực, ngày đó nó còn chưa tiến hóa hoàn toàn, bây giờ mới đạt đến mức cường thịnh nhất.
Lục Vân nghi ngờ hỏi:
- Không gian lưỡng cực? Danh tự này lần đầu mới được nghe thấy.
Trương Ngạo Tuyết giải thích:
- Về chuyện không gian lưỡng cực, thật ra …. vì thế nó mới có được năng lực chỉ dẫn.
Hiểu được bí ẩn của thần kiếm rồi, Lục Vân cười nói:
- Như vậy rất tốt, có được thần kiếm bên cạnh hệt như có được thiên lý nhãn, không sợ có nguy hiểm đến gần. Được rồi, nhanh chóng tiến gần đến dòng xoáy, chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước.
Song chưởng khẽ vuốt, chưởng lực êm ái hóa thành một dòng nước chảy đưa chàng tiến thẳng. Ba người nữ cũng làm theo phương pháp của Lục Vân, dùng hai tay để khống chế phương hướng tiến lên, tốc độ liền gia tăng rất lớn.
Đuổi kịp Lục Doanh, sáu người đi thành một hàng. Lục Doanh nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, chúng ta sắp tiến gần đến dòng xoáy, đây chính là một trong mười ba dòng xoáy Hải Tâm tuyền, cũng là nơi chúng ta phải vượt qua. Dòng xoáy này tổng cộng có chín chỗ, phân bố bốn bề Định Hải phong, cứ ba dòng gộp thành một tổ, khoảng cách như hình tam giác, cự ly và độ sâu cũng tương đối cân bằng. Dòng xoáy ở trung tâm có sức hút rất mạnh, đủ để phá hủy mọi thứ, bất cứ cao thủ Hải tộc nào rơi vào trong đều khó có mạng trở ra. Chúng ta cần phải đi vượt qua nó, hẳn phải chọn hai nơi tiếp cận với dòng xoáy, đó là nơi bình thường nhất, cũng có sức hút ít nhất.
Phần Thiên không hiểu hỏi lại:
- Theo lời cô nương nói, chín dòng xoáy không chỉ liền lạc thành với nhau thành một hình vuông, mà còn bao phủ quanh lưng chừng ngọn Định Hải phải không?
Lục Doanh gật đầu đáp:
- Đúng thế, đây chính là điểm thần kỳ của Hải Tâm tuyền, bởi vì nó hình thành một tổng thể mười ba dòng xoáy, từ trên hạ xuống dưới, từ to đến nhỏ, hệt như một cái chùy tam giác ngược, ở cuối cùng là một dòng xoáy to lớn vô cùng, nghe nói chưa từng có ngươi thấy qua, bởi vì bất cứ người nào đến gần đều không còn sống được. Ở tầng thứ hai có ba dòng xoáy, quy mô rất lớn, khoảng cách tương đồng với nhau, tuy không liên quan với nhau, nhưng lại hình thành một dòng nước ngầm xoáy tròn rất nhanh, di chuyển qua lại liên tục giữa các dòng xoáy. Trong đó, Hải Toàn cốc là một nơi lân cận với một dòng xoáy.
Hiểu được ý của nàng, Lục Vân lên tiếng:
- Nói như vậy, chúng ta muốn đến nơi cần thiết, phải đi qua hơi chỗ nguy hiểm, đây mới là phòng ngự của Tây hải.
Lục Doanh trả lời:
- Đúng thế, chúng ta hiện này đang đối diện với cửa ải khó khăn thứ nhất, chỉ có thể đi xuyên qua dòng xoáy này mới có cơ hội tiếp tục tiến lên.
Bách Linh cau mày trầm ngâm lên tiếng:
- Nếu hung hiểm như vậy, sao không chọn một nơi khác để tiến vào?
Lục Doanh đáp:
- Nơi này chính là Định Hải phong, từ bất cứ phương hướng nào đến đều cùng một kết quả, tuyệt đối không có cách nào khác để tiến vào.
Ồ lên một tiếng, Bách Linh lại nói:
- Nếu đã như vậy, nói nhiều cũng không được gì, chúng ta hay là hãy rút ngắn thời gian.
Sáu người không nói gì thêm, ai nấy tự tăng tốc độ hạ xuống, chỉ một lúc liền cảm nhận được sức chấn động mãnh liệt của nước biển bốn bề. Lúc này, trong đầu Trương Ngạo Tuyết hiện rõ biểu đồ phân bố của dòng xoáy. Dòng xoáy này dưới chân của sáu người ước chừng trăm trượng, quy mô của nó to kinh người, đường kính vượt quá ba mươi dặm.
Gọi mọi người lại, Trương Ngạo Tuyết dùng hai tay khống chế chân nguyên trong cơ thể để hiển thị hình ảnh trong đầu lên quả cầu ánh sáng trước ngực, giúp mọi người hiểu rõ hình dáng của dòng xoáy.
Quan sát một lúc, Lục Vân kinh ngạc lên tiếng:
- Dòng xoáy này không ngờ có một động sâu ở giữa, lại nằm ngay vị trí sườn núi.
Bách Linh nói:
- Chiếu theo ước tính, Hải Tâm tuyền ít nhất có mười hai dòng xoáy, chính là từ trong Định Hải phong sinh ra. Còn lại một dòng xoáy lớn nhất có phải ở nơi đó không?
Thương Nguyệt tiếp lời:
- Chỉ dựa vào suy đoán sợ khó mà xác định được. Bây giờ chúng ta còn phải khảo sát thêm một lượt, làm sao mới có thể đi xuyên qua dòng xoáy dưới chân nhanh nhất, tiếp tục tiến lên?
Bách Linh không trả lời, ánh mắt nhìn Lục Doanh, rõ ràng muốn nghe giải thích của nàng.
Thân là Đông hải Long nữ, Lục Doanh tự nhiên biết chuyện này không thể hỏi bọn họ, vì thế mới nói thẳng vào vấn đề:
- Trong nước biển, theo kinh nghiệm của Hải tộc chúng ta khi gặp dòng xoáy, thứ nhất là né đi, thứ hai là nắm tay của nhau, tập trung toàn bộ sức mạnh mọi người để chống lại sức mạnh xoay tròn đó.
- Chuyện này muội đã có kinh nghiệm, thế cứ theo lời muội mà làm, chúng ta lập tức đi xuống.
Lục Vân nói xong, liền trầm mình xuống trước trong sự chuyển động bất an của dòng chảy ngầm, nhanh chóng đến vùng phụ cận của dòng xoáy Lục Doanh đã mô tả.
Nhìn hoàn cảnh dưới chân, tuy trong nước sâu không có ánh sáng, Lục Vân vẫn nhìn thấy được một cột nước màu đen, từ trên hạ xuống, từ nhỏ thành to đang không ngừng hút lấy nước biển lân cận. Cảnh tượng chính do dòng xoáy đó xoay tròn tạo ra, còn cột nước kia thật ra chính vì sức xoay tròn to lớn ngưng tụ mà thành, có sức mạnh hủy diệt.
Khi đến gần Lục Vân, Lục Doanh vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng:
- Bây giờ bắt đầu, chúng ta hãy nắm tay thành một vòng, theo thế núi hạ xuống, từ bên ngoài tiến gần đến dòng xoáy.
Lục Vân liếc nhìn ba người Bách Linh, đưa tay phải nắm lấy tay của Phần Thiên, tay trái lại nắm tay Ngạo Tuyết, Ngạo Tuyết thì nắm tay Thương Nguyệt, Thương Nguyệt nối với Bách Linh, sáu người do Lục Doanh dẫn đầu theo thế núi chầm chậm trầm xuống.
Đi được vài dặm, Lục Doanh dẫn năm người đến vùng biên của dòng xoáy, men theo triền núi hạ xuống từng bước, hành động tỏ ra rất cẩn thận. Lúc này, cự ly đến dòng xoáy càng lúc càng gần, tuy chỉ là vùng phụ cận của dòng xoáy, nhưng sáu người đều cảm thấy được sức mạnh to lớn vô song, hệt như có ngàn vạn cánh tay đang níu kéo lấy thân thể bọn họ thẳng về phía trung tâm dòng xoáy.
Càng trầm mình xuống, luồng sức mạnh càng trở nên rõ ràng, tạo uy hiếp càng mạnh mẽ hơn cho sáu người. Đối mặt với tình hình này, sáu người cho dù tự mình có tu vi tuyệt mạnh cũng khó có thể phát huy được. Do bởi hoàn cảnh của bọn họ, đã định sẵn thân thể phải chịu sự hạn chế của hấp lực, đây cũng là chuyện tự nhiên mà thôi.
Lục Doanh tay trái nắm chắc Phần Thiên, tay phải áp chặt vào vách núi cứng rắn, lòng bàn tay phát xuất sức mạnh hút lấy to lớn, vững vàng ổn định được thân thể. Núi non nơi đây đều là nham thạch cứng như sắt, đã trải qua vài ngàn năm bị dòng xoáy ăn mòn vào, độ cứng của nó rất lớn khiến người ta khó mà tin được. Phần Thiên nắm chắc Lục Doanh, thân thể hắn lắc lư hệt như một sợi dây buộc lại với bốn người Lục Vân.
Quay đầu nhìn lại, Lục Doanh nhìn Bách Linh, truyền âm:
- Ta hiện tại không dám di động, tỷ hãy ra tay, trầm mình xuống thật nhanh, khi đến gần vách đá thì phát xuất sức hút giữ thân thể lại, như thế ta mới có thể buông tay, sau đó lại làm như vậy, từng bước từng bước hạ xuống bên dưới.
Bách Linh vừa nghe liền hiểu được ý nàng, đáp lời:
- Được, ta hiểu rồi, bắt đầu thôi.
Tay trái phất một cái về sau, một luồng chưởng lực mạnh mẽ bắn lên không, thân thể lại mượn lực hạ xuống, chớp mắt đã ép chặt vào vách đá.
Tay trái áp chặt vào vách đá rồi, Bách Linh sau khi dò xét độ cứng của nham thạch rồi, lên tiếng với Lục Doanh:
- Được rồi, muội có thể buông tay.
Lục Doanh nghe vậy buông tay, lòng bàn tay phát xuất chưởng lực, thân thể liền nhanh chóng hạ xuống, chỉ chớp mắt đã trầm mình đến dưới Bách Linh. Cứ như vậy, Lục Doanh và Bách Linh thay nhau bám vào đá, một đoàn sáu người không lâu đã men theo thế núi đến vị trí bình an ở tâm của dòng xoáy.
Lúc này, sáu người bị sức hút của dòng xoáy kéo thẳng như ngọn bút, Bách Linh vững vàng hút chặt vào vách đá đợi chờ Lục Doanh tiếp tục. Ở cuối cùng, Lục Doanh chịu ngoại lực mạnh nhất, nàng đã liên tục ba lần phát chưởng nhưng đều không hơn được sức mạnh của dòng xoáy, thân thể bị xiết chặt.
Tình hình như vậy khiến mấy người Lục Vân vô cùng lo lắng, may mà Phần Thiên kịp thời truyền chân nguyên vào trong người của Lục Doanh, khiến thực lực của nàng tăng mạnh, nhờ thế đến lần thứ tư mới thành công thoát được sức trói buộc của dòng xoáy.
Từ đó về sau, một đoàn người đồng tâm hiệp lực, trải qua thời gian cháy hết một nén hương lớn mới dần dần thoát khỏi phạm vi của dòng xoáy, đến được một vùng nước tương đối an toàn.
Buông tay ra, Lục Vân ngửng đầu nhìn cột nước sắc đen bên trên trầm giọng nói:
- Chiếu theo tình huống vừa mới rồi, dòng xoáy thứ hai tiếp theo đang chờ đợi chúng ta hẳn càng hung hiểm hơn nhiều, phương pháp vừa rồi của chúng ta có thể không cách nào vượt qua được, vì thế cần phải nghĩ được phương án khác.
Phần Thiên cười khổ lên tiếng:
- Bọn ta đã đưa thân vào đây, ai nấy có một thân bản lãnh nhưng lại không cách nào phát huy, làm sao có được biện pháp nào để đối phó đây? Nơi đây chính là nước biển, không phải là không trung để có thể thi triển bản lãnh. Chúng ta ở nơi đây, thân thể tồn tại thực tế, tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, điều này không cách nào thay đổi được.
Lục Doanh tán đồng:
- Phần Thiên nói đúng, không những chỉ với chúng ta, ngay cả cao thủ Hải vực cụng không thể né tránh được.
Trương Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, nhẹ giọng nói:
- Huynh có biện pháp gì, đừng ngại nói cho mọi người cùng nghe.
Lục Vân trầm ngâm:
- Theo tình huống hiện nay, chúng ta muốn thoát khỏi hạn chế của hoàn cảnh này, rõ ràng không được. Nhưng trong hoàn cảnh đặc thù, chúng ta cũng hoàn toàn không có biện pháp, thế thì chỉ có cách dùng ngoại lực hỗ trợ mới được.
Nghe vậy, Bách Linh, Thương Nguyệt trầm tư không nói, Phần Thiên lại truy hỏi: