Đỗ Triết ngủ được không lâu thì bị Lưu Hình Trúc đánh thức, giấc ngủ trưa tốt nhất là không được quá một giờ, bằng không sẽ dễ làm người ta mệt mỏi.
Hai người thu tập đồ đạc, đi dạo trong công viên một lát, liền tới khu phố trung tâm.
Khu trung tâm luôn là nơi thể hiện rõ nhất sự phồn hoa của một thành phố, ở thành phố của Đỗ Triết cũng không ngoại lệ, quảng trường rộng lớn, người xe tấp nập, cách nhà cao tầng đua nhau mọc lên, các cửa hàng rực rỡ muôn màu, cùng với các nơi để vui chơi giải trí, thu hút rất nhiều người tới đây.
Hôm nay, Đỗ Triết cùng Lưu Hình Trúc có dự định đi mua đồ, ngoài một lượng lớn thực phẩm ra thì còn mua một số đồ dùng gia đình nữa.
“Đi đâu trước đây?” – Lưu Hình Trúc đối với việc mua sắm cũng không quen thuộc, cái này tất cả đều do K phụ trách, hơn nữa y không quen thuộc những cửa hàng ở đây.
Đỗ Triết lấy ra danh sách mua sắm, tối qua hắn đã viết tất cả các thứ cần mua, có thịt cá, rau quả, khăn mặt, bàn chải đánh răng, sữa tắm, nước lau rửa,… cuối cùng còn có cả quần áo.
Đỗ Triết không thiếu quần áo thu đông nhưng Lưu Hình Trúc lại không có. Ở thế giới của y, ngay cả mùa đông cũng không ai biết.
“Trước tiên đi mua quần áo.” – Đem danh sách gập lại, Đỗ Triết nói.
Lưu Hình Trúc đương nhiên không có ý kiến.
Rẽ sang đường dành cho người đi bộ, nhìn thấy một cửa hàng thời trang cho nam giới cũng khá ổn, tấm biển là một thương hiệu thời trang nổi tiếng, ngay cả một trạch nam như Đỗ Triết cũng biết. Tuy rằng hai người cũng không coi trọng hàng hiệu nhưng các cửa hàng thời trang ở đường dành cho người đi bộ đều là cửa hàng độc quyền, từ giá cả đến chất lượng đều an tâm cả.
Tầm hai, ba giờ chiều là thời điểm khách ít nhất, nhưng trong cửa hàng này vẫn có không ít khách, chứng minh cửa hàng này làm ăn không tồi.
Bình thường, sản phẩm sang trọng cũng đi cùng với chất lượng phục vụ, bọn họ vừa vào cửa, đã có nhân viên tư vấn bán hàng chào đón.
“Hoan nghênh quý khách, mời quý khách vào xem.” – Ngữ khí ôn hòa, không thái độ, lập tức chiếm được thiện cảm của khách.
“Ở chỗ các cô có trang phục mùa thu mới không?” – Đỗ Triết thực vừa lòng vì đối phương không quá tỏ vẻ quan tâm hắn, ánh mắt lướt khắp cửa hàng, chỉ thấy chủ yếu là đồ mùa hạ, chỉ thấy có một ít quần áo mùa thu trong góc.
“Ngài đến thật đúng lúc, hôm qua chúng ta vừa mới nhập hàng mới ra, mời đi bên này.” – Nữ nhân viên dẫn bọn họ đi, Đỗ Triết lúc này mới phát hiện, bên trongg cửa hàng còn có chỗ rẽ, phía bên kia là một khu vực lớn, vừa nãy do bị khuất nên Đỗ Triết không nhìn thấy.
Bên kia chính là nơi bày bán hàng thu đông, mỗi bộ trang phục đều được phối hợp với phụ kiện tương ứng, thoạt nhìn rất đẹp mắt lại thoải mái.
“Hai vị tự mình xem hay cần tôi giới thiệu?” – Nhân viên dò hỏi.
Đỗ Triết với phối hợp trang phục cũng không rành lắm, vì thế đương nhiên chọn phương án thứ hai, “Vậy phiền cô giới thiệu giúp chúng tôi đi.”
“Vâng, vậy không biết vị ấy có muốn thử mặc không?” – Nữ nhân viên rất thông minh, không hỏi trực tiếp là ai muốn mua, như vậy sẽ làm khách nhân thấy có áp lực, hỏi như vậy sẽ tốt hơn nhiều.
Đỗ Triết cùng Lưu Hình Trúc đồng thời chỉ vào đối phương nói: “Cậu (anh) ấy.”
Loại ăn ý này làm cho hai người sửng sốt, vẫn là Đỗ Triết nói: “Anh thử trước, sau đó tới tôi.”
“Được rồi.”
Nữ nhân viên mỉm cười nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra một chút ái muội, không nói thêm gì, trực tiếp đi tới một cái giá áo, lấy một cái áo khoác nỉ màu xám, lại đi đến giá bên kia lấy một chiếc quần bò màu đen, “Hai cái này đều là hàng của năm nay, phối với nhau rất đẹp, nhưng giày của tiên sinh không phù hợp, ngài có muốn chúng ta đổi giày mới?”
Lưu Hình Trúc hôm nay đi một đôi giày da màu đen [tuy rằng không biết là da gì], quả thật không thích hợp, “Vậy phiền cô lấy cho tôi một đôi phù hợp, cỡ là được.”
“Phiền ngài chờ một lát.”
Lúc nhân viên đi lấy giày, Đỗ Triết nhìn quần áo cô nhân viên vừa chọn, kiểu dáng tinh thế, chắc là nhãn hàng cao cấp, nhưng so sánh với quần áo ở bốn phía xung quanh thì cũng chỉ tính giá trung đẳng, xem ra người ta cũng không đem bọ họ làm kẻ ngốc mà thẳng tay chém.
Nữ nhân viên nhanh chóng mang giày đến, Lưu Hình Trúc cầm quần áo và giày đi vào gian thử đồ.
Nhân lúc Lưu Hình Trúc vào phòng thử, mà nhân viên lại đang lựa chọn trang phục cho hắn, Đỗ Triết nhìn xung quanh, thỉnh thoảng xem vài cái thuận mắt.
“Đỗ Triết?” – Một thanh âm xa lạ từ sau lưng Đỗ Triết truyền đến, Đỗ Triết nhìn lại, một người tầm tầm tuổi hắn, vóc người trung bình, không tính anh tuấn mà cũng không tính là xấu,chỉ có thể nói là bộ dạng bình thường có chút quen thuộc, nhưng Đỗ Triết không nhớ ra anh ta là ai.
Đối phương hiển nhiên cũng không nghĩ Đỗ Triết sẽ nhận ra mình, trực tiếp đi đến trước mặt hắn nói: “Chắc cậu không nhớ rõ, mình học cùng đại học với cậu, Xương Khánh, cậu có ấn tượng gì không?”
Xương Khánh? Nghe đối phương nói vậy hắn hơi hơi ấn tượng, nhưng chỉ là một chút. Bởi vì thân thể như vậy, nên hắn từ nhà trẻ đến trung học đều học trường quốc tế của người tàn tật, các học sinh đều là người khuyết tật mà các giáo viên cũng là những người có năng lực kiệt xuất, đây cũng là lí do Đỗ Triết thông thạo nhiều ngoại ngữ.
Về phương diện ngôn ngữ Đỗ Triêt có thiên phú rất cao, hơn nữa đối với phương diện này rất có hứng thú, nên khi tốt nghiệp cấp ba, hắn vốn tưởng theo học tiếp đại học của người khuyết tật, nhưng mấy lão sư dạy ngoại ngữ cho hắn đều muốn hắn có thể học đại học bình thường, dù sao trường cho khuyết tật nội dung học đơn giản hơn nhiều so với các trường học bình thường.
Đỗ Triết suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đồng ý, vì thế dưới sự đề nghị của mấy lão sư, hắn không cần thi đại học, được tuyển thẳng vào đại học tốt nhất của thành phố.
Đại học ngoại ngữ của B thị không phải là trường đại học tốt nhất, nhưng khoa ngoại ngữ lại tốt nhất, bên trong tụ tập đều là những người có thiên phú về ngoại ngữ. Được học tập ở đó Đỗ Triết cũng phi thường cao hứng. Bất quá hắn học tới loại ngôn ngữ, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nga, tiếng Ý, việc học rất nhiều, hắn lại có chút không thân cận, nên bốn năm hắn cũng không nhớ nhiều bạn học, mà Xương Khánh là ngươi có vẻ quen thuộc vì anh ta học ba thứ tiếng, Anh, Đức, Pháp, nên có học chung nhiều với Đỗ Triết, nhìn mặt mới có vẻ quen thuộc một chút.
Đỗ Triết nhớ ra đối phương là ai, khẽ gật đầu, “Là cậu à, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, tốt nghiệp cũng ba năm rồi, hiện tại nhớ lại vẫn thấy thời đi học là tốt nhất, vô ưu vô lo, không giống hiện tại, công việc dồn dập, chỉ muốn ở nhà. Nghe nói cậu làm phiên dịch cho nhà xuất bản, gần đây thế nào?”
Cũng không biết là anh ta nghe ở đâu.
“Rất tốt.”
Thái độ của Đỗ Triết ôn hòa, còn Xương Khánh thì đã quen, vẫn thân thiện như trước nói: “Gần đây cậu đi đâu vậy, mình tìm cậu lâu lắm rồi, nhà xuất bản cũng nói cậu lâu lắm rồi không làm việc.”
Đỗ Triết nghi hoặc: “Tìm mình? Có chuyện gì?”
“Còn không phải mấy tên trong lớp làm ầm ĩ, mới đây mấy tên đi nước ngoài du học đều trở về, không biết thế nào bọn họ lại gặp nhau, nói là tổ chức họp lớp, chính là tối nay, cũng có liên hệ với mình, nghe nói tất cả đều đi, mình gần đây không có công việc gì quan trọng nên đã đồng ý, cũng không biết bọn họ nghe tin ở đâu nói mình với cậu thân thiết, bắt mình liên hệ với cậu, nếu mình không quen biết chủ biên của nhà xuất bản kia, chắc cũng không thể tìm ra phương thức liên lạc với cậu.”
“À, mình đi du lịch.”
“Du lịch? Đi vui không? Mình cũng muốn đi nhưng công ty không cho nghỉ, chỉ có thể ngồi nhà thôi a. Đúng rồi, đây là danh thiếp của mình, hiện tại mình là thư ký của tổng giám đốc, có chuyện gì cần giúp đỡ cậu cứ tới tìm mình.” – Xương Khánh đưa danh thiếp cho Đỗ Triết.
“Cám ơn.” – Đỗ Triết nhận lấy, mặt trên viết tên Xương Khánh cùng chức vụ, phía dưới có số điện thoại. Đỗ Triết cũng biết công ty này, một công ty có danh tiếng ở B thị về xuất nhập khẩu đồ trang điểm – “Mình không có danh thiếp.”
“Không sao, mình có số điện thoại nhà của cậu, à quên, tối nay cậu có tới gặp mặt không?”
“Mình…” – Đỗ Triết vừa mở miệng định cự tuyệt thì bị Lưu Hình Trúc bước ra ngắt lời.
“A Triết, tôi thay xong rồi, nhìn xem thế nào?”
Đỗ Triết cùng Xương Khánh nghe tiếng quay lại, chỉ thấy Lưu Hình Trúc mặc quần áo mới khí thế hừng hực bước ra từ phòng thay đồ.
Áo khoác nỉ màu xám mỏng manh khoác lên cơ thể cực chuẩn, cổ áo dựng lên, che hai bên má, một cái đai lưng đơn giản, khóa không kéo hết lên mà mở rộng, bên trong là áo sơ mi thẫm màu, mấy nút trên không cài, để lộ cổ cùng xương quai xanh khiêu gợi. Một cái quần bò màu đen bó sát người, để lộ đôi chân thon dài, ở túi bên trái có hình thêu màu bạc, tạo điểm nhấn, dưới chân là một đôi giày đen, cả người toát lên vẻ điển trai, làm y tăng không ít mị lực.
“Vị tiên sinh này vóc dáng rất cao, hai chân thon dài, số đo hoàn mỹ, cực kì chuẩn a.” – Đã lựa chọn quần áo tốt, nữ nhân viên cười nói, trong mắt lộ ra một tia thưởng thức, cô làm ở cửa hàng này hơn nửa năm, vẫn là lần đầu tiên thấy có khách hàng hoàn mỹ đến vậy, nhất là ở đối phương không chỉ đẹp trai mà còn toát lên khí chất không tầm thường.
Lưu Hình Trúc không có ý kiến với lời phát biểu của cô, mà là nhìn về phía Đỗ Triết “Cậu thấy thế nào?”
“Rất hợp với anh.” – Đỗ Triết tự đáy lòng tán thưởng nói, vì vẻ ngoài xuất sắc của Lưu Hình Trúc, cũng vì ánh mắt của nữ nhân viên, cái này, hắn có chút chờ mong cô chọn quần áo cho mình.
Thấy Đỗ Triết cũng thích, Lưu Hình Trúc gật đầu nói: “Vậy lấy bộ này đi.” – Lúc này y mới chú ý đến người bên cạnh Đỗ Triết – “Vị này là?”
“Xương Khánh bạn học đại học của tôi. Đây là Lưu Hình Trúc.” – Đỗ Triết giới thiệu bọn họ.
“Xin chào.” – Lưu Hình Trúc cười cười bắt tay, Đỗ Triết nhận ra nụ cười này có vài phần giả dối, nhưng mà hắn cũng không nói gì.
“Xin chào.” – Xương Khánh đột nhiên có cảm giác khí thế trên người Lưu Hình Trúc giống hệt giáo sư đại học của mình, không tự giác hóp bụng ưỡn ngực, cung kính chào hỏi.
“Các cậu đang nói chuyện gì vậy?” – Lưu Hình Trúc nhìn Đỗ Triết hỏi.
“Xương Khánh hỏi tôi có muốn đi dự buổi họp lớp không.” – Đỗ Triết không để ý trả lời, tay cầm quần áo nữ nhân viên kia vừa chọn, xem xét. Một chiếc áo khoác cổ bẻ có hình đơn giản, phần cổ được may bằng tay, ngang có in một hàng chữ cái tiếng anh; một chiếc quần bò bó sát màu đen, trên ống chân trái có một cái túi, ống bó, khiến cho chỗ bắp chân hơi bị nhăn lại. Thiết kế đơn giản cùng màu sắc trang nhã, đều là kiểu hắn thích.
Nghe được lời nói của hắn, Lưu Hình Trúc cảm thấy có chút hứng thú: “Cậu có đi không?”
Đỗ Triết cảm nhận được tâm tư của y, ngẩng đầu hỏi: “Anh muốn đi?”
Lưu Hình Trúc gật đầu: “Tôi rất muốn biết thêm về thời đại học của cậu.” – Tò mò về những thời gian của Đỗ Triết không có y.
“Vậy đi thôi, có thể mang bạn theo không?” – Mặt sau là hỏi Xương Khánh.
“Đương nhiên.” – Xương Khánh gật đầu, tuy rằng bình thường mọi người đều mang người yêu của mình đi – “Bất qua một người phải đóng phí tệ, không thể thiếu nha.”
“Không thành vấn đề.”
Nói thời gian cùng địa điểm tổ chức Xương Khánh rời đi, anh ta đi ngang qua thấy Đỗ Triết nên mới tạt vào, nói xong lại muốn đi làm nốt việc.
Sau khi Đỗ Triết thử quần áo, hiệu quả làm cho bọn họ rất vừa lòng, lại theo giới thiệu của nhân viên mà mua thêm hai chiếc áo lông màu bạc, cuối cùng mang theo túi lớn túi nhỏ ra về, để lại nữ nhân viên vui sướng vì được đề cao công trạng, vừa nghi hoặc tại sao Đỗ Triết lại là người trả tiền.