EDITOR: DOCKE
Tác giả có lời: bắt đầu từ chương này, truyện sẽ tiến vào phần chung kết. Nội dung tiếp theo càng thêm phấn khích. Nếu không tin, các bạn cứ đọc tiếp đi. Người xấu, người tốt, kẻ ác đại đấu đá. Tình nhân, người yêu, kẻ thù đại chém giết…
Tiểu thái giám Thanh Nhi nghe thấy từ trong cung truyền đến tiếng tô chén bị ném vỡ, không khỏi giật mình, bừng tỉnh khỏi giấc mộng như ngủ như không. Hắn vội vàng đứng thẳng thân mình. Hắn trông thấy một bóng người vọt ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu. Bóng người này quen thuộc như thế, hắn vừa thấy đã biết. Đó chẳng phải là bóng dáng toàn thân vàng óng ánh của đương kim hoàng thượng sao?
Hắn không hiểu gì cả. Vì sao đế hậu chưa từng cãi nhau, ân ái vô cùng nay lại cãi nhau? Mà còn cãi đến không thể cứu vãn?
Tiếp theo, hắn lại nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đuổi tới, kêu lên: “Phụ hoàng, phụ hoàng, chờ chờ con với…”
Bóng người màu vàng óng ánh ngừng lại. Tiểu thái giám vội cúi thấp đầu xuống. Có lẽ hắn vào cung chưa lâu, đối với tất cả mọi chuyện trong cung có vài phần tinh thần giống như nghé con mới sinh không biết sợ hổ, trộm mắt liếc nhìn qua. Thấy chùm râu nho nhỏ trên mặt hoàng thượng run rẩy liên hồi, đầy mặt đều là màu đỏ, lông mi đều dựng thẳng lên. Thanh Nhi nhìn thấy mà lắp bắp kinh hãi. Đây mà là hoàng thượng bình thường vẫn luôn ổn định ổn trọng đó sao? Nghe nói, vị hoàng thượng này lúc đích thân chỉ huy thiên quân vạn mã công phá đô thành Tây Sở, tiểu đao của thích khách đã vung đến gần sát bên cạnh mà ngài ấy vẫn đồ sộ bất động. Hiện giờ lại vì cái gì mà tức giận đến mức như vậy nhỉ?
Hắn thấy tiểu hoàng tử Tề Lâm Phong khua động hai đôi chân nhỏ mũm mĩm đuổi theo hoàng thượng, nghe thấy nó khuyên nhủ: “Phụ hoàng, ngài đừng nóng giận. Lúc đó chẳng phải mẫu hậu chỉ nhất thời tức giận mất khôn thôi sao?”
Hoàng thượng nói: “Ngươi còn nhiều lời sao. Nếu không bởi vì ngươi lắm miệng, trẫm sao lại phải dùng cách ấy. Nếu như không vì thế, làm sao chọc cho mẫu hậu ngươi nổi cơn tam bành?”
Tề Lâm Phong chu miệng, nói: “Phụ hoàng, con cũng… cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi mà. Ai ngờ phụ hoàng lại coi là thật? Thật sự sai người đi làm phiền Phúc sư phó. Ngài làm vậy chẳng phải tự tìm phiền toái rồi sao?”
Hoàng thượng da mặt tím tái, hỏi nó: “Kết quả là, đảo ngược lại là trẫm không đúng hả? Trẫm phái người đi, toàn bộ đều bị đánh cho đứt tay đứt chân, nằm liệt giường ba tháng trời… Còn hắn, ngược lại một chút việc cũng không có, làm sao tính là trẫm làm phiền hắn chứ? Hắn làm phiền trẫm thì đúng hơn…”
Tề Lâm Phong nói: “Phụ hoàng, hoàng nhi thấy ngài, hình như có chút ngang ngược không nói lý đó nha. Khó trách mẫu hậu lại tức giận như vậy. Con chẳng qua chỉ khen Phúc sư phó có hai câu thôi. Nói sư phó tuổi tác càng lúc càng lớn, vậy mà vẫn ngọc thụ lâm phong động lòng người, chẳng thấy già đi chút nào, chẳng giống mấy thái giám trong cung chút nào. Vậy là ngài liền hoài nghi, hoài nghi sư phó không phải là thái giám… Phụ hoàng, hài nhi cũng không biết, ngài nghĩ đi đâu vậy? Hay là, ngài thật sự nghĩ mẫu hậu và Phúc sư phó đã phát sinh chuyện gì rồi?”
Hoàng thượng bị nó bác bỏ đến mức á khẩu không trả lời được. Trong mắt phát ra ánh sáng cực kỳ ác liệt, nói: “Ngươi thì biết cái gì? Mẫu hậu ngươi và hắn vô cùng thân thiết thân mật, khó tránh khỏi sẽ…”
Tề Lâm Phong nói: “Phụ hoàng, xem ra ngài thật đúng là già rồi. Mười mấy năm đều không phát sinh, sao bây giờ lại phát sinh?”
Hoàng thượng lo nghĩ, có lẽ thật cho rằng bản thân mình hình như đang cố tình gây sự, nói: “Trẫm suốt ngày ở bên ngoài mang binh đánh giặc. Mẫu hậu ngươi thâm cung tịch mịch, cũng khó mà khiến ta không nghĩ đến phương diện đó…”
Tề Lâm Phong lắc lắc đầu nói: “Phụ hoàng, ngài quên rồi sao? Mấy lần ngài gặp nạn nơi chiến trường, là ai đã cứu ngài? Chính là Phúc sư phó đã cứu ngài ra khỏi thiên quân vạn mã. Nếu sư phó thật sự có gì đó với mẫu hậu, nếu là con, con sẽ không cứu tình địch của mình đâu…”
Dứt lời, lắc đầu, lại lắc đầu. Cái đầu lắc lắc như muốn biến thành tám cái cổ vậy.
Hoàng thượng nghĩ không ra đứa con chưa đầy tám tuổi của mình lại có thể nói ra những lời như vậy, ngược lại đã bác bỏ hắn á khẩu không trả lời được. Càng thêm cảm giác chính mình cố tình gây sự, lại cố gắng tự biện hộ cho mình: “Trẫm cũng có làm gì hắn đâu. Chẳng qua chỉ muốn người ta thừa dịp lúc hắn tắm rửa, xem xét một chút. Chỉ thế thôi mà, có làm sao đâu chứ?”
Tề Lâm Phong thở dài một tiếng, ông cụ non: “Phụ hoàng, ngài không biết rồi. Địa vị trên giang hồ của Phúc sư phó hiện giờ, có lẽ đã bị người ta truyền tụng như thần rồi. Làm sao có thể chịu nổi vũ nhục như thế?” Lại lắc đầu, “Mẫu hậu nghe xong, làm sao không phát điên cho được. Phụ hoàng, ngài quả thật cũng hơi buồn cười…”
Tề Thụy Lâm vừa bị bà vợ của mình giáo huấn xong, không thể tưởng nổi tiếp theo lại bị con trai huấn, trong lòng tức giận bất bình. Quả thật không có cách nào diễn tả bằng lời. Nghĩ rằng, ta có còn là hoàng thượng không vậy, vì sao hoàng thượng ở trước mặt mẹ con bọn họ lại phải chịu uất ức như thế? Tất cả chuyện này, đều bởi vì cái tên Tiểu Phúc Tử kia…
Còn nghĩ, trẫm cực khổ cho người ta xem, hàng năm trẫm ở bên ngoài đánh giặc, sống cuộc sống quân lữ, khiến cho gương mặt trẫm như già đi vài phần. Chẳng giống hoàng hậu, ở trong cung sống an nhàn sung sướng. Tuy nói đã sinh con nhưng cũng chẳng thấy già đi. Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ kia còn không ngừng đi lại khắp nơi, chẳng biết lôi ở đâu ra nhiều đồ tử đồ tôn đến thế, mang không ít sơn trân dị bảo mà ngay cả trẫm cũng chưa từng thấy qua dâng tặng cho hoàng hậu để dưỡng nhan. Đảo ngược biến ta thành phụ… đại ca của nàng vậy…
Tề Lâm Phong thấy phụ hoàng của mình thay đổi sắc mặt, trong miệng đột nhiên thốt ra một câu: “Trung niên nguy cơ a…”
Cũng không biết đã nghe được từ đâu…
———— ————-
Ta cũng không có nhiều tâm tư như anh. Trong ngực đang rất phiền muộn. Cung điện xanh vàng rực rỡ này đối với ta mà nói, là một chiếc lồng vàng trói tay trói chân, hạn chế không ít tự do của ta. Mỗi khi nhìn thấy Tư Đồ cùng Tiểu Phúc Tử bỗng nhiên quay lại, biến hoàng cung trở thành khu trò chơi, như nhà ga bến tàu. Mấy món ăn món uống nổi tiếng bên ngoài ví như thịt nạm bò Thiên Lý Hương, Bánh bao nhân thịt Ngoại Ô, bánh xếp ngàn tầng Thành Tây… bọn họ đều đã ăn qua hết rồi. Còn chuyên môn mang đến cho ta mấy phần, khiến cho lòng ta thật không mấy dễ chịu. Ăn vào trong miệng, phiền ở trong lòng. Vì sao ta lại phải ở trong hoàng cung chịu khổ cơ chứ? Nhất là, ta lại đang mang thai, muốn bọn họ trộm đem ta ra khỏi cung cũng không được nữa.
Ta vừa mới đuổi hoàng thượng Tề Thụy Lâm đi. Tuổi tác anh càng lớn, tính tình càng mạnh, ngoài miệng còn để một chùm râu nhỏ, dưới chân càng phát ra những bước đi mạnh mẽ uy vũ như rồng cuộn, từng bước sinh phong. Ta có cảm giác, từ khi ta mang thai, ta không có phản ứng thai phụ thì thôi, tính tình anh lại càng lúc càng mạnh. Nói sáng sớm hôm nay đi. Ta ngắm thần sắc của anh, trông thấy trên hai hàng ria mép không ngờ có một cọng râu bạc. Tốt bụng nhắc nhở anh, còn ra tay giúp anh nhổ nó xuống. Anh nhìn cọng râu bạc này thật lâu sau, sắc mặt nặng nề, nửa ngày cũng chẳng nói năng gì.
Ta nói: “Hoàng thượng, mấy ngày nay chàng đi đông đi tây, chắc đã mệt mỏi rồi, bằng không vì sao lại già đi không ít như thế?”
Anh nhíu mày, như cười như không nhìn ta, nói: “Như nhi, nàng chê trẫm già rồi ư?”
Ta nhìn dung nhan của mình trong gương. Vài năm hưởng cuộc sống an nhàn sung sướng trong cung, cũng không làm ta già đi. Đương nhiên, nguyên nhân chính yếu là do đám người sùng bái Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ từ các nơi dâng tặng không ít thứ tốt, trải qua bàn tay kỳ diệu của lão cha, cộng thêm sáng ý của ta nữa, đã chế ra không ít thần dược dưỡng nhan. Đương nhiên, ta chỉ việc dùng tài hùng biện chứ không hề động tay vào việc gì…