Những người của Vương gia lên tiếng đồng ý vụ cá cược kia liền đỏ chót mặt mày, âm thanh nắm chặt nắm đấm đều có thể nghe được, kết quả này làm bọn họ muốn độn thổ trốn đi cho xong, tức giận và xấu hổ khó mà nhịn được.
Đáng ghét nhất chính là, lời nói của thiếu niên này còn chẳng chút nể nang nhằm thẳng vào bọn họ, giọng điệu tựa như con dao đâm thẳng vào tim vào phổi vậy.
Sao lại như thế chứ?
Trên thực tế, những người khác còn khiếp sợ hơn, một thiếu niên chí tôn lại quật khởi như thế nên hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người, ai nghĩ rằng sẽ có kết quả như vậy chứ.
"Nên khoan dung và độ lượng, cứ vậy đi." Vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần khuyên nhủ Thạch Hạo.
Thạch Hạo không nói câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm đám người Vương gia, lúc này càng khiến bọn họ sắc mặt khó coi hơn, cảm giác xấu hổ và tức giận phủ kín, đi cũng không được mà không đi cũng không được.
Sau cùng, những người kia truyền âm cho Vương Hi, tóm lại cố gắng nhắm mắt mở mắt rời đi trong khi không có nhận thua vụ cá cược, chưa hề xin lỗi Thạch Hạo và nhận hắn làm chủ nhân.
"Ha ha..." Thạch Hạo cũng không có ngăn cản mà chỉ cười to ở phía sau, âm thanh vang vọng khắp vùng tịnh thổ này.
Hắn không có ngăn cản và cũng chẳng truy đuổi theo, không nói một lời mà chỉ cười như thế, nhưng đây lại như con dao sắc lẹm từ từ cứa lên trên những người kia.
Vẻ mặt của mọi người đầy quái dị lẳng lặng nhìn tình cảnh này, tiếp đó không ít người ha hả cười theo.
Thân thể của đám người Vương gia căng cứng không cách nào cất bước được, tiếng cười này chính là sỉ nhục, là xem thường bọn họ. Dưới cái nhìn của mọi người, bọn họ chưa hề trả "tiền đặt cược", rũ rượi chạy trốn, chắc chắn sẽ trở thành trò cười.
Đây không chỉ là bản thân bọn họ mất mặt mà cả Vương gia cũng phải hổ thẹn theo, hỏng bét mọi chuyện!
Đây không phải là một chiến dịch hành quân chiến đấu gì, thế nhưng người của Vương gia lại cảm thấy vô cùng uể oải, tựa như vừa trải qua một trận đại chiến đầy đáng sợ, trong sự nhục nhã, trong tiếng cười vang thì bọn họ chỉ biết cúi đầu rời đi.
Vương Hi thở dài xoay người tiễn trưởng bối trong tộc mình, đồng thời, nàng cũng quay đầu liếc nhìn Thạch Hạo một cái, nỗi lòng đầy phức tạp.
Mọi người thấy cảnh này thì chợt cảm giác được vẻ quái lạ, hai người này vốn rất hoà thuận, tuyệt đối là một tổ hợp tuyệt diễm, thế nhưng hiện giờ lại bị nhào nặn tới mức này.
"Đi thôi, cũng nên trở về cho rồi."
Những người khác cũng dồn dập rời đi, ở lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Mạc Đạo cũng bắt đầu đuổi khách, sau khi nhận được ý tứ của Thạch Hạo thì bắt đầu toả ra ba luồng tiên khí khiến quần hùng sợ hãi!
"Hắn là ai, ta cảm thấy hắn chính là tên khốn kia, là một tên ác ôn đê tiện vô liêm sỉ!" Ở hướng khác, Thỏ nhỏ lẩm bẩm như vậy, thế nhưng rất nhanh liền bị Thanh Y cùng với Tào Vũ Sinh kéo lại không cho nói nữa.
Bởi vì, hiện giờ Thạch Hạo không muốn bại lộ thân phận, người quen biết tốt nhất không nên lên tiếng làm gì, phải tôn trọng sự lựa chọn của hắn.
Chuyện ở động phủ của Vương Hi liền truyền khắp Thư viện Thiên Thần và khiến không ít người ngạc nhiên, không tin được kết quả lại như thế.
"Ha ha, các ngươi nghe gì chưa, Vương gia ăn phải quả đắng rồi, ảo tưởng sẽ thu một thiếu niên chí tôn đã tu ra ba luồng tiên khí làm đầy tớ, ai dè lại đá trúng tấm sắt dày cộm."
Thư viện Thiên Thần rất to lớn, ví như tịnh thổ mà Vương Hi nắm trong tay, ngọn núi liên miên, thác nước như ngân hà, có thể tưởng tượng được thư viện này lớn tới mức nào.
Cũng chính vì như thế, có rất nhiều ở cách rất xa nên không biết được chuyện phát sinh vừa rồi, khi nghe được người bên cạnh nói chuyện này thì tỏ vẻ kỳ lạ cũng là bình thường.
"Vương Hi tiên tử đáng thương thiệt, vốn rất gần gũi với thiếu niên kia, coi như là một trợ thủ mạnh mẽ, nhưng giờ lại hai người hai hướng rồi."
"Vương Hi tiên tử thì làm sao mà đáng thương được chứ, người ta cao cao tại thượng, sẽ không thèm để ý mấy chuyện này đâu, lý do mà nàng từ chối thiếu niên kia là hình như nàng chuẩn bị được gả cho một nhân vật tuyệt đại nào đó."
"Xạo không đó, trước kia Vương gia không biết nên không nói làm gì, nhưng giờ đã biết rõ giá trị của tên khốn kia rồi thì làm sao coi như không chứ?"
"Nhân vật tuyệt đại như thế nào chứ? Ở thế gian này, tu ra tiên khí cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất để so sánh chiến lực, còn có cái khác, còn có đám người khác!"
...
Sau khi tin tức truyền ra, tất nhiên sẽ dẫn tới một trận sóng lớn vô biên!
Liên quan tới thiếu niên này, liên quan tới thân phận của hắn, rất nhiều người không ngừng suy đoán.
Về phía Thạch Hạo, hiện giờ hắn có bại lộ thân phận trong thư viện hay không thì đã không còn là vấn đề nữa rồi, bởi vì đã bàn giao với Đại trưởng lão cả, tất cả đều đã được giải quyết, không còn sợ đám trưởng lão có quan hệ với Nguyên Thanh ra tay nữa.
Thạch Hạo và Mạc Đạo mở ra một toà động phủ, chắc chắn không thể ở lại nơi đó được nữa.
Sau đó không lâu, trong thư viện có người tới phân chia một khu tịnh thổ cho hắn, nơi đây vô cùng bao la, từng ngọn thần sơn hùng vĩ bao la nối tiếp nhau, tử khí lượn lờ thành từng mảng mây khói.
"Nghe nói vị hôn phu của Vương Hi là một nhân vật tuyệt đại, có thể sẽ tìm ngươi gây phiền phức đó." Mạc Đạo lên tiếng.
Thạch Hạo ngạc nhiên, tên quỷ này nói năng hàm hồ gì thế? Chẳng hề giống phong cách của hắn chút nào.
"Chỉ nghe người ta nói thôi." Mạc Đạo đáp.
"Nói chút về dị vực đi, còn có thế giới ở phía sau Bất Hủ sơn nữa." Thạch Hạo lên tiếng, hắn chẳng hề để ý tới phiền phức kia thế nhưng lại vô cùng hứng thú với tình hình của thế giới ở bờ bên kia.
Đáng tiếc, Mạc Đạo lại kín như bưng, không chịu dù chỉ một câu, dù cho các trưởng lão trong thư viện có cưỡng ép hắn cũng vô dụng.
Thạch Hạo ý thức được, thời gian chưa tới cho nên rất khó biết được thông tin gì từ hắn, chỉ có thể từ từ từng bước một, nói hắn đi tới phòng điển tịch để xem những quyển viết về lịch sử, hiểu rõ "'chân tướng".
Chuyện này không thể nói một lần là xong, cần phải có thời gian.
Động phủ của Thạch Hạo rất lớn, tử hà dâng trào, an lành và rực rỡ, linh khí nồng đậm không tiêu tán trộn lẫn cùng với khí hỗn độn, là một thánh địa tu hành đầy lý tưởng.
Hắn và Mạc Đạo rời đi không lâu thì đã có tiếng chuông đầy to lớn ngân vang.
"Booong..."
Đây là chuông đại đạo chấn ong đầu óc, quanh quẩn trong lòng mọi người, ngân vang không dứt.
Tất cả mọi người Thư viện Thiên Thần đều ngẩng đầu nhìn về đám mây, nơi đó có một chiếc chuông lớn mờ ảo hỗn độn đang vang vọng, kêu gọi các cường giả.
Trong nhất thời, quần anh đồng loạt chuyển động!
"Đi thôi, chúng ta đi xem thử là chuyện gì!" Thạch Hạo rời đi, theo sau là Mạc Đạo, bọn họ tiến vào nơi sâu trong Thư viện Thiên Thần.
Một khu rừng đá, tiên vụ ngập tràn, khí thế màu trắng vờn quanh núi đá, nơi đây trông rất thần bí, sở hữu khí tức Tiên đạo.
Có một vài hòn đá như hổ lớn, vài tảng thì như thanh kiếm dựng thẳng, cũng có thứ giống trâu đen... Rừng đá này không thể nào nhìn thấy được đâu là phần cuối, sương mù giăng kín, mờ ảo khắp chốn.
Phía trước rừng đá này có mấy ngọn núi đá với khí thế hào hùng, cheo leo tới mười vạn trượng, sừng sững nơi đó.
Bên trên có một vài trưởng lão với thần sắc nghiêm nghị, nhiều đại nhân vật cùng nhau xuất hiện và ngồi ngay ngắn bên trên, tuyệt đối là đại sự.
Nên biết, bất luận là ai cũng đều là chí tôn cả, là một nhóm người mạnh mẽ nhất trong cửu Thiên thập Địa này, bọn họ rất ít khi xuất hiện, đều là nhân vật lánh đời.
Chính xác, dù là lão tộc trưởng của Trường Sinh thế gia khi thấy bọn họ cũng phải dùng lễ để tiếp đãi, không dám quá mức sơ sài.
"Đại thế đã chú định, không thể đảo ngược, liên quan tới những chuyện này chúng ta cũng không muốn nói nhiều làm gì." Một vị trưởng lão lên tiếng.
Mọi người ngừng thở và cũng không dám nhiều lời, chỉ lẳng lặng đứng nghe. Tất cả mọi người đều biết, đại loạn sắp nổi lên, cửu Thiên thập Địa sẽ máu chảy thành sông, con đường chinh chiến đã không còn xa nữa.
"Trong thư viện có một ít kinh văn Tiên đạo, hiện giờ là thời điểm để truyền xuống rồi!" Một vị trưởng lão khác nói.
Ầm!
Nơi đây như sục sôi, phút chốc tiếng người ầm ĩ không thôi.
Kỳ thực, bọn họ gia nhập thư viện cũng không tính là lâu, mặc dù biết trong thư viện sẽ có những điển tịch vô thượng, thế nhưng đều cho rằng cần phải chờ thêm một hai năm nữa hoặc là lâu hơn thì mới có thể tiếp xúc được, không nghĩ rằng lại nhanh như thế!
Mọi người ý thức được sự lo lắng của những vị trưởng lão này, bọn họ không thể đợi được nữa, như vậy nói rõ thời đại máu nhuộm mặt đất đã không còn lâu nữa, thời gian không còn đủ.
"Hơn một kỷ nguyên trước, hệ thống tu hành hoàn toàn khác với chúng ta hiện giờ, muốn học tập tất nhiên cần phải hiểu rõ ngôn ngữ và chữ viết của bọn họ, nếu không một vài thần chú, đạo thuật sẽ không thể triển khai được."
Các vị trưởng lão ngồi trên vách đá lộ vẻ nghiêm trang, ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm túc.
"Đáng tiếc, thiên địa đại biến nên hiện giờ việc học các cổ pháp này sẽ rất gian nan. Nhưng, nếu như nghiên cứu thì sẽ có thu hoạch rất lớn, suy luận và kiểm chứng với pháp môn của kiếp này, như thế có thể trợ giúp các người thành Đạo."
Các tưởng lão nghiêm túc nói khiến nơi này lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh, tất cả mọi người đều dụng tâm để nghe.
"Sức người có hạn, không thể thông suốt vạn pháp được, hiện giờ là thời khắc để lựa chọn, nếu muốn học pháp môn Tiên cổ thì lưu lại, còn không muốn thì có thể rời đi."
"Cổ pháp, kim pháp, rất khó để nói rõ thứ nào mạnh hơn yếu hơn, không nên cảm thấy cổ pháp có thể giúp người thành Tiên sẽ cho rằng vô địch tuyệt thế, kỳ thực hiện giờ rất hiếm người thành Tiên cũng là vì hoàn cảnh thiên địa đã thay đổi."
(): Cổ pháp - Pháp môn cổ xưa; Kim pháp - pháp môn hiện tại.
"Ta có thể tiết lộ rằng, dù cho lựa chọn kim pháp thì nếu tiếp tục vẫn sẽ có thu hoạch rất lớn, bởi vì nhóm nhân kiệt tuyệt thế đi đầu trên con đường này cũng không hề yếu hơn người đã tu ra tiên khí."
"Chính xác, tu ra tiên khí ở thời này đó là sự nối tiếp của cổ pháp, cũng không phải là chân lý của kim pháp!"
Trên vách đá, một nhóm lão giả lần lượt lên tiếng vang vọng quanh quẩn bên tai mọi người, những thứ bọn họ nói đều là sự lựa chọn trên con đường đại đạo, khiến tâm thần của người người chấn động không thôi.