Thấy bọn họ muốn đi, tôi có chút lo lắng, nhưng căng thẳng hơn cả tôi là Lý Trọng Mạnh
Lý Trọng Mạnh đi thẳng tới, chắn đường hai người bọn họ, trên mặt mặc dù treo nụ cười, nhưng giọng điệu lại không hề tốt: “Tiểu Kiệt, cháu mang con trai chú đi đâu?”
“Đi chơi.” Lý Hào Kiệt nhàn nhạt trả lời.
Lý Trọng Mạnh nhìn Lý Hào Kiệt, ý cười vụt tắt: “Tiểu Kiệt, cháu từ trước giờ chưa từng trông trẻ con, ở đây lại nhiều người như vậy, nhỡ như không chú ý, Thiểm Thiểm có chuyện gì thì làm sao?”
“Sẽ không sao đâu.”
“Sao cháu biết là sẽ không sao?”
Hai người cứ đứng như vậy, qua một hồi, không khí lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Khi trước Lý Trọng Mạnh mang Thiểm Thiểm đi, tôi mới rời khỏi Lý Hào Kiệt đến bên anh ta.
Bây giờ Lý Hào Kiệt mang Thiểm Thiểm đi, Lý Trọng Mạnh nhất định sẽ không nhượng bộ.
Lúc này, Thiểm Thiểm trong lòng Lý Hào Kiệt nói: “Ba ơi ba cứ bận đi, không cần lo cho chúng con, con sẽ chăm sóc cho chú.”
“Hử?”
Lý Hào Kiệt nhìn Thiểm Thiểm trong lòng, đột nhiên cười thành tiếng.
Một câu của nó, vậy mà khiến người lớn vừa rất căng thẳng ở xung quanh, trong chớp mắt đều cười thành tiếng.
Đến tôi cũng không nhịn được cười theo, bất lực hỏi nó: “Con chăm sóc chú sao?”
“Đúng vậy, nếu như có người xấu, con sẽ dùng kế ông nội dạy, một quyền bên trái, một quyền bên phải, một quyền từ trên xuống, một quyền từ dưới lên!”
Thiều Thiểm vừa nói, hai tay nhỏ cũng khua lên làm ví dụ.
Người nó nhỏ, hai cánh tay ngắn cũn cứ khua loạn lên, hiển nhiên lại càng đáng yêu.
Lý Nam Hào thấy vậy, không nhịn được cười lớn: “Được rồi, đi đi, có gì mà không yên tâm chứ.”
“Cảm ơn ông nội!” Thiểm Thiểm lập tức đặt tay lên miệng, gửi cho Lý Nam Hào một nụ hôn gió, sau đó, lại gửi cho cả Lý Trọng Mạnh nữa: “Ba yên tâm nha!”
Lý Hào Kiệt bế Thiểm Thiểm đi.
Lý Trọng Mạnh không nói được lời nào.
Anh ngồi xuống đó, trong lòng bỗng bình tĩnh lại.
Tiệc đính hôn kéo dài tiếng nữa, thấy sắp kết thúc rồi, Lý Hào Kiệt vẫn chưa mang Thiểm Thiểm quay lại.
Lý Trọng Mạnh đang nói chuyện cùng người khác, cuối cùng tôi có chút không yên tâm.
Đứng dậy, ra bên ngoài tìm.
Tôi hỏi vài nhân viên phục vụ, có người nói thấy Thiểm Thiểm và Lý Hào Kiệt đi về phía vườn vừa hoa phía sau nhà hàng rồi.
Bây giờ cuối tháng , vườn hoa lạnh như vậy, nhỡ như Thiểm Thiểm bị lạnh thì sao?
Lại nói, hai người làm sao lại chạy ra ngoài chơi lâu như thế?
Tôi lòng đầy lo lắng, khoác thêm áo ngoài, rồi đi ra.
Tôi đi một vòng, cuối cùng đi tới con đường ra vườn hoa, mặc dù là buổi tối, trong vườn hoa đâu đâu cũng là đèn, chiếu sáng cả một vườn.
Tôi còn chưa nhìn thấy Thiểm Thiểm, từ xa, đã nghe thấy tiếng Thiểm Thiểm cười.
Tôi đi theo tiếng cười qua đó, vốn cho rằng bọn họ đang chơi trò gì mới mẻ lắm, đến lúc tới nơi, mới phát hiện chẳng qua chỉ là một mê cung dựng bằng hoa.
Cũng chỉ cao nửa mét.
Thiểm Thiểm chạy đi chạy lại bên trong, Lý Hào Kiệt đuổi bắt nó.
Thiểm Thiểm là trẻ con, tự nhiên không chạy thoát được Lý Hào Kiệt, nhưng mỗi lần Lý Hào Kiệt sắp bắt được nó, lại bước chậm lại, để Thiểm Thiểm lại chạy thoát được.
Tôi từ xa nhìn cặp cha con thật sự, rõ ràng là chơi một trò chơi rất đơn giản, nhưng cũng rất vui vẻ.
Tôi nhìn Thiểm Thiểm, nhất thời ngẩn ngơ.
Thiểm Thiểm từ nhỏ đã là một đứa trẻ lanh lợi, có lúc có chút kiêu ngạo, nhưng có lúc sẽ lợi dụng ưu thế còn nhỏ của mình để làm một số chuyện.
Nhưng rất ít khi ngây thơ thoải mái chơi đùa.
Trong lòng tôi chua chát.
Nghĩ đến tiệc đính hôn kết thúc rồi, mặc dù không nhẫn tâm quấy rầy bọn họ, nhưng tôi vẫn đi qua đó, gọi: “Thiểm Thiểm, về nhà thôi.”
“Mẹ!” Thiểm Thiểm đnag chạy bỗng dừng lại, nhìn tôi, ngữ khí có chút mất mát.
“Tiệc đính hôn kết thúc rồi sao?” Lý Hào Kiệt cũng đứng lại, hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu: “Vâng, phải về rồi, cảm ơn anh đã chơi cùng Thiểm Thiểm.”
Nghe tôi nói như vậy, biểu cảm của Lý Hào Kiệt có chút không tốt.
Thiểm Thiểm lại không ý thức được điều gì.
Nó duỗi tay, kéo lấy tay Lý Hào Kiệt, sau khi tôi đi đến, nó lại nhanh chóng kéo lấy tay tôi.”
Nhìn tôi, nói: “Đây là mẹ.”
Lại nhìn Lý Hào Kiệt, nói, “Đây là ba.”
Lời của nó làm tôi ngây người.
Tôi muốn sửa cho nó, Thiểm Thiểm lại lắc đầu, dùng giọng nói mang chút vui mừng, nói: “Thiểm Thiểm cũng có ba và mẹ, các bạn sẽ không còn cười nhạo con được nữa.”
Lời của nó, khiến lòng tôi nhói đau.
Lời định nói, bỗng chốc bị nghẹn lại.
Lý Hào Kiệt cũng hiểu rõ lời của Thiểm Thiểm, nửa ngày mới nói: “Ừ, ba rất nhanh sẽ đón con và mẹ trở lại, được không?”
“Được!” Thiểm Thiểm liều mạng gật đầu: “Một lời đã định!”
“Ừ.”
Lý Hào Kiệt nửa quỳ xuống, tay trái bị Thiểm Thiểm kéo lấy, duỗi tay phải, giơ ngón út lên.
Thiểm Thiểm buông tay tôi ra, cũng giơ ngón út, nó và Lý Hào Kiệt ngoắc tay với nhau, nghiêm túc nói: “Ngoắc tay rồi, trăm năm cũng không thay đổi! Ai thay đổi sẽ làm cún con.”
“Ừ, ba đồng ý với con.” Lý Hào Kiệt vỗ vỗ đầu Thiểm Thiểm.
Sau đó, ôm lấy nó.
Thiểm Thiểm ôm chặt lấy Lý Hào Kiệt, đầu dựa vào vai anh, hỏi: “Ba muốn đi sao? Sau này lúc nào con mới có thể gặp lại ba?”
“Rất nhanh.”
Lý Hào Kiệt trả lời.
Tiếng của anh cực kì dịu dàng.
Tôi trước giờ chưa từng nghĩ, Lý Hào Kiệt làm cha sẽ có dáng vẻ như này.
Khi tôi quay đầu lại, thấy ở chỗ góc ngoặt có một bóng người xẹt qua, khi tôi nhìn kĩ lại, thì không thấy gì nữa.
Tôi cho rằng là mình hoa mắt rồi.
Cho rằng đó chỉ là bóng của cành cây bị gió thổi mà thôi.
Lúc Lý Hào Kiệt ôm lấy Thiểm Thiểm, cùng tôi quay lại sảnh tiệc, rất nhiều khách khứa đã đi rồi, chỉ có vài người đang nói chuyện với Lý Trọng Mạnh, ở một bên, Lý Nam Hào đang nói chuyện với mấy đứa con của mình.
Lúc chúng tôi đi tới, ánh mắt Lý Trọng Mạnh cũng lia tới.
Không biết có phải lỗi của tôi hay không, người đàn ông bình thường với đôi mắt long lanh trong suốt, lúc này mang một chút thương cảm thất bại.
Nhìn thấy chúng tôi, tạm biệt với mấy vị khách trước mặt, đi tới nói với Thiểm Thiểm, “Nào, chúng ta về thôi.”
Thiểm Thiểm thấy Lý Trọng Mạnh muốn ôm mình, trên mặt cực kì không tình nguyện, nhưng nó rất hiểu chuyện, dây dưa một lúc rồi nói: “Không sao, ba, con có thể tự đi bộ.”
Vốn dĩ, trẻ con đi bộ sẽ tốt hơn cứ được bế mãi.
Nhưng nó đang trong lòng Lý Hào Kiệt, lại đòi tự mình đi bộ, đây hiển nhiên có chút khó xử.
Lý Hào Kiệt đặt Thiểm Thiểm xuống đất, Thiểm Thiểm đến kéo lấy tay tôi, ngáp một cái thật to, sau khi chúng tôi tới tạm biệt Lý Nam Hào, liền rời đi.
Truyện được Mê Tình truyện mua bản quyền đăng trên App Mê Tình truyện!
Trên đường trở về, Thiểm Thiểm vừa lên xe đã ngủ mất.
Tôi ôm nó, cả ngày lăn qua lăn lại, vốn có chút mệt, liền dựa vào ghế sau nghỉ ngơi một chút.
Lúc này, Lý Trọng Mạnh đột nhiên duỗi tay qua, kéo lấy tay tôi, đôi mắt mang chút ám muội, hỏi tôi, “Vợ à, em chuẩn bị xong chưa?”
Tôi vốn có chút buồn ngủ, nhưng nghe xong câu nói của anh, cả cơn buồn ngủ liền biến mất.