Vì giờ tình cảm của hai người đã bước sang một trang mới, nên mình sẽ sửa cách xưng hô thành anh – em cho hợp nhé.
Từ sau hôm họp lớp, Lưu Hình Trúc cùng Đỗ Triết bắt đầu thời kì “vợ chồng” ở chung[tuy rằng trước đây cũng không kém bây giờ là mấy = =], hoàn toàn không có thời kì cuồng nhiệt yêu đương như các đôi bình thường.
Gõ nốt chữ cuối cùng, ấn Save, Đỗ Triết duỗi người, tiếp nhận cốc trà xanh từ tay người máy, “Cám ơn.”
Mắt điện tử màu đỏ lóe lên, tựa hồ như đáp lại hắn, sau đó tiếp tục làm việc.
“Ngài có thể không cần khách khí như vậy, BSV không có biên soạn trình tự trí tuệ, không thể hiểu được lòng biết ơn của ngươi.” – Trí năng quản gia vẫn ngữ điệu lạnh như băng, không có một tia cảm tình.
“Nó có thể hiểu hay không với ta không quan trọng.” – Đỗ Triết luôn luôn cho rằng mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần giúp mình, nên nói lời cảm tạ.
“Ý nghĩ của nhân loại thật là không thể hiểu được.”
“Chờ ngươi lí giải được, ngươi không chừng sẽ thành nhân loại đi.” – Đỗ Triết vui vẻ nói.
“Phải không?” – Lần đầu tiên trong thanh âm của K xuất hiện ngữ điệu nghi hoặc.
“Có lẽ.” – Đỗ Triết gật gật đầu – “Cuối cùng thì cũng xong công việc lần này, không cần nhận thêm, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Ngài có thể trực tiếp bảo bản phục chế của ta làm.”
“Như vậy còn gì là thú vị nữa,” – Đỗ Triết xoay đầu, thanh tỉnh hơn một chút, theo ghế đứng lên, chân hắn trong thời gian qua đã tốt lên không ít, gần như bình thường, cácbác sĩcũng bảo không cần tập phục hồi nữa – “Lưu Hình Trúc có nói khi nào y trở về không?” – Bình thường giờ này y đã sớm về.
“Không có.”
“Vậy không đợi y nữa, Tiểu B, phiền ngươi làm giúp ta ít điểm tâm.” – Mải làm cho xong công việc, hắn quên ăn cơm chiều, hiện tại đứng lên thấy đói bụng
Tiểu B [gia vụ người máy] đã sớm chuẩn bị tốt, tân chủ nhân lúc trước nói chờ chủ nhân về cùng nhau ăn, hiện tại tân chủ nhân muốn dùng cơm, nó lập tức vào phòng bếp chuẩn bị.
Không bao lâu, hương thơm ngào ngạt của cơm cùng mấy thứ điểm tâm đơn giản được bê tới trước mặt Đỗ Triết.
“Có để phần đồ ăn cho Lưu Hình Trúc chưa?”
Bởi vì Lưu Hình Trúc bị K làm phiền nhiều quá, không muốn bị phiền thêm nữa cho nên Tiểu B không trang bị hệ thống ngôn ngữ, nhưng bảng điện tử trước ngực nó lóe lên dòng chữ to [Đã để lại].
Đỗ Triết nhìn, không nói gì, bắt đầu ăn cơm.
Một người ăn cơm luôn có cảm giác cô đơn, nhưng bên người có Tiểu B đi tới đi lui, loại cô đơn này dường như dần dần biến mất không ít.
Đỗ Triết ăn cơm xong, ngồi ở sopha ăn hoa quả, nhàm chán đổi kênh truyền hình, Lưu Hình Trúc cuối cùng cũng về.
“Hôm nay sao về muộn vậy? Đã ăn cơm chưa?”
“Chưa có, bên tổ khoa học sinh vật kĩ thuật gặp rắc rồi, anh qua xem giúp họ.” – Lưu Hình Trúc vừa cởi giày vừa trả lời.
“Giải quyết được chưa?” – Đỗ Triết chỉ huy Tiểu B làm bữa tối, gia vụ người máy này rất cố chấp, kiên quyết không để Đỗ Triết nhúng tay vào bất cứ việc gì.
“Ừ, bên họ nhân lực không đủ, muốn bên anh hợp tác, gần đây cũng không có nghiên cứu gì, nên anh đồng ý.” – Lưu Hình Trúc rửa mặt sạch sẽ, quay ra bàn ăn, Đỗ Triết đã xới sẵn cơm đưa cho y.
Đỗ Triết không hỏi nghiên cứu lần này là cái gì, chuyển hướng đề tài: “Vỏ ngoài của Tiểu B có chút cũ, em nghĩ nên gọi người tới bảo trì, nhân tiện nâng cấp cho nó hệ thống ngôn ngữ, như thế này không được thuận tiện lắm.”
“Em quyết định đi, bảo K gọi cho bọn họ, kì hạn bảo hành của Tiểu B còn chưa quá, bọn họ sẽ cử người đến tận nhà phục vụ.”
“Em đăng kí một khóa học lái xe, mấy hôm nữa bắt đầu đi học.”
“Gì? Sao tự dưng lại muốn học cái này?” – Lưu Hình Trúc nghi hoặc ngẩng đầu.
“Gần đây không có việc gì làm, học cái này coi như giết thời gian, hơn nữa lúc anh không ở nhà em có thể tự mình lái xe ra ngoài đi dạo.” – Trong thời gian này, Đỗ Triết cũng học không ít tri thức của thế giới bên này, lúc Lưu Hình Trúc không bận rộn cũng dẫn hắn đi dạo, tuy không thể hiểu hết được nhưng các thưởng thức cơ bản đều nắm rõ, dù sao hai bên cũng có nhiều điểm tương đồng.
Lưu Hình Trúc nghe vậy, thân thể hơi động, nhìn về phía Đỗ Triết, trong mắt mang theo tia xin lỗi cùng lo lắng: “Thực xin lỗi, công việc của anh bận quá.”
“Cái gì?” – Đỗ Triết không nghĩ tới y đột nhiên giải thích, nhanh chóng hiểu ra y vì không có thời gian bồi mình mà áy náy, liền tươi cười: “Em cũng không phải trẻ con, làm sao cần anh mỗi ngày chăm lo, em vẫn không quen làm phiền anh.”
“Vậy em cảm thấy cuộc sống bên này so với bên kia thế nào? Có thích ứng không?” – Từ lần họp lớp lần trước, Đỗ Triết trước mặt thầy Cao thổ lộ [thật không vậy????], Lưu Hình Trúc da mặt dày mời Đỗ Triết ở chung với y, Đỗ Triết cũng không phản đối, hắn đã sớm quen ngủ trong lòng Lưu Hình Trúc, rất bình yên, mặc dù trang trí trong phòng của Lưu Hình Trúc không phải kiểu hắn thích, nhưng ở lâu cũng thuận mắt, đặc biệt cái giường kia thoải mái hơn giường của hắn nhiều.
“Ách? Trừ bỏ bên này hoàn cảnh không tốt lắm, tất cả đều rất thuận tiện.” – Mặc kệ là cuộc sống giải trí không được thú vị cho lắm.
“Vậy là tốt rồi.” – Lưu Hình Trúc nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục ăn cơm. Kỳ thật y vẫn thấy lo lắng có thể hay không một ngày Đỗ Triết không muốn ở cùng y một chỗ hoặc chán ghét loại cuộc sống này, chạy về thế giới của mình mà không trở về. Cánh cửa đó chỉ có Đỗ Triết mới mở được, nếu thực sự có một ngày như vậy, ngay cả cơ hội cứu vãn y cũng không có.
Nhất định phải đối tốt với hắn, làm cho hắn luyến tiếc rời xa mình.
“Chờ đến đầu năm mới, anh có nửa tháng nghỉ, em có kế hoạch gì không? Chúng ta đi chỗ nào đó chơi.”
Mắt Đỗ Triết sáng lên: “Thật sự?!”
“Đương nhiên, anh có khi nào lừa em chưa?”
Đúng là thế, cùng lắm là y cố tình giấu diếm không nói, chỉ để đến khi thành chuyện đã rồi mà thôi, Đỗ Triết thầm nghĩ vậy, cười nói: “Cách đầu năm còn có hơn một tháng, hiện tại vẫn còn sớm.”
“Em cứ từ từ suy nghĩ xem đi đâu thì tốt.” – Lưu Hình Trúc biết Đỗ Triết vẫn rất muốn đi du lịch, khi theo hắn chơi trò chơi kia thì biết, lúc trước là do chân hắn không thể đi, hiện tai đã có cơ hội như thế nào có thể bỏ qua.
“Được.” – Nhớ rõ lần trước cơ quan của nhà hàng xóm tổ chức đi du lịch, hắn có thể tìm bọn họ xem có tư liệu gì hay không, xem xem có nơi nào nên đi.
“Đỗ tiên sinh, bảo vệ gọi điện báo, có nghe hay không?” – K hỏi, vì không có người yêu cầu nó phải đổi cách xưng hô cho nên nó vẫn kêu Đỗ tiên sinh.
“Nối máy đi.” – Đỗ Triết vừa gội đầu xong, đang lau tóc nói.
K rất nhanh chuyển điện thoại đến, cũng tự động báo địa chỉ: “Xin chào, đây là nhà tiến sĩ Lưu Hình Trúc.”
“Xin chào, tôi là bảo vệ, dưới lầu có một người bảo là kĩ thuật viên ở công ty kĩ thuật đến, nói là do ngài mời đến, xin hỏi có cho lên hay không?”
Đỗ Triết nghe là biết tới bảo trì Tiểu B, lập tức nói: “Đúng vậy, phiền cậu bảo anh ta đi lên.”
“Được.”
Ước chừng khoảng mười phút sau, có tiếng gõ cửa.
“Ngoài cửa có hai người, một là bảo vệ, một là kĩ thuật viên của công ty kĩ thuật, đã xem xét, xác nhận thân phận hai người, có thể mở cửa.” – K nói.
Kể từ khi Đỗ Triết tới ở thì đây là lần đầu tiên có người đến, nên hắn không ngờ khi có người tới thì tình hình lại phức tạp vậy.
“Mời vào.” – Theo lời nói của Đỗ Triết, cửa tự động mở ra.
Giống như K nói, ngoài cửa là hai người đàn ông, một người mặc đồng phục bảo vệ, một người mặc đồng phục màu lam, trong tay cầm theo thùng dụng cụ.
“Xin chào, tôi là nhân viên kĩ thuật được công ty Vươn Cao cử đến để bảo trì người máy, họ Phương, xin hỏi buổi sáng là ngài gọi điện thoại yêu cầu bảo trì sao?” – Người nọ lễ phép, mang theo một chút câu nệ, mặc cho người đứng phía sau nhìn anh ta như hổ rình mồi, nhất nhất chút ý từng cử động của bảo vệ, không câu nệ sao được? Chân anh ta gần muốn nhuyễn ra.
“Đúng vậy, không ngờ cậu tới nhanh như vậy, thật sự phiền toái.” – Đỗ Triết cũng âm thầm nói công ty này tốc độ, hắn vừa gọi điện không tới một giờ mà đã có người đến.
Kỳ thật nếu là người bình thường tốc độ cũng không nhanh đến như vậy, này có thể thấy Lưu Hình Trúc có uy cỡ nào.
“Xin hỏi đây chính là người máy muốn bảo trì sao?” – Phương kĩ thuật viên nhìn Tiểu B bưng nước trà đi ra, người bảo vệ kia vẫn không đi, hiển nhiên là muốn đi theo anh ta.
“Vâng, đúng thế, bên ngoài của nó có chút cũ, cậu giúp nó hảo hảo bảo dưỡng một chút, tôi còn muốn cho nó có hệ thống ngôn ngữ, tốt nhất có thể thêm hệ thống tự chủ hóa, không biết có được không?” – Đỗ Triết nói ra ý nghĩ của chính mình.
Phương kĩ thuật viên kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Triết, ngay cả bảo vệ vốn đứng bất động sau hắn cũng vô cùng kinh ngạc: “Có thể, thật ra có thể, tuy nhiên có rất ít khách hàng yêu cầu gia vụ người máy có thêm hệ thống tự chủ, cái này không đáng, ngài có nên suy nghĩ lại một chút? Loại người máy này không dùng lâu được, chỉ khoảng năm năm là không dùng được, hơn nữa giá của chúng rất rẻ, thêm hệ thống tự chủ cũng đủ ngài mua cái mới.
“Chỉ có thể sử dụng năm năm? Kia nó đã dùng được bao lâu? Có phải đã đến thời gian không dùng được, hay là vẫn có thể bảo trì được?”
Vấn đề liên tiếp làm cho Phương kĩ thuật viên có chút choáng váng, nhưng hắn vẫn tẫn trách trả lời mấy vấn đề này: “Người máy này được ngài Lưu Hình Trúc mua từ tháng tư năm trước, sử dụng được một năm rưỡi rồi, cũng không phải nhất định sẽ không thể sử dụng, nếu ngươi vẫn giữ ý định đó, chỉ cần hảo hảo bảo dưỡng, đến lúc đó lại đổi linh kiện mới sẽ không thành vấn đề, chính là phí thay đổi linh kiện cũng không thấp.”
Đỗ Triết nghe vẫn có thể sử dụng liền an tâm, hắn tuy cảm tình có chút mỏng, nhưng lại là người nhớ tình bạn cố nhân, “Vậy phiền cậu giúp nó đi, đại khái cần bao lâu?”
Phương kĩ thuật viên nghĩ nghĩ, nói: “Bảo dưỡng và thêm hệ thống, chỉ cần một buổi chiều là đủ.”
“Tốt lắm, cậu có thể làm việc ở đây, tôi sẽ chuẩn bị cơm trưa cho.”
Lúc này, vị bảo vệ im lìm từ nãy bỗng mở miệng: “Đỗ tiên sinh, dưới lầu có phòng chuyên môn sửa chữa, Phương kĩ thuật viên có thể làm việc ở đó, nơi đó cũng cung cấp cơm canh luôn.”
Đỗ Triết biết hắn xuất phát từ an toàn suy tính, dù sao trong phòng Lưu Hình Trúc tài liệu cơ mật cũng không thiếu, “Vậy phiền toái cậu, Tiểu B, ngươi theo bọn họ đi.”
Bảng điện tử trên người Tiểu B lóe lên [Tiểu B còn chuẩn bị cơm trưa!] ở phương diện chiếu cố chủ nhân, Tiểu B phi thường cố chấp.
“Yên tâm, tại phòng bếp còn không ít thức ăn, giữa trưa ta ăn đơn giản một chút cũng được, ngươi buổi tối nấu cơm cho ta có được không?” – Đỗ Triết bày ra bộ dáng dỗ dành tiểu hài tử.
[Được!]
Một người một máy tự cố mục đích nói chuyện với nhau, không phát hiện hai người còn lại bày ra bộ dáng vô cùng ngạc nhiên.
Không phải nói người máy gia vụ không có trí năng hay sao? Xem bộ dáng của nó tuyệt đối không giống a!