“Là có ý gì?” Dạ Ngưng sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Vũ Hàm. Từ khi nào mà mẹ biết được? Không phải là vừa mới biết sao?
Tiếu Vũ Hàm nhìn mẹ Dạ cười mà không nói, mẹ Dạ bị nhìn đến có chút lúng túng, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Gì chứ, chắc hai đứa đói bụng rồi nhỉ, tối mẹ sẽ hầm gà cho hai đứa ăn.”
“Mẹ, mẹ đã sớm biết rồi?” Dạ Ngưng căm tức nhìn mẹ Dạ, làm cái trò gì thế, khiến cho người ta sốt ruột lo lắng cả ngày như vậy, đùa giỡn người khác vui vẻ lắm à?
“Làm gì có.” Mẹ Dạ cười ngượng ngùng, ba Dạ ở một bên cười bồi theo, Dạ Ngưng thấy hai người như vậy cũng không tiện nổi giận, liền đè nén lửa giận trong lòng, kéo Vũ Hàm: “Mẹ, đừng đùa nữa, tối nay còn và Vũ Hàm sẽ về nhà.”
“Đã trễ thế này rồi còn về gì chứ? Không thể ở lại đây một đêm sao?”
“Sao thế được, là tại Phong tổng của con qua năm mới sẽ đến Bắc Kinh họp, thuận tiện sẽ dẫn theo đứa bạn tốt nhất của con, thư ký của mình cũng tới theo, cho nên con phải về gặp.”
“Thư kí, một đôi à?” Mẹ Dạ vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng trợn mắt liếc bà một cái.
Tiếu Vũ Hàm kéo kéo Dạ Ngưng, cười nhìn mẹ Dạ: “Mẹ, chúng con đi gặp xem, hẳn là ngày mai sẽ còn trở lại đây.”
“Aish, nghe xem, đều là nói chuyện mà Vũ Hàm nói ra cảm giác liền thay đổi ngay.”
“Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ là mẹ của ai chứ!”
“Mẹ đây chỉ nghiêng về lý chứ không thiên về người.”
“Đúng đúng, mẹ chính là Diêm Vương gia tại thế.”
“Mày con thỏ nhỏ chết bầm này!”
“……”
Vũ Hàm và ba Dạ biểu hiện đầy bất đắc dĩ, hai người lại tranh cãi một hồi, liền khiến cho huyết áp mẹ Dạ tăng cao thì Dạ Ngưng mới kéo Vũ Hàm đi, trước khi đi còn thuận tay cầm theo luôn con vịt quay trong nhà. Lên xe, đóng cửa lại, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng: “……Làm sao vậy?”
“Em nói xem làm sao?” Tiếu Vũ Hàm không nói gì, không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng chột dạ, tiến lên ôm lấy cô, lại bị Tiếu Vũ Hàm đẩy ra.
“Ba mẹ ở đó, vậy mà em cũng không biết chừng mực?”
“Ai ui, đã ba mẹ rồi kia à.”
“Em còn lảm nhảm nữa?!”
“Được rồi, được rồi mà, không nói nữa, Vũ Hàm, không phải là em quá vui sao, đã lâu rồi không gặp ba mẹ, trêu chọc cho hai ông bà vui vẻ một chút.”
Nghe thế Vũ Hàm liền mềm lòng, mấp máy môi không nói gì. Dạ Ngưng cười cười, tiến lên ôm lấy Vũ Hàm, hôn lên mái tóc cô: “Lại nghĩ cái gì thế, em đâu có trách cô, được rồi chứ? Về sau hàng năm chúng ta đều sẽ trở về để mừng tất niên.”
“Ừ.” Vũ Hàm tiến lên nép vào lòng Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lại hôn hôn cô, nở nụ cười: “Vũ Hàm, cô nói xem giờ Tiểu Thảo đã bị Phong tổng tóm chưa?”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong cũng cười, lắc lắc đầu: “Hẳn là chưa.”
“Sao? Lại lâu như vậy cơ à.”
“Tiểu Thảo ngốc nghếch, không hiểu chuyện tình cảm, lại càng không hiểu lòng phụ nữ, Phong tổng luôn phải chịu đựng.”
“Vậy cô có phải nên thấy may mắn vì đã tìm được một người con gái thông mình cùng trí tuệ như em không.”
“Đúng vậy, tìm được một cô bé dịu dàng ngọt ngào như em.”
“Ai ui, miệng lưỡi trơn tru, Vũ Hàm, cô nghĩ…”
Vũ Hàm đỏ mặt, giận dữ lườm Dạ Ngưng một cái, đẩy nàng ra, thắt dây an toàn rồi lái xe: “Được rồi, không được làm loạn nữa, tới sân bay đón người đi, không phải Tiểu Thảo đã sớm ầm ĩ muốn gặp em sao.”
Dạ Ngưng lơ đễnh cười cười: “Haiz, con bé đó phỏng chừng là không ít lần bị Phong tổng bắt nạt.”
“Nghe em nói kìa, như thế nào mà Phong tổng lại không bắt nạt em chứ?”
“Em đâu có ngốc như Tiểu Thảo.”
“Phải phải.”
Hai người vừa nói vừa cười đi đến sân bay, mới vừa vào đại sảnh đợi một lát liền thấy Tiểu Thảo lôi kéo hai cái vali thật to đi ra, vẻ mặt đầy ủy khuất, Phong tổng vẫn dáng vẻ như cũ, lạnh như băng.
Dạ Ngưng vừa nhìn thấy hai người liền dùng sức vẫy tay: “Đằng này, Tiểu Thảo, Phong tổng!”
“Ngưng Ngưng!” Tiểu Thảo sắc mặt đỏ bừng như thể huyết gà chạy vọt lại, cái vali trong tay liền bị ném qua một bên, bổ nhào vào lòng Dạ Ngưng.
“Thế này là làm sao hả?” Dạ Ngưng bị ôm đến thiếu chút nữa là ngã nhào, kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo.
“Oa, nữ nhân xấu xa kia bắt nạt tôi.”
“……” Dạ Ngưng có chút lúng túng nhìn Phong Uyển Nhu đã tiến tới bên cạnh, Phong Uyển Nhu gật gật đầu với Vũ Hàm, căn bản là không thèm nhìn Tiểu Thảo.
“Được rồi, trước đứng lên đã, thế này là làm sao vậy?”
Tiểu Thảo nhìn Dạ Ngưng cùng Vũ Hàm, lại nhìn Phong Uyển Nhu ở bên cạnh, bĩu môi, không nói gì.
“Đi thôi, đến đây cũng đừng ở khách sạn làm gì, tới nhà tôi đi.”
“Nhà bà?” Tiểu Thảo hai mắt tỏa sáng nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cười gật đầu, đưa tay kéo tay Vũ Hàm: “Nhà của hai chúng tôi.”bg-ssp-{height:px}
“Thật tốt.” Tiểu Thảo hâm mộ nhìn hai người, sắc mặt Phong Uyển Nhu ở bên cạnh dần dần khó coi, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Lên xe, Tiểu Thảo liền thay đổi thái độ, vui vẻ bám vào cửa kính nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại tán gẫu vài câu với Dạ Ngưng, Vũ Hàm cùng Phong tổng ngồi ghế sau, ít nhiều cũng trò chuyện vài câu. Phong Uyển Nhi nhìn Tiểu Thảo ngồi ở ghế phụ lái, sâu kín thở dài: “Haiz…”
Tiếu Vũ Hàm cười cười, nhìn Phong Uyển Nhu: “Sẽ ổn thôi.”
Phong Uyển Nhu lắc đầu: “Cái đồ ngốc ấy.”
“Ngưng Ngưng, hôm nay trên máy bay tôi nhìn thấy một người dáng dấp rất giống Vương Phi.”
Dạ Ngưng nhíu mày, nhìn nhìn cô: “Thế nào, vui không?”
Tiểu Thảo dùng sức gật đầu: “Đúng thế, tôi thích Vương Phi, đều luôn muốn chụp ảnh với cô ấy.”
“Thế à? Vậy sao lại không đi?” Tiểu Thảo nhìn Dạ Ngưng mím môi không nói, Dạ Ngưng thấy cô như vậy liền cũng đoán được bảy tám phần, thầm thở dài. Nhìn Tiểu Thảo hiện tại lại nghĩ tới mình năm đó, năm đó có phải mình cũng khiến cho Vũ Hàm âm thầm hao tổn tinh thần như vậy không? Tiểu Thảo à Tiểu Thảo, rốt cuộc đến khi nào thì bà mới có thể cảm nhận được tình yêu của Phong tổng đây, tôi nhìn mà cũng thấy sốt ruột.
Bởi vì là ngày lễ nên đường rất thông thoáng, vài người đi thẳng một đường là đến nhà.
Dạ Ngưng cùng Tiểu Thảo kéo hành lí vào, Vũ Hàm đi làm cơm, Phong Uyển Nhu đương nhiên sẽ không nấu cơm, ngồi ở sô pha xem ti vi.
Thu xếp hành lý xong, Tiểu Thảo liền kéo Dạ Ngưng ra ngoài tham quan: “Ngưng Ngưng, nhà thật đẹp, chắc không phải bà thiết kế đâu nhỉ.”
Dạ Ngưng cười cười nhìn cô: “Đúng vậy, là Vũ Hàm thiết kế.”
“Tôi đã nói mà, bà thiết kế làm sao đẹp được thế này.”
“……Dương Tiểu Thảo.”
“Làm gì chứ, tôi ăn ngay nói thật mà.”
Hai người đang nói thì chuông cửa vang lên, Dạ Ngưng nhíu nhíu mày, có chút kỳ quái, ai vậy, giờ này lại đến, chần chừ đi tới cửa, nàng nhìn vào mắt thần, liền hóa đá.
“Sao lại không mở cửa?” Vũ Hàm từ phòng bếp đi ra nhìn Dạ Ngưng, ai vậy, làm sao mặt lại biến sắc như thế?
Tiểu Thảo cũng tò mò nhìn Dạ Ngưng, cổ họng Dạ Ngưng như thể bị mắc cái bánh mật, nhìn nhìn Vũ Hàm, nói: “Kẻ phá đám tới.”
“……” Vũ Hàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đẩy Dạ Ngưng đi ra mở cửa, Tiểu Thảo tò mò đứng ở một bên, kẻ phá đám là ai thế?
“HAPPY NEW YEAR!”
Người còn chưa tới mà tiếng đã tới trước, một trận hương bạc hà xông vào mũi, một cơn gió ào ào không lớn không nhỏ thổi vào, một thân ảnh màu đen nhảy vào phòng, mắt thấy Tiếu Vũ Hàm bị người nọ kéo vào lòng, Tiểu Thảo sợ tới mức tóc tai đều dựng thẳng lên, quay đầu bối rối nhìn Dạ Ngưng, Ngưng, Ngưng Ngưng, đây là ai thế? Ôm vợ của bà! Bà còn đứng thất thần ra đấy làm gì?
Dạ Ngưng một bộ nhìn mãi thành quen, nhún vai: “Em nói này Tiêu tổng, năm mới tốt lành, ôm lâu như thế thì phải đưa tiền lì xì đấy nhé.” Aish, sẽ không phải là tất niên lại cãi nhau với nữ nhân nhà mình nên mới lại đây tìm Vũ Hàm nhà này nói chuyện phiếm giải buồn đấy chứ.
Tiêu Mạc Ngôn buông Tiếu Vũ Hàm ra, quay đầu vừa định cãi lại Dạ Ngưng thì không ngờ lại lập tức nhìn thấy Tiểu Thảo ở bên cạnh.
“Oa, con nhà ai đây, đáng yêu quá đi.” Tiêu Mạc Ngôn làm bộ như muốn xông tới, lại bị Dạ Ngưng kéo lại, Tiểu Thảo mặc áo ngủ in hình con heo hoạt hình béo tròn của Dạ Ngưng, ngơ ngác nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt một mảnh mơ hồ, tựa hồ có chút không biết người này là từ chỗ nào chui ra.
“Á…” Sau khi Tiểu Thảo kịp phản ứng liền chạy về phía phòng khách, lập tức ngồi xuống bên cạnh Phong Uyển Nhu, nắm lấy góc áo cô, khẩn trương nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Đây là ai vậy? Thật là khủng khiếp.
“Ái chà, dĩ nhiên lại còn có một đại mỹ nữ nữa.” Tiêu Mạc Ngôn hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu nhìn cô, lắc lắc đầu: “Tiêu tổng, lâu lắm không gặp, khỏe chứ.”
“Khỏe chứ? Sao lại có thể không có việc gì được, ngay cả ái tướng của tôi cô cũng bắt cóc, tôi còn có thể không có việc gì chắc?” Tiêu Mạc Ngôn cười đến nỗi đôi mắt đầy dụ hoặc híp lại, đá rơi đôi giày trên chân ra thay dép lê, đĩnh đạc tiêu sái tiến vào.
Tiểu Thảo ngồi trên sô pha, hơi chút hoảng sợ nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Giữa trời mùa đông mà Tiêu tổng còn không quên trang điểm, cời áo khoác ra chính là một chiếc váy dài màu đen bó sát, hở cổ lộ ra bộ ngực khêu gợi, dáng người cao gầy cùng đường cong chữ S rất hấp dẫn ánh mắt người khác, Tiểu Thảo nhìn mà chỉ lắc đầu.
Nữ nhân này thoạt nhìn thực sắc/ tình nha, quả nhiên Ngưng Ngưng nói đúng, thật đúng là kẻ phá đám mà.
“Tiêu tổng, chị đầu năm tới nhà của người ta mà cũng không biết đường mang theo chút quà cáp sao?” Dạ Ngưng nhướn mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn cười cười, xoay người vuốt vuốt má nàng, nhẹ giọng nói: “Ngoan.”
“Vũ Hàm!” Lần này Dạ Ngưng cũng không dám mạo phạm gì nữa, đỏ mặt chạy tới bên người Vũ Hàm trốn, Tiếu Vũ Hàm bất đắc dĩ nhìn Tiêu Mạc Ngôn: “Em hỏi này Tiêu, chị đến đây để làm gì?”
“Sao, không chào đón tôi à?” Tiêu Mạc Ngôn đi tới trước sô pha, nhìn Tiểu Thảo vẻ mặt đầy lo lắng: “Cô bé, dịch cái mông ra, tỷ tỷ xinh đẹp muốn ngồi.”
Thật sự quá vô sỉ! Ngay cả trẻ con mà cũng không tha!
Dạ Ngưng ở một bên căm tức trừng Tiêu Mạc Ngôn, nhìn Tiểu Thảo ngoan ngoãn dịch mông ra chừa chỗ mà trong lòng có chút không thoải mái, vừa định nói gì đó thì lại bị Tiếu Vũ Hàm kéo lại, Vũ Hàm nhìn nàng lắc lắc đầu. Em vội vàng gì? Phong tổng có thể để cho Tiểu Thảo bị bắt nạt sao?
Tiêu Mạc Ngôn vừa lòng ngồi xuống, xoay qua rất có hứng thú nhìn Tiểu Thảo, đưa tay nhéo nhéo má cô: “Thực đáng yêu nha, là con nhà ai thế.”
“Chị làm cái gì thế……” Tiểu Thảo dùng sức dịch sát vào bên người Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, mắt hơi hơi nheo lại. Cô biết Tiêu Mạc Ngôn tới làm gì, không phải là muốn thị uy với mình, sau đó lấy Tiểu Thảo ra để uy hiếp cùng cảnh cáo mình không nên động đến Vũ Hàm sao. Lòng dạ Tiêu tổng cũng quá hẹp hòi đi, thủ hạ có vô số người tài ba, quân tử hẳn là nên giúp người thành đạt mới phải.
“Chà, nhìn xem còn thẹn thùng này.” Tiêu Mạc Ngôn che miệng cười không ngừng, Dạ Ngưng cùng Vũ Hàm ở một bên xem mà lạnh gáy.
“Thật lâu không gặp Hạ tiểu thư rồi, hiếm khi mới đến một chuyến, Tiêu tổng còn không cho đưa tới để gặp sao?” Đặt điều khiển từ xa qua một bên, Phong Uyển Nhu nhướn mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nụ cười trên mặt Tiêu Mạc Ngôn kia giống như thể bị chặt đứt giữa chừng, lập tức im bặt.
_Hết chương _