Lôi lình, giống như là con trùng dài bằng chiếc đũa, nếu không nhìn kỹ thì cứ tưởng đó là một con rắn, con tới gần này có màu đỏ sậm, toàn thân tựa như được đúc thành từ tiên kim màu máu vậy, khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo và cứng rắn.
Thạch Hạo không biết loại sinh vật này là gì thế nhưng lại có thể cảm giác được, con trùng này rất nguy hiểm, không phải là loại bình thường.
Nếu không, thiên kiếp đánh lên trên người của nó thì đã trở thành những cục máu, chứ không thể nào lạnh lùng liếc nhìn hắn như vậy được, đây là một sinh linh vô cùng khủng khiếp.
"Lại dám làm như vậy!"
Hô hấp của Thạch Hạo trở nên dồn dập, trong lòng tức giận không thôi, việc này quá thâm độc, lúc hắn đang độ kiếp thì lại lấy ra sinh vật kỳ lạ như vầy hòng hãm hại hắn, có thể nói là tâm tức vô cùng ác độc.
Biển sấm xuất hiện, từng tia một nổ vang, âm thanh điếc tai, người bình thường không cách nào nhìn thấy được, không cách nào biết tình huống phát sinh xung quanh Lôi trì.
Bởi vì, nơi đây đều là ánh điện đầy kịch liệt, dù cho có mở thiên nhãn cũng sẽ cảm thấy đau nhói.
Thế nhưng, việc này cũng không thể ngăn cản mọi người đưa ra phán đoán, biết rằng có biến, Thạch Hạo đã xảy ra vấn đề.
"Làm sao vậy, Hoang tựa hồ rất tức giận?"
Mọi người vô cùng kinh ngạc, chủ yếu là do con Lôi linh kia quá nhỏ, đồng thời bản thân cũng đã hóa thành tia chớp màu đỏ thẫm, dù cho nằm ở vị trí nào cũng không cách nào bị phát giác được.
vào lúc này, nó tựa như là con rắn độc ngẩng cao đầu, lúc há miệng thì lộ ra răng nhọn sắc bén, trong con ngươi xẹt xẹt sấm chớp, cứ thế thổ nạp tia chớp.
Lôi kiếp không cách nào thương tổn tới nó, nó lấy ánh điện làm thưucs ăn, vô cùng tham lam.
Đương nhiên, nơi thu hút nó nhất vẫn chính là chiếc ao cổ điển chỗ Thạch Hạo, nó nhìn chằm chằm Lôi trì, là Lôi linh nên nó biết đó mới là tạo hóa to lớn nhất.
"Xoẹt!"
Lôi linh đỏ sậm này chuyển động, phát động công kích lao thẳng tới Thạch Hạo, tàn nhẫn và quyết tuyệt.
Vốn là, thân thể của nó có màu đỏ sậm tựa như là kim loại thế nhưng lại rất cổ điển, không phải quá xuất chúng cùng với thu hút sự chú ý của người nhìn, thế nhưng sau khi động thì hết thảy đều thay đổi.
Nó trở nên óng ánh cực kỳ, tựa như là chiếc dùi thần đỏ đậm ướt át, hàng ngàn hàng vạn ánh đỏ lan tỏa đầy mãnh liệt, toàn bộ thân thể căng cứng thẳng tắp tựa như là một thanh tiên mâu dài bằng chiếc đũa, nó bắn như điện thẳng về phía Thạch Hạo!
Vèo!
Quá nhanh, nó ngay lập tức đâm thủng hư không, chớp mắt đã tới bên cạnh Lôi trì và tiến thẳng tới mi tâm của Thạch Hạo, nó muốn một đòn giết chết, xuyên thủng cái trán, giết đi nguyên thần của hắn.
Rất rõ ràng, Lôi linh này vô cùng tàn bạo, lúc sát phạt thì rất đơn giản và trực tiếp.
Thạch Hạo lạnh lùng, hắn phản ứng cực nhanh, trong lúc giơ tay thì vận chuyển ngay kinh văn Bất Diệt, hai ngón tay phát sáng lưu chuyển màu vàng kim nhạt, tựa như là Giao long tiễn kẹp về phía Lôi linh.
(): Tiễn - Cái kẹp.
Thế nhưng, còn còn một luồng ánh sáng càng nhanh hơn nữa, nó từ trên vòm trời đánh thẳng xuống dưới, tia chớp nàu cũng không phải to thế nhưng lại rất kinh người, nó mang theo khí hỗn độn, hiện ra màu đỏ thắm.
Boong!
Thời khắc này, tia lửa tung tóe, sinh linh đứng giữa lôi đình ấy chợt run rẩy thân thể rồi lộn ngược ra ngoài, tựa như là tiên mâu màu máu vậy.
Lôi linh kinh hãi đồng thời phát ra tiếng gầm nhẹ, bởi vì lôi đình chính là thứ mà nó không hề sợ, dù thế nào đi nữa thì thiên kiếp cũng không cách nào làm gì được nó, nhưng hiện tại thân thể của nó đang rỉ máu, đã bị thương dưới đòn đánh vừa nãy.
Không cách nào vượt qua Lôi trì được!
"Xoẹt!"
Một lát sau, con Lôi linh đỏ sậm đó lần nữa chuyển động, vẫn là bắn nhanh về phía trước hòng tiến nhập vào trong Lôi trì, cướp đi Lôi Kiếp dịch và cũng giết chết Thạch Hạo.
"Boong!"
Lại là một tia sét nữa, lần này hiện ra màu trắng bạc đi kèm là khí hỗn độn, nó càng đáng sợ hơn trước kia, đã đánh bay Lôi linh ra sau, huyết dịch tung tóe trên người, da thần bị tổn hại và cháy khét.
Việc này khiến nó sợ hãi, chưa bao giờ nó lại ăn thiệt thòi lớn khi ở trong thiên kiếp như hiện tại, nó lại bị thương tổn.
Đối với nó thì đây là một chuyện khó mà tin được, không cách nào tới gần được Lôi trì, dù cho Thạch Hạo không có động thủ thì cũng không cách nào tới gần.
"Thứ đó lại có thể qua lại giữa lôi đình, chống lại thiên kiếp mạnh mẽ nhất trên đời, quá kinh người, đây là yêu nghiệt nào thế, muốn sánh ngang với Hoang ư?"
Thời khắc này rốt cuộc thì mọi người cũng phát hiện ra được dị thường, họ nhìn thấy được sinh linh không hề to lớn kia, ai nấy cũng hoảng sợ, vật đó là vật sống hay là do tia chớp biến thành, lại muốn tranh giành Lôi trì với Thạch Hạo.
"Ầm!"
Giữa bầu trời, từng luồng tia chớp bổ xuống, đánh thẳng lên trên người của Lôi linh, nó bị nhìn chằm chằm và gặp phải công kích.
Bởi vì, Thạch Hạo xem như đã độ kiếp xong và đang thu hoạch tạo hóa của mình, đã được thiên kiếp tán thành.
Lôi linh lại đột ngột giết tới, lại muốn tranh đoạt Lôi trì tất nhiên sẽ găp phải sự đánh trả, thiên kiếp muốn tiêu diệt kẻ xâm nhập ngay tức khắc.
Thời khắc này Lôi linh trở nên hoảng hốt, bởi vì thương kiếp này lại có thể thương tổn tới nó, khiến nó không ngừng tuôn máu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể sẽ chết ngay nơi này.
Xa xa, thúc thúc của Vương Hi trợn trong mắt, ngay cả Lôi linh cũng không thể ám hại được Thạch Hạo?
Hơn nữa, từ phản ứng của Lôi lình thì biết được, thiên kiếp này đáng sợ tới mức nào, ngay cả Lôi linh cũng không cách nào chịu đựng nổi, thế nhưng Hoang lại chịu được.
Việc này cần biến thái tới mưc nào chứ, thuộc tính kháng sét của Hoang lại còn biến thái hơn cả Lôi linh!
"Không có thiên lý mà, tại sao lại không thể giết chết hắn!" Thúc thúc của Vương Hi lẩm bẩm.
"Ta cũng hi vọng, nếu hắn chết ở đây thì mới là việc tốt nhất!" Thúc tổ của Kim Triển cũng gật đầu.
Đáng tiếc, bọn họ không thể nào toại nguyện được, hiện tại Thạch Hạo đã đứng dậy và bước ra khỏi Lôi trì, ép thẳng về phía Lôi linh.
Hắn cảm thấy vật này vô cùng kỳ dị, không ai có thể rõ ràng hơn hắn về sự mạnh mẽ của thiên kiếp này, thế nhưng sinh vật tựa như rắn này lại có thể chặn được, hiện tại vẫn chưa hề chết đi.
"Vèo!"
Lôi linh thấy Thạch Hạo rời khỏi Lôi trì thì trong mắt lộ ra hung quang, cảm thấy nếu như không có Lôi trì bảo vệ thì việc đánh giết người này rất dễ dàng, lần nữa nó hóa thành một luồng huyết mâu xông thẳng tới.
"Boong!"
Nó va chạm với bàn tay của Thạch Hạo, tiếng vang điếc tai, tưa như là hai khối thần thiết va chạm vào nhau, việc này khiến Thạch Hạo giật nảy cả mình, con trùng này còn mạnh hơn cả tưởng tượng của hắn.
Kể cả Lôi kinh cũng có chút ngây dại, từ trước tới giờ nó không gì là không thể xuyên thủng, thế nhưng hiện tại lại choáng váng đầu óc.
Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, kinh văn Bất Diệt gia trì bản thân, tay phải chộp thẳng tới trước.
Lôi linh đỏ sậm tức giận, nó không ngừng kêu gọi đồng bọn, muốn chúng tới giúp đỡ mình.
Nhưng thời khắc này, Thạch Hạo đã nổi cơn giận dữ, rất muốn giải quyết nó ngay tức khắc, không hề xem nó là một con trùng mà coi như là một địch thủ chân chính, công kích toàn lực.
Hoa lửa kim loại đầy chói mắt tung tóe, Thạch Hạo liên tục xuất trọng thủ thì rốt cuộc cũng đã áp chế được con trùng này, hai tay của hắn kép mạnh gần như xé đứt Lôi linh làm hai nửa.
Xa xa, người của Vương gia như hóa đá, người trẻ tuổi này biến thái tới cỡ nào chứ? Lôi linh, ngay cả vật này mà cũng bị hàng phục một cách dễ dàng?
Cao tầng của Vương gia đều biết, đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết cho con Lôi linh này mới có thể bồi dưỡng tới mức này, là thứ vô cùng nghịch thiên, kết quả lại trở thành tù binh.
Con Lôi linh này cũng không phải muốn đoạt đi tạo hóa của người khác, mà là nó muốn tăng cảnh giới thì cần phải có thiên kiếp, cần phải có bảo dịch trong Lôi trì!
Trước kia, nó từng đạt đạo quả của người khác!
Hiện giờ, Thạch Hạo vừa vặn độ kiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cấp Trảm Ngã cảnh, nếu như con Lôi linh này đoạt đi tạo hóa của hắn thì sẽ trở thành ba con thần trùng.
"Không, Lôi linh tuyệt không thể rơi vào tay hắn được!" Người của Vương gia cắn răng, bởi vì Lôi linh quá quý báu, cả thế gian này cũng chỉ có ba con như vậy, vô giá!
Nếu như có thể bồi dưỡng tiếp thì đó sẽ là sinh vật vô địch!
Có thể nói, ba con trùng này trong tương lai rất có thể trở thành Trùng đế.
Con Lôi linh đỏ sậm không ngừng thét gào trong tay Thạch Hạo, nó ra sức giãy giụa.
Ầm!
Đột nhiên, ánh chớp kinh thế bạo phát, xa xa chợt xuất hiện hai bóng hình một vàng một trắng, đồng thời hai bóng hình này mang theo vô số đại quân đánh thẳng tới nơi đây.
Việc này khiến người khác chấn động, lại có thêm hai con quái trùng xuất hiện, chúng nó đang hiệu lệnh cho những sinh linh được hóa thành từ tia chớp bên trong thiên kiếp kia nhằm thẳng về nơi này hòng thảo phạt Thạch Hạo.
Tất cả mọi người chẳng biết nói gì nữa, quá biến thái, không phải đã độ kiếp xong rồi ư, tại sao lại như vậy nữa chứ?
Mấy người này tới hiện giờ vẫn không hề biết Lôi linh là vật sống, cũng không phải do tia chớp biến thành, chỉ vì không có ai nhận biết được Lôi linh mà thoi!
Cũng có rất nhiều người đang hoài nghi, đã xảy ra vấn đề lớn gì đó rồi!
Ầm!
Thạch Hạo vọt tới, thẳng thắn dứt khoát, hiện giờ thân thể của hắn đã hồi phục lại như cũ, khôi phục lại đỉnh cao cho nên sẽ không hề sợ những kẻ bại tướng dưới tay mình, bởi vì hắn đã giết từ chín vùng trời mười vùng đất để lên tới đây, từng chiến đấu qua với những sinh linh do tia chớp biến ảo thành này.
Chỉ cần không phải là Đế tộc liên thủ thì lôi kiếp hiện tại đã không còn là vấn đề với hắn nữa.
"Hai bọn mày cũng tới đây cho tao, đừng có chạy trốn nữa, không có cửa đâu!" Thạch Hạo hét lớn.
Hắn ra tay đầy mãnh liệt, áp sát về phía hai con Lôi linh ấy, kết quả khiến cho hai sinh vật này ăn nhiều đau khổ, dù cho có dẫn dắt đại quân tới đây thì cũng không thể làm gì được Thạch Hạo, cuối cùng cũng chỉ biết chạy trối chết.
"Vừa khéo, để các ngươi dẫn đường vậy!" Thạch Hạo cười lạnh nói.
Hắn vận chuyển ánh chớp tiến theo sát sau, dù cho tốc độ của hai con trùng này cực nhanh thì cũng không cách nào cắt đuôi được Thạch Hạo, hắn cứ thế đi theo sau.
Xoẹt!
Đột nhiên, hai con thần trùng này biến mất, bởi vì vào thời khắc mấu chốt chúng đã xuyên qua hư không và không thấy từ đó, không thể không nói, bản lĩnh của chúng rất là lớn.
"Muốn chạy à, không được đâu!"
Thạch Hạo quát lớn, thần giác của hắn vô cùng nhạy cảm nên vẫn luôn khóa chặt lấy hai con Lôi linh, đặc biệt là con trong tay của hắn tựa như có một loại cảm ứng khí thế kỳ lại nào đó với hai con kia, thi thoảng con vật nhỏ này sẽ nhìn về một hướng nào đó.
Ầm!
Thạch Hạo tắm rửa trong ánh chớp, bước ra một bước rồi vọt thẳng tới ph cận của đám người Vương Hi Kim Triển.
"Hoang, ngươi muốn làm gì?" Vương Hi khẽ quát.
"Cút ngay!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, hắn không hề để ý tới Vương Hi mà là tập trung tới ông lão bên cạnh nàng, hai con Lôi linh kia ở ngay trên người của kẻ này.
"Làm càn!" Kim Triển hét lớn, muốn bước tiến lên đồng thời vung lên cánh tay, sương phù màu trắng bao phủ như muốn đánh về trước.
"Ngươi cút đi cho ta, chứ không giết ngay lập tức!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.