(): Tác giả đã thay đổi Đại từ chỉ sự vật Nó 它 (Tha) thành Đại từ chỉ người Hắn 他 (Tha). Nên cách xưng hô Táng sĩ sẽ thành Hắn - Nàng chứ không phải là Nó như những chương trước.
Vì Vực mai táng nên khu chợ trời này mới hình thành theo!
Từ cổ chí kim, cứ cách một đoạn thời gian thì Vực mai táng sẽ được mở ra, và nơi đây cũng sẽ trở nên náo nhiệt, một vài Táng sĩ phi phàm ở khắp các nơi sẽ tụ tập tới.
Khu vực này trở thành nơi trao đổi những thứ cần thiết, đồng thời cũng là nơi tạm dừng chân ngắn ngủi trong cuộc hành trình lần này.
Bởi vì, muốn đi Vực mai táng thì cần phải có một vài thứ vật liệu hiếm thấy, cho nên một vài Táng sĩ dù cho bản thân không có đi Vực mai táng thì cũng sẽ tới đây để mua bán trao đổi binh khí cổ xưa.
Thạch Hạo nghe vậy thì chẳng biết nói gì nữa cả, dưới ánh mắt của hắn thì Táng sĩ rất trầm mặc, là im ắng, quanh năm suốt tháng chỉ biết ngủ say và xuất thế cực kỳ ít, những nơi dừng chân thì làm sao sẽ trở thành các tòa thành trì được chứ.
Nhưng hiện giờ khi nhìn thấy khu chợ trời này thì đã phá tan mọi tư duy trước đây của hắn.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ lại thì hắn trở nên thoải mái, nữ Táng sĩ từng nói với hắn, Táng sĩ cũng không thể nào hình thành thông qua việc thông linh được, mà là được sinh đẻ mà ra.
Nếu như vậy, đôi bên tất nhiên sẽ có giao lưu, dù cho chìm trong giấc ngủ liên tục, quanh năm không xuất thế, thế nhưng vẫn có một đoạn thời gian để cùng nhau chuyện trò.
Đương nhiên, có lẽ khi một vài Táng sĩ này tạm biệt nhau thì năm tháng thiên cổ sau này mới có thể gặp lại.
Thậm chí, mặc dù những người từng quen biết nhau thì khả năng từ biệt sẽ là cả đời, là vĩnh viễn.
Về tập tính sinh hoạt của chủng tộc này, phạm vi cũng như thời gian hoạt động của chúng nhất định sẽ hoàn toàn khác với tất cả mọi người.
"Vực mai táng sẽ mở ra lúc nào thế?" Thạch Hạo âm thầm hỏi dò tiên dược chứ không dám hỏi trực tiếp Táng sĩ hoàng kim kia, sợ lộ ra chân tướng thì nguy.
"Theo như bình thường thì cũng sắp rồi, khả năng tầm một hai ngày nữa thôi." Trường Sinh thụ chẳng vui vẻ gì đáp.
Thạch Hạo gật đầu, nếu như không phải là một ngày cố định nào đó thì có thể tán gẫu với sinh vật nơi này, tiếp đó hắn xoay người thỉnh giáo tên Táng sĩ kia, có thời gian chuẩn xác để xác định ngày mở ra hay không.
"Hiện tại cũng đã tới lúc di chuyển rồi, có Táng sĩ cổ suy đoán, khả năng là ngày hôm nay hoặc là không quá lâu, dù cho ngay bây giờ mở ra cũng chẳng có gì là lạ." Táng sĩ hoàng kim lên tiếng, mái tóc vàng óng lưu chuyển ánh bình minh tựa như là hào quang chiếu rọi, vô cùng rực rỡ.
Hắn tên là Tam Tạng, cũng có tên của riêng mình, rõ ràng thân thể rất cường tráng, chàng trai giống như thần linh này tựa như có địa vị không hề tầm thường, bởi vì rất nhiều Táng sĩ khác đều kính nể hắn.
"Khả năng hắn... là đời sau của một vị Táng vương!" Trường Sinh thụ âm thầm kinh hãi nói cho Thạch Hạo biết, chàng trai này không đơn giản, cần phải lưu ý.
"Tam Tạng huynh, có nên giới thiệu ta với người bạn mới này hay không?" Đúng lúc này thì một cô gái xuất hiện, nàng cũng có hình người, dáng vẻ yểu điệu thướt tha.
Nơi này, tuy rằng có không ít Táng sĩ thế nhưng cũng không phải toàn là hình người, có rất nhiều cự thú ma điểu...
Cô gái này có làn da trắng mịn, cặp mắt trong veo như nước hồ thu, lời nói cũng y như vậy, mái tóc dài đỏ tựa như ngọn lửa đang bập bùng, đôi môi đỏ mọng vô cùng quyến rũ.
Nàng với một thân giáp trụ vàng óng chói mắt xinh đẹp, đồng thời bộ giáp trụ này còn tôn lên khí chất nữ võ giả khác biệt của nàng, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Thật sự Thạch Hạo cũng không tin mình đã tiến vào một hang ổ của Táng sĩ, bởi vì khi nhìn thấy cô gái này với bờ môi đỏ mọng danh xứng với thực, tinh khí mịt mờ lưu chuyển kèm theo đó là khí tức thần đạo.
Hắn rất khó có thể liên tưởng nơi đây với những cụm từ tử vong, lòng đất hay là ngủ đông trong quan tài, đúng là một trời một vực.
"Vị đạo huynh này tên là Hoang." Táng sĩ hoàng kim Tam Tạng giới thiệu.
Thạch Hạo cũng không sợ tiết lộ thân phận của mình, bởi vì chữ Hoang sau khi dùng Táng ngữ dịch ra thì cũng chỉ là một tên gọi với một âm tiết bình thường mà thôi, cũng không khiến người khác liên tưởng tới vấn đề gì.
Dù cho là người của dị vực tới đây và nghe được chữ Hoang phát âm từ Táng ngữ thì cũng sẽ chẳng biết gì, không hiểu ra sao.
"Hoang huynh, chào huynh, ta là Thần Minh." Cô gái với đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ cười tủm tỉm, đồng thời tiến lại gần chào hỏi.
Thạch Hạo thẫn thờ, sự xung kích của ngày hôm nay quá lớn, nếu như truyền ra ngoài thì ai mà dám tin chứ, cái gọi là Táng sĩ không ngờ còn thần thánh hơn cả sinh linh của ngoại giới.
"Hoang huynh có thể mang tới đây một gốc Trường Sinh dược, công nhận ghê gớm lắm đó nghe, phía chúng ta liên thủ lại mới có thể mang tới một cây dược, riêng mình Hoang huynh mà lại có một cây, thật sự phi phàm." Thần Minh mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển, nghiêng nước nghiêng thành, lộ chút vẻ mê hoặc khó cưỡng lại được.
Thạch Hạo cũng không biết cảm thấy kinh diễm hay là kinh sợ nữa, hắn lại lần nữa tự thuyết phục bản thân, đây chính là một loại sinh vật thần thánh, dù cho sở thích dùng quan tài để làm phủ đệ thì cũng chỉ là tập tính của chủng tộc gây ra mà thôi, cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi nghĩ thông như vậy thì Thạch Hạo quay đầu đối mặt với nàng đã không còn cảm thấy kỳ dị gì nữa, dù sao đây cũng là một cô gái tuyệt diễm, gương mặt xinh đẹp vượt quá tưởng tượng, lẳng lơ nhưng lại cuốn hút.
Hắn vừa ứng phó vừa hỏi lấy kiến thức từ tiên dược, hỏi nó khi mang Trường Sinh dược tới Vực mai táng thì sẽ có lợi ích gì.
"Trường Sinh dược có thể tiến vào Vực mai táng, có thể dẫn ra những 'thiên trân' cùng 'bảo vật mai táng'." Tiên dược gắng gượng nói, nếu như không phải đang hợp tác thì nó chắc chắn sẽ không tiết lộ mảy may.
Thạch Hạo rất là kinh ngạc muốn cười lớn nói cho lão dược này biết, nếu như đã chẳng thể làm gì được thì tới lúc đó phải nỗ lực thật nhiều, dù cho là muốn trốn đi nhưng cũng phải dẫn ra một vài bảo vật mai táng để kết giao với những người này.
Đương nhiên, nếu như có những loại kinh văn bia đá nghịch thiên, mang lại tác dụng lớn thì đương nhiên hắn sẽ giữ lại, nói không chừng lần hành trình đi Táng thổ này sẽ đạt được vận may lớn.
"Chỗ kia cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì đâu, dù cho Trường Sinh dược có tiến vào thì cũng sẽ gặp phải ảnh hưởng cực lớn, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, ta sẽ không liều mạng đâu!" Lão dược tức giận nói.
Thạch Hạo lấy lại tinh thần rồi giao lưu với Táng sĩ Thần Minh kia, hắn khá là giật mình, bọn họ cũng mang theo một cây thực vật và cũng là tiên dược, nó tỏa ra ánh sáng lung linh, hương thơm nức mũi.
Cách rất xa mà cũng có thể cảm nhận được khí tức Tiên đạo, bên ngoài thân thể của nó có chín vòng thần, vòng này lồng vào vòng kia hình thành nên chín tầng ánh sáng, tựa như là một vị Tiên vương vô thượng đang ngồi xếp bằng vậy.
Đó là một gốc thảo dược bốc lên ánh sáng màu tím, hào quang cuồn cuộn tựa như là một đạo nhân đang ngồi xếp bằng, đang tụng kinh, đang bế quan.
Thạch Hạo khá là kinh ngạc, cây thuốc này thật sự là kỳ dị, không ngờ lại có hình người, trông hình dáng của nó thì tựa như từng bị thu hoạch qua, hiện giờ cũng không quá nẩy nở.
Nước miếng của hắn ứa ra ào ào, rất muốn xông tới cướp lấy, bởi vì cây Trường Sinh dược này là thứ mê hoặc cực kỳ lớn đối với sinh linh ngoại giới.
Chỉ trong một ngày mà hắn lại có thể thấy được tận hai cây Trường Sinh dược, đây giống như đang nằm mơ vậy, Thạch Hạo thở dài, nếu như đều mang về cả thì sẽ chấn động cả cửu Thiên thập Địa mất!
"Khả năng cây dược này thuộc sở hữu của vị tồn tại nuôi gà kia!" Lão dược đứng trên đầu vai Thạch Hạo âm thầm truyền âm.
Thạch Hạo đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là tỉnh ngộ.
Cái gọi là nuôi gà, ý chỉ một vị cự phách với thực lực đầy mạnh mẽ ở sâu nhất bên trong khu Táng vực cổ kia, nghe đồn, hắn từng nhặt được và cứu sống một con Chân Hoàng niết bàn thất bại.
Hiện giờ, con Chân Hoàng từng rụng lông và chôn dưới mộ lớn trong vô tận năm tháng kia tương tự như con gà, được thả rông trong nhà của một sinh linh đầy khủng khiếp.
Rất rõ ràng, Thần Minh có lai lịch rất đáng sợ, nếu không thì làm sao có thể mượn tới được cây thuốc này chứ!
Tuy rằng những Táng sĩ hoàng kim này đều chia thành mấy đoàn đội thế nhưng lại lấy Tam Tạng cùng với Thần Minh này làm người dẫn đầu, dù cho tu vi của bọn họ có mạnh mẽ hơn nhưng cũng rất kính nể hai người này.
"Hoang huynh, huynh muốn trao đổi thứ gì nữa không, xem thử nơi này có thứ mình cần không, lúc nữa chúng ta sẽ lên đường rồi." Tam Tạng lên tiếng.
"Được!" Thạch Hạo gật đầu, giả giờ liếc nhìn những đồ vật bên trên các sạp hàng, nói thật, hắn cũng chẳng hề biết những thứ đó là gì, vì chúng quá quái dị.
Thế nhưng, hắn cũng không thể không tỏ vẻ được.
Đó là thứ gì, một nhúm máu khô ư? Lại được cẩn thận đặt bên trên một quan tài màu tím, được đặt ở đó tựa như rất là quý giá.
"Ngươi có biết lai lịch của những thứ này hay không, ta có nên chọn một hai cái không?" Thạch Hạo hỏi lão dược.
"Đều rất quý giá, có một ít là báu vật của Táng địa, ngươi trao đổi không nổi đâu." Lão dược nói.
Thạch Hạo có chút không tin, đưa ánh mắt quan sát về phía nhúm máu khô vừa nãy, nó đen thui, hình dáng chẳng ra gì cả.
"Chính xác, đây là máu của một vị đại nhân vật vô thượng từng rơi ra, đừng thấy nó khô quắt thiếu đi linh tính, thế nhưng đó lại là bảo vật của khu mai táng đó, có tác dụng cực kỳ lớn, nếu như ngươi có thứ gì đó thì mau mau đổi tới tay đi." Trường Sinh thụ nói.
Thạch Hạo ngờ vực, thật sự hắn chẳng hề nhìn thấy được điểm bất phàm gì từ nhúm máu khô kia, hay chỉ có ích với Táng sĩ?
Hắn nhìn về các đồ vật cổ khác, tựa như cành cây khô héo, chiếc búa bằng xương đã bị nát tan, còn có cả ván quan tài đã mục nát... Tất cả hắn đều chẳng thấy được chút gợn sóng thần tính gì.
"Nhóc con, ngươi đừng có xem thường, đổi chiếc ván quan tài đã bị nát kia đi, tuy rằng đã mục nát thế nhưng nó là một phần của Trường Sinh thụ đó, trong vô tận năm tháng trước đây thì linh tính của nó đủ hù chết người đấy!" Lão dược nói.
Khi nghe được những lời này thì Thạch Hạo thất kinh, cảm thấy mình đã xem thường những thứ này rồi!
Hai mắt hắn liền tỏa sáng, thứ tốt trong chợ trời này chẳng hề ít chút nào!
"Đây là những vật chuẩn bị cho hành trình đi Vực mai táng, tất nhiên sẽ không phải là vật phàm rồi, có một vài bảo vật mai táng rất hiếm thấy đó!" Lão dược nhắc nhở.
"Vậy thì ta đổi một ít, rồi mang ra ngoại giới, nói không chừng sẽ chấn động mười phương cho mà xem!" Thạch Hạo thì thầm rồi đưa ra quyết định.