Tôi hơi bất ngờ nhìn Lý Hào Kiệt. Nói thật tôi vốn đã định gửi tin nhắn cho Đào Nhi, nói với cô ấy là tôi muốn ở bên Lý Hào Kiệt một thời gian, thời gian này tôi cũng không thể về công ty được.
Không ngờ anh ấy muốn cùng tôi về.
Người đàn ông nâng bàn tay phải của tôi lên, đặt bên môi hôn một cái: “Em là người phụ nữ của anh, không phải người hầu của anh, em không cần từ bỏ thứ mình thích vì anh.”
Tôi lúng túng nhìn người đàn ông ấy.
Thật tốt vì anh ấy đang nghĩ như vậy.
Tôi tính thời gian một chút, hỏi: “Vậy… có thể để Thiểm Thiểm gặp anh không?”
Nếu như không thể, có thể cuối tuần tôi phải ở cùng Thiểm Thiểm, vậy thì không thể ở cùng Lý Hào Kiệt được.
Thời gian này tôi hay ném Thiểm Thiểm cho đám người dì Trần. Nói thật tôi đã rất áy náy, dù sao thì con đã lớn, giờ đang là thời kỳ quan trọng hình thành tính cách và tam quan (), vẫn nên là mình đích thân dạy dỗ mới có thể tránh cho sau này lầm đường lạc lối.
() tam quan: giá trị quan, nhân sinh quan, thế giới quan.
Lý Hào Kiệt không trả lời ngay, dường như anh ấy có suy nghĩ một chút mới gật đầu: “Có thể.”
Mặc dù chỉ là hai chữ nhưng tôi biết anh ấy đã quyết tâm rất lớn.
Tất nhiên bất cứ người cha nào cũng hy vọng để lại ấn tượng là một người mạnh mẽ vĩnh viễn sẽ không bị đánh ngã trước mặt con mình.
“Không cần miễn cưỡng.”
Tôi biết nỗi khổ của anh ấy.
“Không có.” Người đàn ông khẽ lắc đầu.
Tôi thu dọn đồ, lúc ra khỏi trang viên thì một chiếc xe thương vụ cỡ lớn đang đậu trước cửa.
Cửa xe mở ra, một cái cầu dắt xe nho nhỏ hạ xuống, cái này gần giống chiếc xe của Mộc Lan trước đây.
Xem ra đều là được chế tạo riêng cho người đặc biệt.
Tôi đẩy Lý Hào Kiệt lên xe, vệ sĩ cũng để hành lý của tôi lên xe.
Xe chạy thẳng đến số Vĩnh An.
Thật ra tôi nghĩ đi nghĩ lại, quả thật đây mới là nơi thích hợp nhất với Lý Hào Kiệt, bởi vì căn nhà của anh ở đây là nhà một tầng, không có cầu thang, hành động cũng tiện hơn nhiều.
Buổi chiều chúng tôi đón cả dì Trần và Liễu Học Quân qua.
Ngày hôm sau tôi đi làm.
Đến cuối tuần tôi đi nhà trẻ đón Thiểm Thiểm.
Khi tôi lái xe đi về hướng số Vĩnh An, Thiểm Thiểm nhạy cảm đã bắt đầu hỏi tôi: “Mẹ, chúng ta đi đâu vậy? Không về nhà sao?”
Tôi liếc mắt nhìn ghế sau qua gương chiếu hậu, Thiểm Thiểm ngồi trên ghế trẻ em, tôi cười nói: “Về nhà mà.”
“Về nhà? Nhưng mà…” Thằng bé nói được một nửa thì sắng mắt nhìn tôi: “Có phải chúng ta sắp đi gặp ba không? Ba về rồi đúng không mẹ?”
Không ngờ thằng bé đoán được nhanh như vậy, tôi gật đầu, coi như là ngầm thừa nhận.
Nghĩ tới chân của Lý Hào Kiệt, tôi lại dặn thằng bé: “Nhưng mà gần đây ba con có chút thay đổi, Thiểm Thiểm phải biết chấp nhận, biết chưa?” . Bạn có biết trang truyện [ TRUМtrцy eИ.VN ]
“Ba làm sao vậy ạ?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Chân của ba bị thương, tạm thời không thể đứng lên được, cho nên lát nữa con đừng nói lời khiến ba đau lòng, con biết chưa?”
“Vâng ạ!”
Thiểm Thiểm nghiêm túc gật đầu.
Xe nhanh chóng tới bãi đậu xe của khu chung cư, tôi dẫn Thiểm Thiểm lên lầu.
Khi chúng tôi ra khỏi thang máy thì dì Trần đã đứng đợi ở cửa.
Bà ấy mở cửa, Thiểm Thiểm hào hứng đi vào, thằng bé dường như vẫn hơi sững sờ khi nhìn thấy Lý Hào Kiệt ngồi trên xe lăn. Nó đi chậm đến trước mặt người đàn ông, nhẹ nhàng sờ lên chân của anh ấy sau đó hết sức cẩn thận nói: “Ba, như vậy có đau không?”
Tôi đứng ở phía sau liền căng thẳng.
Lúc nãy tôi đã nói chân của Lý Hào Kiệt bị thương nhưng không nói là không có cảm giác, nhất định là Thiểm Thiểm đã hiểu lầm.
Thế nhưng Lý Hào Kiệt dường như không hề để tâm chút nào, anh lắc đầu: “Không đau.”
“Thật sao?” Thiểm Thiểm ngẩng đầu lên nói một cách nghiêm túc: “Mẹ nói là chân của ba bị thương, không thể nói năng lung tung, nếu không thì ba sẽ đau lòng.”
Lý Hào Kiệt ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi lại thấy hơi ngại.
Người đàn ông hơi rướn người ra, bế bổng Thiểm Thiểm lên để nó ngồi trên chân mình.
Mới đầu Thiểm Thiểm giật mình, thằng bé muốn nhảy xuống nhưng anh ấy lại ấn nó ngồi trên chân mình: “Không đau, ba chỉ tạm thời không đứng được thôi.”
“Vậy sao? Vậy thì qua một thời gian nữa sẽ khỏi sao?”
Thiểm Thiểm ngửa đầu nhìn Lý Hào Kiệt.
Thấy anh không có vẻ mặt đau đớn vì mình ngồi lên chân, thằng bé mới thôi ngọ nguậy.
Lý Hào Kiệt gật đầu: “Ừ, nhưng mà trong thời gian này ba chỉ có thể ôm con như thế này thôi.”
“Không sao đâu!” Thiểm Thiểm nghe anh nói như vậy liền kiêu hãnh ngẩng đầu lên vỗ ngực: “Con là đàn ông chứ không phải con gái, không cần người khác bế!”
Thằng bé nói xong liền nhảy xuống khỏi người Lý Hào Kiệt, hai tay chống nạnh: “Việc gì con cũng làm được, sau này ba làm gì thì cứ gọi con là được, con đều có thể giúp ba.”
“Được, cảm ơn con.”
Tôi nhìn ra được dường như nét mặt của anh ấy hơi bất ngờ, không nghĩ rằng Thiểm Thiểm sẽ hiểu chuyện như vậy.
Mà lúc này cửa phòng bếp mở ra, dì Trần và Liễu Học Quân bưng thức ăn từ bên trong ra ngoài.
Thiểm Thiểm vừa thấy liền nói: “Con đi rửa tay.”
Thằng bé chạy đi mấy bước lại quay người lại, chớp mắt nhìn Lý Hào Kiệt hỏi: “Ba, ba có thể rửa tay không? Có cần con giúp ba rửa tay không ạ?”
Lý Hào Kiệt sững người, dường như không ngờ ngay cả chuyện này mà con trai cũng lo.
Tôi vốn tưởng rằng anh ấy ấy từ chối nhưng không ngờ anh gật đầu, nói một cách chắc chắn: “Cần.”
Sau đó, anh điều khiển xe lăn cùng với con trai tới nhà vệ sinh.
Tôi đứng ở phía sau nhìn Thiểm Thiểm kê một cái ghế đẩu nhỏ vì chiều cao không đủ, sau đó nó tự mình đứng trên ghế và mở vòi nước, đợi Lý Hào Kiệt làm ướt tay xong nó nặn dung dịch rửa tay ra, dùng bàn tay nhỏ bé của mình xoa tay giúp Lý Hào Kiệt.
Đứng ở góc độ của tôi vừa hay chỉ có thể nhìn thấy góc mặt nghiêng.
Thiểm Thiểm cúi đầu, nghiêm túc giúp Lý Hào Kiệt rửa tay, vừa rửa vừa nói: “Cô giáo nói phải rửa tay như thế này mới có thể rửa sạch vi khuẩn.”
“Ba biết rồi.” Lý Hào Kiệt trả lời.
Giọng nói giống như một học sinh vậy.
Sau khi rửa tay xong Lý Hào Kiệt dường như muốn bế Thiểm Thiểm ngồi lên chân mình, Thiểm Thiểm lập tức từ chối: “Con là con trai, con có thể tự đi được.”
Thằng bé nói xong liền cầm tay Lý Hào Kiệt, đi đến bên cạnh anh, cùng anh đến bàn ăn.
Lúc ăn cơm Thiểm Thiểm cũng rất ngoan ngoãn.
Ăn cơm xong, Thiểm Thiểm chơi rồi tôi cho thằng bé đi ngủ.
Khi tôi lấy quyển sách cổ tích ra muốn kể chuyện cho Thiểm Thiểm thì thằng bé mới cầm tay tôi, hỏi tôi với giọng điệu có một chút căng thẳng: “Mẹ ơi, có phải hôm nay con rất ngoan không?”
“Ừ, ngày nào Thiểm Thiểm cũng rất ngoan.” Tôi xoa mái tóc ngắn mềm mại của thằng bé.
Thằng bé nghe được câu trả lời chắc chắn của tôi mới giống như thở phào một hơi, nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Vậy thì tốt, con sợ ba cảm thấy con không ngoan, lại không cần con nữa.”
Người ta thường nói trẻ con là ngây thơ nhất, không biết nói dối.
Lời nói của thằng bé khiến lòng tôi nhói đau.
Không ngờ hôm nay thằng bé nghe lời như vậy lại là vì nghĩ đến những chuyện này.
Tôi cúi người xuống hôn lên trán Thiểm Thiểm một cái, cười nói: “Sẽ không đâu, ba yêu Thiểm Thiểm nhất, sẽ không bỏ con nữa đâu.”
“Thật vậy sao?”
“Thật mà.”
Tôi trả lời một cách chắc chắn.
Thiểm Thiểm nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng mới thả lỏng ra, thằng bé dựa sát vào người tôi: “Vậy thì tốt quá, sau này mỗi tuần con đều có thể được gặp ba rồi.”