Triều Đại Nguyên, năm Chính Hi hoàng đế thứ ba mươi tám, trước cửa phủ đệ của Công bộ hữu Thị Lang xe ngựa tấp nập, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Gia tộc nhà họ Liên có rất nhiều tiến sĩ, cử nhân, còn có hai vị Trạng Nguyên lang[],trong đó một người chính là tổ phụ[]của Liên lão gia, sau này làm quan tới chức nhất phẩm Đại học sĩ. Phụ thân của Liên lão gia là Bảng Nhãn[],đệ đệ là Thám Hoa lang, ba người con của ông cũng đều nổi danh tại kinh thành.
Hôm nay là ngày mừng Liên lão phu thân đại thọ sáu mươi năm, tất cả mọi người đều tới chúc mừng. Liên lão phu nhân mặc áo ngũ phúc bổng thọ màu đỏ[],váy sáu khổ màu mận, bên vạt áo có cài túi kim tam sự[],đầu tóc chải gọn gàng, châu ngọc lộng lẫy, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, nom rất mực phúc hậu.
Liên lão phu nhân đang nói nói cười cười với quan khách thì một nha hoàn mặc y phục lụa mỏng màu đỏ từ ngoài bước vào, đi tới trước mặt Liên lão phu nhân nhỏ giọng nói vài câu. Liên lão phu nhân nhíu mày, nhìn nét mặt bà có thể đoán được đó là chuyện xấu. Nhưng rất nhanh sau đó Liên lão phu nhân lại quay đầu vui cười hớn hở nói chuyện với mọi người, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, mọi người nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, một nha hoàn vội vàng đi tới nói: "Lão phu nhân, không hay rồi, một người đàn bà điên đang khống chế Lâm thiếu gia."
Liên lão phu nhân giật thót. Lâm thiếu gia mà nha hoàn kia nhắc tới chính là con trai của Liên Nguyệt Băng sau khi được gả vào Lư Dương Hậu phủ. Mặc dù Liên Nguyệt Băng là vợ kế, nhưng con trai của vợ cả đã chết sớm nên hiện giờ Lâm thiếu gia chính là người duy nhất kế thừa tước vị của Hầu phủ. Liên lão phu nhân vội vàng đi ra ngoài, những người khác cũng vội vã bám theo sau.
Ra tới nơi, mọi người trông thấy một người phụ nữ có một vết sẹo dài nhăn nhúm giống như con giun trên mặt, lúc này đang cầm một con dao găm khống chế Lâm thiếu gia, mà lưỡi dao nhọn đang kề sát cổ thằng bé. Chỉ cần hơi dùng lực một chút,thằng bé sẽ mất mạng.
Liên Nguyệt Băng hét lớn: "Ngươi là ai? Vì sao lại bắt cóc con trai ta?"
Người đàn bà cầm dao cười nhạo: "Sao thế, Liên Nguyệt Băng, mới đó đã quên ta rồi ư? Quả nhiên là người phú quý bận việc, làm sao nhớ được tình cảm tỷ muội mười năm cơ chứ?"
Liên Nguyệt Băng ngẫm nghĩ rồi càng thêm hoảng sợ: "Ngươi, ngươi là Nguyệt Dao ư? Sao có thể, không phải ngươi đã chết rồi ư?"
Liên lão phu nhân âm trầm nhìn người phụ nữ đang cầm dao: "Người đâu, bắt ả lại cho ta."
Liên Nguyệt Dao nghe thấy lời của bà ta, lưỡi dao sắc bén cứa nhẹ vào da thịt đứa bé, nàng lạnh lùng nói: "Ai dám tới gần, ta sẽ giết nó." Lời của nàng khẳng định chắc chắn, đừng nghĩ là nàng không dám ra tay.
Liên Nguyệt Băng kéo tay Liên lão phu nhân, đau khổ van xin: "Nương, đừng mà, nương, cô ta sẽ làm Lâm nhi bị thương mất."
Liên lão phu nhân giận dữ nhìn Liên Nguyệt Dao. Hiện giờ bà rất muốn sai người bịt miệng ả đàn bà này lại, nếu không ả sẽ lại nói lung tung, nhưng bà không dám ra lệnh vì trong tay ả có cháu ngoại của bà. Lâm nhi chính là đứa con nối dõi duy nhất của Lư Dương Hậu, nếu nó chết, chắc chắn Lư Dương Hậu sẽ trả thù Liên gia. Đúng là bắt chuột lại sợ vỡ bình.
Liên Nguyệt Dao thấy được vẻ băn khoăn của Liên lão phu nhân, nàng bật cười: "Mạc thị, không ngờ bà cũng có ngày hôm nay. Bà cũng đã biết sợ hãi rồi sao?"
Liên lão phu nhân căm hận nhìn Liên Nguyệt Dao, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Liên Nguyệt Dao đã chết không biết bao nhiêu lần.
Liên Nguyệt Băng nhìn máu tưới chảy đầy cổ con trai, đau đớn cầu xin: "Nguyệt Dao muội muội, từ nhỏ tới lớn, mọi thứ ta đều nhường cho muội. Đối xử với muội như muội muội ruột. Xin muội nể tình chúng ta trước kia, đừng làm tổn thương con trai ta. Ta cầu xin muội."
Liên Nguyệt Dao nhìn Liên Nguyệt Băng, lại nói: "Mạc thị, có nghe thấy con gái bà đang cầu xin ta không? Ngày đó ta cầu xin bà thế nào? Rồi bà đối xử với ta ra sao?"
Liên lão phu nhân lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì ngươi cứ trút hết lên ta là được, đừng liên lụy tới đứa bé vô tội. Còn không mau thả nó ra?" Nếu không phải đề phong con dao trong tay Liên Nguyệt Dao đang kề cổ Lâm nhi, thì bà đã sai người đánh chết ả. Liên Nguyệt Dao nhìn sắc mặt âm trầm của bà ta, nàng nhếch môi cười khẽ. Nụ cười ấy khiến đáy lòng Liên lão phu nhân rét run: "Bà cũng biết vô tội là thế nào ư? Mạc thị, những người ở trên trời cao đang nhìn xuống. Bà lấy toàn bộ gia sản của chi thứ hai nhà ta trải đường cho con gái của bà,dùng nhân duyên của ta để đổi lấy vinh hoa cho con gái bà. Chờ đến khi ta không còn giá trị lợi dụng, bà lại điên rồ đem bán ta cho thương nhân Chu Thụ ở Hải Thành làm thiếp. Ở bên ngoài thì tuyên bố ta bị bệnh chết. Người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lòng dạ của bà đúng là còn độc hơn cả độc bọ cạp."
Lời nàng vừa nói ra, xung quanh vang lên tiếng thì thầm sôi nổi. Gia sản của chi thứ hai là thế nào? Năm đó Liên nhị lão gia là Tuần Diêm Ngự sử, một chức quan béo bở, nhiều năm đương chức đã tích lũy được một lượng gia sản không nhỏ. Mà thê tử của Liên Đống Bác là Mã thị, cũng chính là trưởng nữ của Liệt hầu Mã gia, của hồi môn năm đó trải đỏ mười dặm.
Cùng lúc đó, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía đại phu nhân nhà họ Thẩm. Thẩm đại phu nhân cảm nhận được ánh mắt dò xét của mọi người, run rẩy nói: "Cô nương, năm đó cô bị bệnh chết. Thẩm gia chúng ta không biết rõ tình hình, tiểu thúc nhà ta vẫn còn vì cô ...."
Thẩm đại phu nhân còn chưa nói hết câu, Liên Nguyệt Dao cười khẩy nói: "Trong chuyện này thiếu gì giả dối, Thẩm nhị công tử nhà các người lọt mắt xanh thiên kim Tướng phủ, ta đây chỉ là một đứa bé mồ côi không cha không mẹ, đã gây trở gại cho con đường mây xanh của nhị công tử nhà các người. Thẩm gia các người muốn hủy bỏ mối hôn nhân này, nhưng lại không muốn gánh tội thất tín bội nghĩa, nên mới dùng kế sách ác độc như thế. Có trách thì cũng chỉ trách ta ngu dốt, lại tin lời ngon ngọt của Mạc thị, đến mức có nỗi oan khuất cũng không dám kể với ai." Nói tới đây, Liên Nguyệt Dao nhìn Thẩm phu nhân, ánh mắt lạnh lẽo: "Thẩm gia các người muốn bám víu cành cây cao, ghét bỏ một đứa bé côi cút như ta, ta cũng chẳng có lời nào để nói. Nhưng các người vì muốn đạt được mục đích mà hủy hoại đời ta. Ấy thế mà Thẩm gia các người còn dám tự xưng là con nhà thư hương môn đệ, công chính liêm minh, đúng là quá vô liêm sỉ. Cha ta ở dưới suối vàng nếu biết được, chắc chắn sẽ hối hận vì sao lại cứu loại người gian dối như các ngươi."
Thẩm đại phu nhân nghe từng lời từng chữ sắc bén như dao của nàng, sắc mặt tái nhợt. Nàng không biết nhiều về chuyện từ hôn ấy, nhưng nàng biết Liên nhị lão gia đúng là đã cứu công công[] một mạng, ơn cứu mạng chính là đại ân.Chính vì lẽ đó mà sao khi nghe tin Liên Nguyệt Dao ốm chết, nhà họ Thẩm vẫn thường xuyên lui tới nhà họ Liên.
Lúc này Liên đại phu nhân Bành thị vội đứng ra nói: "Cô nương, những lời cô nói thật khiến người ta không thể tưởng tượng được. Coi như Thẩm gia từ hôn,thì cùng lắm là định thêm một hôn sự mới cho cô. Vì sao lại có thể bán cô làm thiếp cho thương nhân? Cô là người nhà họ Liên, cô có biết vu cáo hãm hại Liên gia sẽ mắc tội gì không?"
Liên Nguyệt Dao cười buồn, gằn từng tiếng trả lời: "Ta không biết Mạc thị đã giao dịch với Chu Thụ thế nào. Ta chỉ biết là ta bị Mạc thị đưa đến một thôn trang ở nông thôn, không bao lâu sau đã đem ta gả cho một người tên là Chu Thụ,nghe nói là một thư sinh đang lên đường vào kinh thi hương. Nhưng Chu Thụ không phải là thư sinh, hắn là một thương nhân ngoài biển. Ta chỉ là thiếp được Chu Thụ mua về, sau khi ta biết chuyện đã tự hủy dung... Khuôn mặt này, chính tự tay ta phá hủy." Nói xong, nàng vuốt nhẹ vết sẹo dài trên mặt.
Các phu nhân khác khi nghe thấy lời này đều trông thấy vết sẹo kinh khủng trên mặt nàng, không ai còn nghi ngờ lời nàng nữa. Một người con gái, nếu không vì tuyệt vọng đến cực điểm, chắc chắn sẽ không tự hủy dung mạo của mình.
Bành thị cảm nhận được ánh mắt soi mói, thậm chí là khinh bỉ của mọi người, chân mềm nhũn lại. Nha hoàn bên người đỡ nàng có thể cảm nhận được rõ ràng Bành thị đang run rẩy, thật sự sợ hãi. Nếu như chuyện này là sự thật, thì nhà họ Liên nguy rồi. Lúc này Bành thị nhìn Liên lão phu nhân, hi vọng Liên lão phu nhân ngăn cơn sóng dữ, nếu không Liên gia khó lòng sống yên ổn ở kinh thành.
Trên mặt Liên lão phu nhân cũng không để lộ ra chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn Liên Nguyệt Dao: "Nói xong rồi thì mau thả đứa bé xuống."
Liên Nguyệt Dao đã bình tĩnh trở lại, nhìn Liên lão phu nhân nói: "Mạc thị, ta rơi vào tay bà, sống không bằng chết. Ta không muốn tiếp tục chịu dày vò như thế nữa. Ta mệt rồi, ta muốn xuống dưới cửu tuyền gặp cha mẹ." Nói xong, lưỡi dao sắc nhọn nhấn sâu vào cổ đứa bé. Vừa rồi, mới chỉ là cọ rách da, mà giờ đây là đâm thẳng vào.
Liên Nguyệt Băng nhìn máu túa ra trên cổ con mình, giật mình khóc than: "Nguyệt Dao, ta van xin muội, thả con ta ra. Ta van xin muội, tha cho con ta có được không? Nó còn nhỏ như vậy."
Liên Nguyệt Dao nghe thấy lời cầu xin của Liên Nguyệt Băng, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, thì thào nói: "Nương, ngày đó nương nói cho con biết lòng người hiểm ác, muốn con phải tự bảo vệ mình cho tốt, nhưng con đã không nghe theo lời nương. Nương, rơi vào kết cuộc thế này, con không trách bất kỳ ai, chỉ có thể trách bản thân có mắt không tròng. Cha, nương, con rất nhớ hai người." Nói xong, Liên Nguyệt Dao thả đứa bé trong tay ra.
Hành động này khiến mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Liên Nguyệt Băng ôm con trai đang run rẩy sợ hãi, đôi mắt đẫm lệ.
Liên lão phu nhân thấy Liên Nguyệt Dao buông đứa bé ra, lớn tiếng kêu lên: "Người đâu, trói ả lại. Không để ả nói bậy bạ ở đây..." Bắt được người, sau đó sẽ nghĩ cách xóa bỏ những lời kia, dù cho không thể xóa bỏ, cũng sẽ làm giảm tổn thất tới mức thấp nhất.
Liên lão phu nhân còn chưa nói xong, mọi người đã thấy con dao trong tay Liên Nguyệt Dao vung lên, đâm thẳng vào cổ nàng, dùng lực đâm thêm sâu. Trong nháy mắt, máu trào ra như suối, người cũng ngã xuống dưới đất.
Liên đại phu nhân Bành thị chứng kiến cảnh tượng như thế đã ngất xỉu, không phải vì sợ mà ngất đi mà là vì nghĩ đến hậu quả của chuyện này mà ngất.
Ngay cả Liên lão phu nhân luôn điềm tĩnh là thế, nhìn thấy Liên Nguyệt Dao nằm giữa vũng máu trong lòng cũng cảm thấy nặng nề. Nếu như Liên Nguyệt Dao không chết,bà có thể nghĩ cách giảm tổn thất đến mức thấp nhất, nhưng Liên Nguyệt Dao đã chết, không thể nào xóa bỏ mức độ ảnh hưởng của vụ việc. Liên gia, có lẽ sẽ phải đối mặt với tai ương ngập đầu.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, Ngự sử Đạt Thiên Thính dâng một tờ tấu chương lên thiên tử, hoàng đế xé làm đôi không đọc.
Không lâu sau, tả thừa tướng Lý Quốc Hạnh đại nhân cũng chính là bạn thân của cha Nguyệt Dao cũng dâng một tờ tấu chương trình hoàng đế.
Hoàng đế vẫn xé làm đôi không đọc.
Thái độ của hoàng đế như vậy, những người dưới đều âm thầm suy đoán thánh ý, không ai dám dâng tấu sớ nữa. Truy cứu nguyên nhân, mọi người đều có phán đoán riêng.
Vụ việc cứ giằng co như thế mãi.
Đến một hôm, Tề quốc công phủ thế tử phu nhân La thị tiến cung vấn an thái hậu.Thái hậu là một người vô cùng sáng suốt, biết hoàng đế không phải do mình sinh ra, đương nhiên sẽ không hiếu thuận như con ruột. Cho nên sau khi hoàng đế đăng cơ, bà vẫn cứ ngày ngày rong chơi, nhiều việc không để ý tới, chỉ có một sở thích duy nhất là nghe những câu chuyện trong chốn dân gian. Thái hậu làm như thế, hoàng đế cũng tự nhiên làm tròn bổn phận hiếu tử. Quan hệ giữa mẫu tử vô cùng hòa hợp.
Thái hậu nghe câu chuyện cháu gái kể như thế, cảm thấy có phần thương xót cảnh ngộ người con gái kia. Thái hậu đã có lòng xót thương, sẽ cảm thán mà nói chuyện với hoàng đế. Nói gần nói xa, rằng chuyện này nên xử lý dứt điểm. Cuối cùng vụ án này cũng chìm dần xuống.
[] Lang: tên gọi quan chức thờixưa
[] Tổ phụ: ông nội
[] Bảng Nhãn: mộtdanh hiệu của học vị tiến sĩ thời khoa cử phong kiến. Hai đời nhà Minh, Thanh gọingười đứng nhì trong kỳ thi Điện thí - tức là kỳ thi cuối cùng do nhà vua chủtrì. Trong tam khôi, bảng nhãn đứng dưới Trạng Nguyên, trên Thám Hoa.
[] Ngũ phúc bổng thọ: con dơi nâng bổng chữ Thọ, chữ Thọ 壽 viết theo lối chử Triện, một kiểu chữ cổ thời Chu dùngtrong thư pháp, ấn tín (khắc trên con dấu) của Tàu.
Biển Bức 蝙蝠tiếng tàu nghĩa con Dơi, Bức đồng âm với chữ Phúc.
Theoquan niệm xưa, cái Phúc của con người là:
-nhất Thọ: 寿sống lâu;
-nhị Phú: giàu có;
-tam Khang Ninh: khỏe mạnh an vui;
-tứ Du hảo đức 攸好德:có đức tốt;
-ngũ Khảo chung mệnh 考終命:hưởng hết tuổi trời (cho).
Bổng 捧nâng bổng, nhấc bổng.
[]kim tam sự: túi chuyên đựng vật vệsinh cần thiết luôn mang theo người, chủ yếu gồm: tăm xỉa răng, ngoáy tai, vàcái nhíp
[] Công công: bố chồng