Thế Giới Hoàn Mỹ

chương 1100: kẻ bị ruồng bỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thạch Hạo sờ sờ mũi, che giấu vẻ lúng túng.

Thế núi nguy nga, đều là do các ngôi sao hóa thành, trải qua thời gian dài như thế nên chúng nó phóng thích tinh khí đất trời, nghiễm nhiên trở thành tịnh thổ quý báu nhất.

Trong Thư viện Thiên Thần, các loại núi lớn đếm không hết, nghe nói mỗi một vị đệ tử chân truyền đều có từng vùng linh thổ vô cùng rộng lớn.

Lúc này, mọi người đứng ở ngoài sơn môn sớm đã động tâm, bọn họ đã nhìn thấy lầu quỳnh điện ngọc, thác nước chảy dài, thần dược có thể chạy cùng với tiên khí bốc hơi.

"Tại sao vẫn chưa ra, chúng ta đã đợi lâu lắm rồi." Có người oán giận.

Trong những sinh linh này không thiếu tuấn kiệt mạnh nhất bộ tộc, công chúa của một quốc gia, bọn họ không chỉ có đạo hạnh tinh thâm, thực lực mạnh mẽ mà thân phận cũng vô cùng ghê gớm.

Đương nhiên cũng có người như Thạch Hạo, cho rằng đi tranh giành làm người đi theo không hợp với thân phận của mình, trong lòng sinh mâu thuẫn không thôi.

Thường ngày, bọn họ đều là người bề trên, chỉ cần ra ngoài sẽ được mọi người vây quanh, được người trong tộc bảo vệ, nuông chiều. Nhưng hôm nay, sau khi tới nơi này lại chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi, chờ Thư viện Thiên Thần tới chọn người.

"Ài, ta dù gì cũng là người thừa kế của tộc, sau khi tới nơi này lại chỉ có thể trở thành người đi theo những người khác, thật sự có chút không cam lòng!" Có một vị thanh niên áo gấm than thở, xem ra cao quý không tả nổi.

"Nhỏ giọng một chút, nếu không muốn thì cứ rời đi, nói ra như vậy chỉ rước thêm phiền phức mà thôi." Có người khuyên nhủ.

"Hơi suy nghĩ, mấy cô gái thiên kiêu của triều đình cổ xưa kia nếu được tuyển chọn cũng chỉ là người đi theo, thậm chí là hầu gái, thân phận chẳng phải khó coi hơn sao?"

Có người không cam lòng thế nhưng lại ngại những lời nhắc nhở nghiêm khắc của người lớn ở nhà nên mới đến, vì lẽ đó có chút trăn trở.

Nhưng phần lớn lại rất hi vọng trở thành người đi theo của đệ tử Thư viện Thiên Thần, dựa vào việc này sẽ là bước một bước lên trời, thu được tư cách đệ tử chân truyền của thư viện, tu luyện truyền thừa mạnh nhất.

Nghiêm chỉnh mà nói, mỗi một đệ tử bên trong thư viện đều là nhân vật siêu phàm nhập thánh, không nói toàn bộ đều tu ra tiên khí nhưng cũng là phần đông.

Hơn nữa, thân phân những người này vốn là siêu tuyệt, đều là chí tôn trẻ tuổi được các giáo và các chủng tộc mạnh nhất bồi dưỡng ra, thành tựu tương lai không thể nào tưởng tượng được.

Vì lẽ đó, kiệt xuất của bộ tộc, minh châu của quốc gia cổ tuy rằng không cam tâm, nhưng sau khi tới nơi này và ngẫm nghĩ cẩn thận thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bởi vì, những người kia, không nói tư chất tu luyện mà chỉ nói đến thân phận thì đều cao hơn những người đang đứng nơi này.

"Hi vọng truyền nhân của Trường Sinh thế gia sẽ chọn trúng ta!" Có một thiếu niên nắm chặt nắm đấm ước ao như thế, dáng vẻ trông còn rất non nớt.

Lập tức có người phì cười, nói: "Đừng nói là, một vị minh châu của Trường Sinh thế gia sẽ để ý tới một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi chứ?"

Những người khác nghe vậy cười rộ lên, khiến thiếu niên kia lập tức đỏ cả mặt.

Trường Sinh thế gia, đó là gia tộc từng có tổ tiên là Tiên, chỉ xét riêng về thực lực thì dù cho có qua vô lượng năm tháng vẫn khủng khiếp kinh thế như cũ.

Dù là những Cổ quốc, Thánh địa, các loại chủng tộc siêu tuyệt kia khi đối diện với bọn họ cũng phải khách khí, lễ phép rất nhiều.

Cũng không ai biết, Trường Sinh giả chân chính từng lưu lại thứ gì, đoán chừng một khi dùng đến chắc chắn sẽ kinh động thiên hạ, chém giết chí tôn, diệt quốc lật giáo.

"Nói tới Trường Sinh thế gia, có mấy vị minh châu đương nhiên kinh tài tuyệt diễm, hy vọng sẽ được bọn họ chọn trúng, dù trở thành tôi tớ ta cũng vui vẻ!"

Có một thanh niên đào hoa buông lơi nói. Mặt cười rạng rỡ, đầu đầy tóc tím, ánh mắt trong vắt, thực lực quả thực bất phàm.

Những người khác cười nhạo, tất cả đều lắc đầu, dù được chọn và trở thành tôi tớ thì sẽ làm sao chứ, tiểu thư Trường Sinh thế gia và bọn hắn là những sinh linh không thuộc cùng một thế giới, chênh lệch quá lớn.

"Thực tế chút đi, chớ suy nghĩ quá nhiều." Có người cười ha ha nhắc nhở hắn nên giữ mồm giữ miệng, miễn cho rước lấy đại họa.

"Các ngươi so sánh, là minh châu Vương gia siêu phàm, hay minh châu Ninh gia lợi hại hơn?" Có người đang bàn luận.

Mặc dù biết bàn tán về truyền nhân của Trường Sinh thế gia như vậy là có chút không tốt lắm, thậm chí rất nguy hiểm, nhưng vẫn không khỏi tò mò mà bàn tán.

"Ngươi đang so sánh dung mạo hay là tu vi của các nàng?"

"Cả hai!"

"Chắc là tiểu thư Vương gia kinh diễm hơn, nghe người ta nói, nàng đã tu ra ba luồng tiên khí, tư chất như vậy có thể bễ nghễ cửu Thiên thập Địa."

"Không thể so sánh như vậy được, mấy truyền nhân của Trường Sinh thế gia cũng rất thần bí, chúng ta đều chưa từng hiểu rõ."

...

Ngoài sơn môn, người càng lúc càng nhiều, cực kỳ ầm ĩ.

Trên mặt đất, các loại man thú gào thét, giữa không trung cánh chim xán lạn, chim thần giương cánh, đè ép cả bầu trời.

Cũng không biết đã tới bao nhiêu thiên tài chỉ vì trở thành người đi theo của người khác, có thể nói cạnh tranh rất kịch liệt.

Đột nhiên, một hồi đại loạn, toàn bộ man thú trên đất đều bất an, ngửa cổ gào thét, giẫy giụa, hí vang giữa núi rừng, muốn chạy khỏi nơi này.

Ngoài ra, các loại chim thần giữa bầu trời cũng đều đập cánh, cực kỳ nôn nóng nhìn về một phía, đều muốn bay đi.

Một con cổ thú sáu cánh bay tới, tuy không phải rất lớn, chỉ dài vài trượng thế nhưng lại có khí thế như núi cao, ép người không kịp thở.

Con cổ thú này có thân ngựa, đầu giao long, khá giống Kỳ Lân, nhưng chắc chắn không phải, toàn thân lấp loé ánh sáng tím, lớp vảy chi chít, ngoài ra còn có ba cặp cánh Chu Tước màu đỏ thắm..

Nó cực kỳ thần tuấn, tựa như thú cưỡi của chí tôn khiến cho những thú dữ chim thần kia đều có chút sợ sệt và hoảng hốt.

"Cổ thú sáu cánh kia quả nhiên bất phàm, như muốn áp chế tất cả thú cưỡi nơi đây." Có người cảm thán.

"Đáng tiếc, thân thể của nó không thể hóa thành Kỳ Lân chân chính, cánh chim chưa hóa thành cánh Chu Tước hoàn mỹ, nếu không sẽ trở thành thú cưỡi của chí tôn rồi." Có người khác khẽ nói.

Trên con thú cưỡi kia có một người thanh niên tóc đỏ như máu, đỏ rực một vùng.

Hắn khí khái anh hùng, vừa nhìn liền không phải là vật trong ao, tài hoa xuất chúng, đặc biệt bên ngoài cơ thể còn có một luồng tiên khí lượn lờ, chứng minh sự siêu tuyệt và phi phàm của hắn.

"Là hắn, lại tới nữa rồi!"

"Mỗi tháng đều tới một lần, nhưng đáng tiếc, vẫn không được thu nhận."

Thạch Hạo nghe bọn họ bàn tán thì vô cùng giật mình, người này muốn gia nhập Thư viện Thiên Thần lại bị từ chối.

"Nhắc tới cũng chỉ nên trách hắn, vốn Thư viện Thiên Thần cũng đã chọn hắn, kết quả lúc báo danh thì hắn không tới, mười mấy ngày sau mới hiện thân. Kết quả bị thư viện hủy bỏ tư cách."

Khi Thạch Hạo nghe đến mấy câu này thì lập tức có chút đờ ra, bởi vì hắn càng hơn thế nữa, mãi hôm nay mới đến, cũng không biết đã trôi qua mấy tháng rồi.

Người trẻ tuổi trên cổ thú sáu cánh tỏ ra rất cố chấp và cũng rất quật cường, muốn đi vào Thư viện Thiên Thần nên đến đây khiêu chiến.

"Thật quá đáng tiếc mà, mỗi tháng đệ tử nòng cốt đều tới tuyển tôi tớ, người đi theo thì hắn đều đến đây, muốn xông vào thư viện và khiêu chiến với những người khác."

Người này không phải muốn làm tôi tớ, mà là khiêu chiến đệ tử chân chính của thư viện, hi vọng được tuyển chọn trở thành đệ tử nòng cốt.

Thế nhưng Thư viện Thiên Thần vì giết gà dọa khỉ, vẫn không thu nhận hắn.

"Có cần tuyệt tình như vậy không, đây là một hạt giống tốt mà cứ thế từ bỏ ư?" Ngay cả Thạch Hạo cũng cảm thấy bất bình thay cho người nọ.

Đương nhiên cũng là lo lắng cho mình, vượt qua chặng đường dài như vậy mà bị người đuổi cổ và không chấp nhận thì sẽ gay go đến cỡ nào.

Có người nói, Thư viện Thiên Thần là đang cố ý, thể nào cũng sẽ bồi dưỡng một vài học sinh khác loại, mặc dù không cho hắn vào sơn môn nhưng có lẽ sẽ đạt được không ít thứ.

"Gào..."

Cổ thú sáu cánh gầm thét chấn động đất trời, vùng hư không nơi đó đều nứt ra, một con cổ thú đã mạnh mẽ như vậy thì có thể tưởng tượng được chủ nhân của nó ra sao rồi.

"Người nào ồn ào thế?" Bên trong sơn môn rốt cục xuất hiện mấy người đi tới tra hỏi.

Bên trong sơn môn lập tức xuất hiện mấy người trẻ tuổi, có người cười lạnh nói: "Triệu Cương, ngươi lại tới nữa à, bản thân thì không quý trọng, hiện tại đã muộn rồi, vẫn nên rời đi thôi!"

Rất rõ ràng, mấy người này đều là học sinh của Thư viện Thiên Thần, đã tu ra tiên khí và tới ngăn cản Triệu Cương trên cổ thú sáu cánh.

Trận chiến này không thể tránh khỏi, Triệu Cương rất mạnh, cổ thú sáu cánh cũng siêu phàm, nhưng trước mặt những người kia hắn vẫn ăn thiệt thòi lớn, dù sao mấy người đều đồng loạt ra tay.

"Haizz, lại thất bại, Triệu Cương sao lại vậy chứ? Mỗi tháng đều đến đây đánh một trận nhưng thủy chung cũng không thể được nhận vào." Có người cảm thán.

Cổ thú sáu cánh gầm thét và mang theo thương thế cùng Triệu Cường trốn về nơi xa.

Hư không chấn động, một cô gái mặc áo xanh xuất hiện cầm trong tay một thanh kiếm ngọc, ánh kiếm như cầu vồng, tiếng xoẹt xoẹt không dứt bên tai, một mình đại chiến mấy vị học sinh kia.

Thạch Hạo rất kinh ngạc, cô gái này đã tu ra hai luồng tiên khí, thực lực siêu tuyệt, chiến đấu một hồi, mấy người kia dù liên thủ cũng đều bị đánh bại!

"Mạnh Vân, Mạnh Vân thức tỉnh, cũng bởi vì một vài nguyên do nên không thể chạy tới Thư viên Thiên Thần kịp lúc, cho nên cũng bị ngăn ở ngoài, kết quả nàng không cam lòng, thường xuyên đến đây gây hấn!" Có người nói.

Khi Thạch Hạo nghe được tin tức này thì sắc mặt tê tê, rất là khó coi, hắn cảm thấy gặp phải phiền phức rồi.

Ngay cả cô gái kinh diễm bực này đều bị cự tuyệt, không được Thư viện Thiên Thần thu nhận, điều này cũng quá nghiêm khắc, mà hắn muốn đi vào chắc chắn sẽ có phiền phức.

"Nhiều người như vậy không?" Thạch Hạo hỏi.

"Đương nhiên không nhiều, bởi vì có chuyện dẫn tới chậm trễ cũng chỉ có mấy người mà thôi, vượt quá kỳ hạn quá lâu mới bị từ chối, chỉ có ba, bốn người bị ruồng bỏ mà thôi." Có người nói.

"Kẻ bị ruồng bỏ?" Thạch Hạo ngạc nhiên, sắc mặt nghiêm túc, chẳng lẽ nói hắn cũng là một thành viên trong số đó, nhất định sẽ bị cự tuyệt?

"Cũng có người nói, thư viện đang cố ý, đang mài giũa mấy người, kỳ thực vẫn chưa hề từ bỏ." Có người bổ sung.

"Có thể sẽ làm tổn thương tới bọn họ, tóm lại bị gọi là kẻ bị ruồng bỏ cũng không dễ nghe chút nào. Với lại thiếu hụt các loại tài nguyên của thư viện thì dẫn tới việc chậm chạp trong tu hành." Có người khác cảm thán, căn bản không tin cách nói này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio