Thế Giới Hoàn Mỹ

chương 1345: hỏa nham vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đáng ghét, đáng ghét mà..." Có sinh linh trong nhóm vương giả trẻ tuổi của dị vực nhịn không được gào thét, nó đã bị lời nói của Thạch Hạo kích thích khiến máu nóng xông thẳng lên não, cơn tức giận ngập trời.

Chưa từng bị sỉ nhục qua như vậy, bọn họ là vai vế bên trên của đám sinh linh giới này, bễ nghễ tu sĩ của cửu Thiên thập Địa, từ xưa tới nay một khi khai chiến thì đều giành chiến thắng, thế nhưng hiện tại lại bị một người sỉ nhục như vậy.

Đều là Vương giả trong người cùng trang lứa, thường ngày luôn cao cao tại thượng thế nhưng hôm nay lại trở thành nguyên liệu nấu ăn của người khác, lại bị hầm nướng ngay trước mặt mọi người!

Điều không thể tha thứ nhất chính là, cái tên món ăn mà hắn vừa nói, "Địa Tam tiên".

Lực sát thương của ba chữ này quá lớn, đã khiến cho nhiều vương giả đều tái xanh mặt mày, lá phổi như muốn nổ tung, chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vầy, thân là vương giả trẻ tuổi của dị vực thế mà ba người này lại được đặt tên cho món ăn, chắc chắn sẽ trở thành chuyện cười.

Thậm chí có thể tưởng tượng ra được, bởi vì lực sát thương của "Địa Tam tiên" quá lớn và được truyền lưu rộng rãi đi khắp nơi, nếu như vậy, khi truyền đi với phạm vi quá rộng và làm cho nhiều tộc biết được thì lúc đó tin tồn này chắc chắn sẽ được ghi vào trong sử sách.

Một bên tức giận, bên còn lại cười lớn.

Từ khi khai chiến tới giờ, tu sĩ bên phía cửu Thiên thập Địa chưa bao giờ cảm thấy khoan khoái như lúc này, bọn họ nhìn Thạch Hạo đang ăn "Địa Tam tiên" làm cho vẻ mặt mọi người đều hớn hở không thôi.

"Ngươi sống không lâu nữa đâu, cứ đắc ý vênh váo đi, chuẩn bị chết tới nơi rồi!" Bên phía dị vực, đám người Xà Dạ Xoa hung hăng chửi rủa.

Chiến trường rất trống trải, Thạch Hạo đứng nơi đó, một tay ôm vò rượu một tay cầm tảng thịt vàng ươm đầy dầu mỡ, uống chén rượu đầy. nhai miếng thịt lớn.

Hắn cũng chẳng hề chửi bới những người kia, bởi vì lời nói hung ác thì sớm đã nói hết cả rồi.

Lúc này, hắn rất bình tĩnh, chỉ không ngừng tán dương thịt ngon, hương thơm đặc sắc, chưa bao giờ nếm thử qua, là mỹ vị cao cấp nhất trên thế gian.

Một bên quát mắng, lớn tiếng chửi rủa, tuyên bố lấy tính mạng hắn ngay trên chiến trường.

Thế nhưng Thạch Hạo vẫn trấn định như vậy, chỉ là tình cờ nơi ánh mắt sẽ bắn ra hào quang sắc bén, tựa như là tia chớp xẹt qua màn đêm và đâm thẳng vào trong tâm linh người khác.

"Sư tử màu trắng, trong cơ thể lại có chân huyết của An Lan tộc, mùi vị quả nhiên bất phàm, có một hương thơm vô cùng đặc biệt." Thạch Hạo bình phẩm.

Lời vừa ra phía đối diện liền im bặc, tu sĩ của dị vực vừa tức vừa sợ, gan của người trẻ tuổi này lớn tới mức nào mà lại dám đắc tội như vầy với An Lan nhất tộc chứ?

Bọn họ cảm thấy tên này ăn mừng quá lố, nơi đây không có dòng chính của An Lon tộc, nếu không chắc chắn sẽ phát sinh chuyện vô cùng đáng sợ!

Rất nhiều vương giả trẻ tuổi sau khi cơn hãi hùng khiếp vía qua đi thì cơn tức giận càng dâng trào. An Lan nhất tộc đều được người người kính nể, cao cao tại thượng, đáng để được mọi người ngưỡng mộ, là một trong những Cổ tổ bảo vệ cho sự bất bại của bọn họ, một tu sĩ nhỏ bé há có thể khinh nhờn?

Một ít sinh linh chỉ trích quát mắng, lời nói chắc chắn sẽ không hề dễ nghe thế nhưng Thạch Hạo cứ xem như là không nghe thấy, trái lại còn hỏi: "Triển Phong là một con sư tử trắng, không biết An Lan tộc sẽ có hình dáng ra sao, đừng nói là An Lan tộc thật sự cũng là một trong ba tài liệu chính của món Địa Tam tiên đó nghe."

Khuôn mặt của rất nhiều người đều co giật, không cách nào kìm chế được nữa, những lời nói này quá càn rỡ, bất kể là ai cũng không thể sỉ nhục An Lan tộc được.

"À, con rết bọ ngựa (Đường Ngô) này cũng không tệ đâu nhen, bóc ra lớp vỏ cứng, bên trong thịt trắng mềm rất là ngon, thịt rết còn ngon hơn cả tôm thần được sản xuất trong Long cung nữa đó." Thạch Hạo lần nữa đánh giá.

Bộ tộc Đường Ngô liền có người chửi rủa, bọn họ không phải là rết mà là một Vương tộc, cao cao tại thượng, mắt dõi nhìn hàng vạn tộc bên dưới.

Thạch Hạo há miệng uống ngụm lớn rượu, cắn một miếng thịt rồi thì thào: "Đây là lần đầu tiên ta ăn đồ ăn của dị vực, cả đời này khó mà quên được, thật sảng khoái!"

Nhưng vào lúc này, chiếc Mai rùa tiên rốt cuộc cũng chuyển động và tỏa ra ánh sáng chói mắt, trong đó có một mảnh vỡ lao về phía một vương giả trẻ tuổi của dị vực.

Đã tới giờ, mảnh vỡ đang tìm đối thủ cho Thạch Hạo.

Đó là một sinh linh đỏ au, ánh đỏ ngập trời từ từ bước tới, mặt đất bên dưới chân bắt đầu nóng chảy thành dung nham, nó hừng hực đỏ ửng tựa như là một khối thép bị nung đỏ.

"Hỏa Nham vương!" Có người thở nhẹ.

Đó là một vương giả trẻ tuổi vô cùng mạnh mẽ, hình dáng hoàn toàn khác với những sinh linh khác, bởi vì nó do dung nham biến thành và thiếu đi huyết nhục.

Nghe đồn, chủng tộc này được hình thành bên trong biển dung nham, trời sinh có khả năng điều khiển lửa, nắm giữ tinh hoa mặt trời, ngưng tụ sức mạnh Hỏa mạch.

Thạch Hạo liếc mắt nhìn, khẽ thở dài: "Dị vực không còn ai nữa à, sao lại phái ra một con quái vậy như thế này?"

Phía trước vực sâu u tối, sinh linh của thế giới bờ khác đều trợn tròn mắt, hắn càng ngày càng ngông cuồng, vẫn chưa hề giao thủ mà đã khinh thường đối phương rồi.

Tu sĩ của cửu Thiên thập Địa cảm thấy hơi hơi trút được cơn giận, trước kia dù là Xà Dạ Xoa hay là Ma điểu hoàng kim đều là rất xem thường người của giới này.

Hiện giờ tình thế đổi ngược, Hoang với uy phong đại thắng ba trận nên bắt đầu ngạo mạn với đám dị vực, với đám vương giả không thấy rõ hình dáng trước mặt, hết thảy đều nghịch chuyển.

Hơn nữa, còn khiến đám người đó khó lòng phản kích nữa.

"Ngươi hơi quá phận rồi đó, dám khinh thường vương tộc của giới ta, nhất định phải bị huyết tế!" Có sinh linh dị vực la lên.

Thạch Hạo giải thích: "Các ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải xem thường thực lực của hắn, mà là cảm thấy, thể chất của tên được gọi là Hỏa Nham vương tộc này quá tệ, rõ ràng đều là hỏa nham thạch, chẳng hề có chút thịt nào, làm sao mà ăn được chứ? Ta đang muốn chuẩn bị đủ bốn phần nguyên liệu để làm bốn viên thuốc nè!"

Hắn từ từ nói ra những lời này, giọng điệu này càng khiến cho chư vương của dị vực càng tức chết hơn, rất muốn bóp một cái cho hắn chết tươi!

Cách giải thích như vầy, rõ ràng là đang khinh bỉ đám vương giả bọn họ, sớm đã xem đối thủ của mình là món ăn trên bàn rồi.

"Giết!"

Hỏa Nham vương hét lớn rồi lao nhanh tới, nó không có hình thù chính xác, từ thân thể hình người liền hóa thành một con mãnh hổ đỏ thẫm lao vù tới hòng xé tan Thạch Hạo.

"Ầm!"

Mặt đất rạn nứt, dung nham cuồn cuộn và lao vút lên trời cao, từ xa nhìn lại, màu đỏ đậm đầy đáng sợ.

Phụt!

Ngay cả hư không cũng sụp đổ vì bị thiêu đốt, nơi ấy bị phá tan, chất lỏng đỏ tươi chảy xuôi và hủy hoại tất cả.

Thạch Hạo kinh ngạc, con quái vật này cũng có chút mạnh mẽ đó chứ, không ngờ lại có thủ đoạn như vầy, điều khiển được sức mạnh Hỏa đạo, nhiệt độ cao tới mức đáng sợ.

Nhưng hắn cũng chẳng hề e ngại gì, tạo ra Động thiên duy nhất và đứng yên nơi đó, lập tức vạn pháp bất xâm, thần quang cuồn cuộn và hình thành nên một vòng thần hỗn loạn.

Ầm!

Thạch Hạo một chưởng đánh mạnh về phía con Hỏa Nham vương kia, bàn tay lao thẳng về phía con mãnh hổ màu đỏ thẫm ấy khiến nó phát ra tiếng gầm rung trời.

Mãnh hổ đột nhiên chẳng thấy tăm hơi đây nữa, nó hóa thành dung nham màu đỏ trộn lẫn cùng với chất lỏng đỏ đậm vụt lên giữa trời cao kia, chẳng biết tung tích đâu nữa.

"Hủy diệt!" Thạch Hạo hét lớn một tiếng, hai tay chuyển động, thần uy kinh thế, vận dụng một thân pháp lực áp chế đám dung nham màu đỏ kia.

Nhưng, mặt đất sớm đã nóng chảy và hóa thành một biển dung nham đốt cháy cả thiên địa, hình thành nên sóng biển đỏ đậm lao vút lên vòm trời, cảnh tượng làm người kinh hãi!

Tựa như một đại dương đỏ đậm tràn ngập bầu trời, bao phủ hết nơi này.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, ngay cả Thạch Hạo cũng kinh ngạc không thôi, thủ đoạn của sinh linh này chẳng hề bình thường chút nào.

Ầm!

Thạch Hạo dùng hết sức vung quyền đánh lên trên biển dung nham này, tạo nên sóng biển ngập trời và nơi ấy phát ra tiếng kêu rên.

"Còn không ra?" Thạch Hạo quát lên, mười ngón tay duỗi thẳng, lôi điện xèn xẹt mãnh liệt bổ xuống, lúc này dung nham bị đánh tới mức sôi trào thậm chí là như muốn khô cạn.

"Xoẹt!"

Đột nhiên, giữa bầu trời bắn ra một chùm sáng kinh người, đó chính là tinh hoa mặt trời bị dẫn dắt tơi nơi này, nung chảy vạn vật.

Hỏa Nham vương khai thông thiên địa, kêu gọi sức mạnh to lớn của tinh hoa mặt trời.

Ầm!

Đáng tiếc là nó đã gặp phải Thạch Hạo, người mà không thể tính toán theo lẽ thường được. Thạch Hạo vận dụng bảo thuật Côn Bằng bay vút lên trời cao, cặp cánh của nó tựa như là đám mây che ngập bầu trời, ngăn cách tinh hoa mặt trời và đánh tan thứ đó.

Trận chém giết cũng không phải rất dài thế nhưng cũng đủ khiến Thạch Hạo rung lắc dữ dội, một con Hỏa Nham vương không đáng chú ý tới không ngờ lại mạnh mẽ như thế.

Phụt!

Cuối cùng, Hỏa Nham vương không cách nào địch lại, chân thân đã bị Thạch Hạo ép ra khỏi biển lửa và bị đánh chết ngay tại chỗ, thân thể nổ tung, ngoại trừ mảng lớn dung nham ra thì còn có tia óng ánh.

Ở trạng thái bình thường thì sinh linh này được cấu tạo từ dung nham cùng với thần thạch, vả lại còn có một chút huyết nhục.

"Đủ bốn viên thuốc rồi." Thạch Hạo nói.

Dị vực, cặp mắt của rất nhiều sinh linh đều đỏ bừng, dù gì cũng là huyết nhục của Hỏa Nham tộc, vốn là nham thạch nhưng về sau sẽ có thể sinh ra huyết nhục, chắc chắn là loại thuốc đại bổ hiếm thấy.

Có sinh linh dị vực cho rằng, loại huyết nhục được chuyển hóa từ nham thạch này còn vượt xa một vài thần dược nữa.

Dị vực, rất nhiều sinh linh gầm nhẹ, liên tiếp thua thảm bốn trận khiến bọn họ khó mà tiếp nhận được, vả lại tất cả đều thất bại trong tay một người, không thể chấp nhận được.

Một ít sinh linh với ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

Thạch Hạo nhìn về phía trước, gào to nói: "Xà Dạ Xoa, Ma điểu hoàng kim, các ngươi hẳn biết rõ, người mà ta muốn giết nhất chính là các ngươi, dám tới đây đánh một trận không, ta cho phép cả hai cùng lên đó!"

Tất cả mọi người đều biến sắc, sau khi chiến thắng liên tiếp bốn trận thì Thạch Hạo trực tiếp chỉ thẳng mặt khiêu chiến, ảnh hưởng lớn vô cùng!

Xà Dạ Xoa, Ma điểu hoàng kim đều chấn động, dưới tình huống như vầy nếu như không ứng chiến, cứ tiếp tục cúi đầu thì còn làm sao có thể ngẩng đầu ở dị vực nữa chứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio