Cha mẹ nào cũng nói rằng nhất nhất đều yêu thương con mình, nhưng có bao giờ họ hiểu được con của mình nghĩ gì hay muốn gì chưa?
Tại sao lại không là chỗ dựa vững chắc cho con mình?
Tại sao lại càng đẩy con mình vào tận cùng của sự đau khổ?
Minh Huy trốn vào một góc tối trong phòng. Anh không giấu được sự đau khổ, tủi thân do gia đình mang lại. Dù xã hội có phỉ báng anh như thế nào cũng không bằng sự kì thị từ chính gia đình của mình.
Anh cảm thấy trống rỗng, thật trống rỗng.
“Alô! Bảo Khang à… anh… muốn gặp em bây giờ có được không?”
Minh Huy gọi điện cho Bảo Khang. Nghe giọng nói, cậu đoán biết được có chuyện không hay xảy ra: “Anh… có chuyện gì vậy? Em sẽ đến ngay.”
Giọng điệu Bảo Khang vô cùng hấp tấp kèm những lo lắng. Minh Huy cười gượng: “Em đừng vội như thế! Từ từ cũng được. Gặp nhau ở công viên nhé, anh sẽ đến đó ngay.”
Minh Huy mở cửa phòng, sau đó là tiếng đóng cửa phát ra thật lớn.
Bảo Khang vừa cúp máy là chạy bất chấp đến công viên, miệng không ngừng nói câu em sẽ tới ngay. Nhưng dù thế nào, Minh Huy vẫn tới trước.
Bảo Khang còn cách Minh Huy hơn hai mươi bước chân, tay vẫy vẫy chào Minh Huy. Minh Huy vừa thấy mặt cậu đã đứng lên và chạy lại gần cậu: “Em…”
Câu còn chưa kịp hoàn thành, anh mạnh bạo ôm lấy Bảo Khang. Cái ôm này chặt hơn cái ôm lần trước. Bảo Khang thở khó khăn, nhưng trong cái khó khăn của hơi thở cậu ta cảm nhận được trái tim mình đang đập liên hồi.
Những người qua lại xung quanh không khỏi chú ý bàn tán, có người còn quay phim lại cảnh này.
Minh Huy lần đầu khóc nức nở như trẻ dại trên bờ vai của Bảo Khang: “Anh… anh… sắp kết hôn rồi!”
Câu nói vừa thốt ra khiến Bảo Khang vài giây lặng thinh, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê: “Anh… đang nói… là… sắp kết hôn… sao?”
“Đúng vậy, ba mẹ buộc anh phải kết hôn.”
Bảo Khang vội đẩy Minh Huy ra: “Anh.. .kết hôn sao? Chuyện này em nên vui hay… nên buồn đây? Thật là…”bg-ssp-{height:px}
Minh Huy cuồng nhiệt ôm chặt Bảo Khang một lần nữa: “Anh… thật sự khổ tâm… lắm. Anh... Nhưng có một điều khiến anh không thể sống lừa dối bản thân mà đi kết hôn được!”
Bảo Khang hụt hẫng: “Anh... Vậy làm sao khi cha mẹ đã… ép anh phải kết hôn? Em...quả thực…”
Bảo Khang vừa nói xong, chân liền quay bước ra sau và đi. Cảm xúc trong cậu giờ đây là những thứ cứ liên tục dồn dập, bóp nát trái tim cậu.
“Có lẽ em yêu anh, nên mong anh đừng kết hôn!”
Cậu thì thầm những lời này trong miệng, vừa muốn không để Minh Huy nghe thấy, vừa muốn anh nghe thấy.
“Người đó chính là em!”
Minh Huy kịp tặng cho cậu năm chữ này. Bảo Khang nghe được liền quay lại.
Minh Huy nói tiếp: “Anh… muốn nói là… anh… thích em!”
Bảo Khang nghe những lời đầy chân thành này quả thật làm cho cảm động đến phát điên. Cậu vội vàng chạy lại, chủ động ôm lấy Minh Huy.
“Nếu như vậy, thì anh đừng kết hôn với ai khác, ngoài em! Bởi vì em không đành lòng nhìn anh bên người khác. Em cũng thích anh!”
Sướt mướt, thật sướt mướt! Minh Huy nghe những lời nói này, hạnh phúc khi tình cảm đã được đáp lại. Anh chẳng ngại ngần gì mà hôn môi Bảo Khang một cách nhẹ nhàng đầy mãnh liệt. Bảo Khang hạnh phúc hơn bao giờ hết, đôi tay càng siết chặt vòng eo ấm áp này của người yêu mới tinh này.
Vậy là họ đã thích nhau? Từ bao giờ? Vì điều gì?
Chìm trong tình cảm vừa hé nở, Bảo Khang tựa vai vào Minh Huy, đôi tay vẫn không hề buông: “Anh thích em vì điều gì?”
“Anh không biết rõ nữa, mà hình như tất cả... Vào những lúc tuyệt vọng nhất anh đều nghĩ đến em. Người anh muốn quan tâm, che chở nhất vẫn là em. Người mà anh muốn chọc nhất vẫn là em.”
Bảo Khang cười: “Em cứ nghĩ cả đời sẽ không có người yêu, vậy mà hôm nay rốt cuộc cũng có người yêu. Dù tình yêu của chúng ta có bị thế giới ghét bỏ, em vẫn không từ bỏ.”
“Chỉ cần được bên em, những sóng gió anh sẽ kiên cường vượt qua.”