Trong bar vang lên khúc dương cầm thanh thúy, lúc này còn chưa tới thời gian náo nhiệt nhất của tối, khách cũng không có bao nhiêu người, túm năm tụm ba ngồi cùng nhau, nhàn nhã nghe nhạc nói chuyện phiếm, bầu không khí coi như không tệ. Ba Kỳ đi tới quầy bar ngồi xuống, gọi một ly rượu, bắt đầu tìm con trai nhà mình.
Thẩm Thư và mặt trẻ con tối nay không có tiết, theo lệ ngồi ở quầy bar, lúc này thấy ông tức thì quay qua nhìn, người trước lười nhác híp mắt, thấp giọng khen:
– Thật đẹp trai, vóc người không tệ, đồng hồ đep tay là hàng nổi tiếng, kẻ có tiền. – Hắn tiếc hận tấm tắc hai tiếng – Ai, vì sao lại không mặc quần bó sát ni?
Mặt trẻ con đối với đại ca “thích xem chim” nhà mình đã thành thói quen, liền yên lặng ngồi.
– Nếu như tính cách không tệ, rất nên thử, tuy rằng tuổi hơi lớn một chú, nhưng như vậy có vẻ ổn trọng a. – Thẩm Thư nhỏ giọng đưa ra kết luận, nâng ly lên hớp ngụm rượu, rốt cục mới thu lại đường nhìn, liếc mắt nhìn em zai nhà mình – Không phải anh đã bảo em thay đổi mục tiêu sao? Có cách nào chưa?
Mặt trẻ con trầm mặc một hồi:
– Còn đang suy nghĩ.
– Vậy em tiếp tục nghĩ đi. – Thẩm Thư ứng phó một câu, nhưng lại như có như không nhìn người bên kia.
Ba Kỳ mặc tây trang thẳng thướm, nghiễm nhiên một dạng đàn ông thành công kiểu mẫu, hơn nữa khuôn mặt lại tương đối đẹp trai, nhất thời trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, chỉ trong chốc lát đã nhanh chóng có tiểu không kiềm chế được tiến lên, ngồi ở bên cạnh ông cười hỏi:
– Tiên sinh, mời em uống chén rượu được không?
Ba Kỳ quét mắt qua, thấy người này đánh giá, yêu trong yêu khí, hoàn toàn không giống người đứng đắn, không khỏi nhìn đến con trai đang chăm chú đánh đàn trên đài, nhất thời vui mừng không gì sánh bằng, hơi ngửa đầu, trong con mắt đều là kiêu ngạo, so với người này, thì con trai nhà mình thật quá ngoan ngoãn a chấm than chấm than chấm than.
Tiểu bị ngó lơ, nụ cười liền cứng đờ:
– . . . Tiên sinh?
Ba Kỳ không thèm nhìn hắn, phẩy phẩy tay ra ngoài, rõ ràng đang đuổi hắn. Người nọ lại lần nữa sượng người, đành phẫn nộ rời đi, những tiểu khác thấy vậy liền nhanh chóng tử bỏ ý niệm trong đầu, vài người vẫn muốn đến thử, kết quả không ai thành công. Chỉ trong thời gian ngắn ngủn phút ba Kỳ đã liên tục bị ba người tiếp cận, nhất thời nhíu mày, nghĩ ngay cả ông cũng có thể bị quấy rầy như vậy, vậy con trai như hoa như ngọc của mình chẳng phải càng thảm hơn sao? Con trai lớn lên đẹp như vậy, khí chất phi phàm như vậy, người thích con trai nhất định là nhiều không kể hết, vạn nhất đụng phải tên thối nát ngang ngạnh nào, nhất định sẽ bó tay chịu bắt nạt a!
Thẩm Thư vẫn còn hứng trí bừng bừng quan sát, hắn cũng không phải kẻ ngu, người này sau khi ngồi xuống đã nhanh chóng đưa mứt nhìn sang sân khấu, thật lâu không nhúc nhích, mà lúc này ở trên kia lại chỉ có một người ngồi, bất quá người nọ. . . Là hoa đã có chủ a, hắn cười cười lăn sang bên đó, vốn định nói chuyện, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy đáy mắt người này đột nhiên đong đầy bi thiết, nhất thời ngẩn ra:
– Anh là sao vậy?
– Không sao. – Ba Kỳ yên lặng nhìn con trai, hai mắt sung huyết, hối hận cực độ, thậm chí còn có chút cực kỳ bi thương, nếu như ông nhận con trai sớm một chút, thì đã có thể để cậu sớm ngày thoát khỏi biển khổ này, khỏi bị người quấy rối rồi!
Thẩm Thư nhìn ông, nhắc nhở:
– Anh hoàn toàn không giống như không có chuyện gì.
– Đi qua một bên chơi đi nhóc con, chuyện của ông không cần mày xen vào. – Ba Kỳ ném ra một câu, cực lực không chế xung động muốn khiêng con trai về nhà, tiếp tục bi thông nhìn sang bên kia, sâu sắc cảm thấy mình không phải là một ba ba tốt, ông chỉ nghĩ một chuyện, ba ba có lỗi với con, khiến con chịu nhiều khổ sở như vậy, sau này ba ba nhất định bồi thường con gấp bội, thuận tiện đem những tên đã từng bắt nạt con hung hắn dạy dõ một trận cho con hết giận!
– Ai nói em không được xen vào. – Thẩm Thư hơi híp mắt, cười hỏi – Người đánh đàn bên kia là em trai em, anh xem trọng nó đi? Đừng nghĩ nữa, tiểu Viễn của bọn em đã có chủ.
– Tiểu Viễn cái gì, tôi không coi trọng . . . nó. . . – Ba Kỳ đột nhiên ngừng lại, nhớ ra con trai nhà mình bây giờ tên là Trịnh Tiểu Viễn, liền vội vàng nuốt lời nói về, tiếp tục phản ứng một giây, mới lập tức nhìn chằm chằm hắn, cao giọng hỏi – Cậu nói nó đã có chủ?! Đây là ý gì?!
Cố Bách vẫn ở trong phòng làm việc của ông chủ trên lầu hai để bàn chuyện nghỉ việc của vợ, lúc này vừa mới nói xong xuống lầu, ai ngờ mới đi ra từ hành lang đã thấy người nào đó ngồi bên quầy bar uống rượu, nháy mắt cả kinh, vội vàng tiến lên, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy câu hỏi phẫn nộ từ người nọ, tức thì cứng ngắc.
Thẩm Thư bị ông quát đến ngã ngửa, khóe mắt đảo qua thấy Cố Bách, liền dương dương tự đắc chỉ vào hắn rồi nói với người kia:
– Thấy không, đây chính là bạn trai của Tiểu Viễn nhà bọn em, bộ dáng vừa đẹp trai lại vừa có tiền, quan trọng là. . . trẻ hơn anh.
Cố Bách:
– . . .
Ba Kỳ:
– . . .
Ba Kỳ yên lặng phản ứng một chút, ánh mắt chuyển qua, nhìn chằm chằm Cố Bách, trong ngực hắn liền lộp bộp một tiếng, cứng ngắc đứng đó, tuyệt không nhúc nhích, chuyện này tới quá nhanh trở tay không kịp, hắn hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ biết yên tĩnh chờ tuyên án. Ba Kỳ nhìn bọn hắn lớn lên, đương nhiên biết hai người tình như thủ túc, hơn nữa người này vừa ở bên ngoài còn nói với ông là nhất định bảo vệ tiểu Nhạc, cho nên rất có thể hai đứa nhỏ này vì tránh người ngoài quấy rầy mà tuyên bố là một đôi, ông quan sát một trận, thấy ánh mắt hắn thản nhiên, liền càng thêm khẳng định suy đoán của mình, lập tức cảm kích mà tán thưởng nhìn hắn:
– Làm tốt lắm!
Cố Bách luôn luôn trấn định nhìn ông, nghe đến đó biểu tình có chút không khống chế nổi, cứng ngắc lặp lại:
– . . . Làm tốt lắm?
– Đúng, tốt. – Ba Kỳ thân thiết kéo hắn đến bên mình, cảnh cáo liếc mắt nhìn Thẩm Thư đang muốn lại gần nghe lén, hạ giọng – May là có con che chở cho tiểu Nhạc, bằng không không biết nó đã phải chịu bao nhiêu uất ức.
Cố Bách chậm chạp hoàn hồn, tuy rằng không rõ lắm ý tứ của ông, nhưng dựa vào thái độ này mà nắm lấy cơ hội, liền thành khẩn nhìn ông:
– Đây là con phải làm.
Ba Kỳ gật đầu, thở dài:
– Khổ cho các con, còn phải giả gay, chuyện này không truyền tới trường học làm ảnh hưởng đến các con đi?
Cố Bách:
– . . .
Ba Kỳ nhướng mi:
– Lẽ nào ồn ào thực nghiêm trọng? Có phiền phức cứ nói, bác trai đứng ra giải quyết cho các con.
– . . . – Cố Bách nói – Không có việc gì, bọn con ổn.
– Thật chứ?
– Dạ. – Cố Bách đáp lại, nhịn không được thở dài trong lòng, chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh thường có, hắn xoay ghế muốn nhìn vợ một chút, ai ngờ đột nhiên thấy ở cửa xuất hiện một người, tức khắc đau đầu – Bác trai, con nhìn thấy một người bạn, qua bên kia ngồi một chút.
– Đi đi. – Ba Kỳ phất tay, thuận tiện nhắc nhở – Sau này phải để ý khoảng cách, biểu hiện của chũng ta quá thân cận.
– . . . – Cố Bách từ trên ghế chân cao nhảy xuống, hai ba bước đi ra phía cửa, kéo lại người đang xông vào, không ôm hy vọng hỏi – Bác sĩ, anh tới làm gì?
– Tìm Trịnh Tiểu Viễn! – Vẻ mặt Bác sĩ Nhiệt huyết hưng phấn – Tôi nghe nói cậu ta đột nhiên xuất hiện thêm một nhân cách, muốn đến xem, cậu ta còn chưa tan việc sao? Lại nói. . . cậu có thể buông tay ra trước không?
Cố Bách mắt điếc tai ngơ, ba Kỳ hiện tại còn không biết trên đầu tiểu Nhạc bị chụp một cái mũ “Đa nhân cách”, y theo tính ông, hắn cũng không dám đảm bảo người nọ sẽ đột nhiên phản ứng ra cái gì, đương nhiên không thể để bác sĩ tiếp cận vợ mình, hắn thấp giọng nói – Hôm nay chúng tôi nhiều việc, hẹn hôm khác được không?
Bác sĩ nhìn hắn:
– Tôi cũng nhiều việc, thật vất vả mới thoát được.
– Chúng tôi có thể tự mình đến bệnh viện đăng kí gặp anh.
Bác sĩ ngẩn ra, suy nghĩ tỉ mỉ một chút:
– Mỗi lần các cậu đều nói sẽ chủ động đi tìm tôi kết quả là đều không đi tìm, tôi đã không tin hai người nữa rồi.
Cố Bách:
– . . .
Bác sĩ nhúc nhích người, muốn hắn thả tay ra, lúc này âm nhạc ở quầy rượu đột nhiên ngừng, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy người nào đó đã xong việc, liền lập tức phấn khích chạy lên trước. Lực đột phát của hắn quá lớn, Cố Bách bất ngờ không kịp đề phòng, lại thực sự tránh ra cho hắn, liền vội vàng đuổi theo.
Kỳ Nhạc thấy vị ngu ngốc kia cũng cũng rất đau đầu:
– Là Vạn Lỗi bảo anh tới?
– Không phải. – Bác sĩ rút quyến sổ tay bé nhỏ ra – Cậu ta không tìm tôi, là mỗi ngày tôi gọi điện cho cậu ta hỏi thăm tình trạng của cậu, ngày hôm qua tôi nghe nói cậu lại xuất hiện một nhân cách nữa, vốn đã muốn tới, nhưng Ngư Minh Kiệt đột nhiên nói mình Kaola, nhảy lên ôm cây không buông, khiến tôi không cách nào bứt ra được, hôm nay tan ca liền tới. . . Nói xem bây giờ cậu còn nhận ra tôi không? Hôm nay cậu lại trở về?
– . . . – Kỳ Nhạc không đáp, nhìn hắn – Anh là cái cây à?
Bác sĩ thuận miệng đáp lại:
– Đây có tính là gì, hôm trước hắn còn nói mình bị hạ xuân – dược, hôm trước nữa thì nói mình đến mùa giao – phối kìa.
Kỳ Nhạc:
– . . .
– Sau tôi lại không có cách nào khác, liền rút côn điện ra, kết quả bọn ta lần lượt bị giật, sau nữa. . . – Bác sĩ hơi ngừng lại một chút – Không nói y nữa, nói về cậu, chúng ta nói chuyện, trên người cậu nếu như có “nhân cách tự giúp mình”, tôi mới có thể chữa khỏi cho cậu được! – Hai mắt hắn sáng lên, cực kỳ phấn khích – Tôi còn đang không biết làm sao để chữa đa nhân cách, lần này nhất định thành công!
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách đi tới, đụng vợ một cái, đúng lúc nhắc nhở cậu. Kỳ Nhạc nhận được ám hiệu, bất giác ngẩng đầu, thấy ba ba chẳng biết từ lúc nào đã tới gần, nhất thời cả kinh:
– Sao ba lại tới đây?
Ba Kỳ không đáp, nhìn vị bác sĩ kia, từ sau khi con trai tan làm ông vẫn theo dõi, ai ngờ đột nhiên thấy có người không ngừng chặn đường con trai, bộ dáng xem qua tựa như có mưu đồ bất chính, ông thân là ba ba, đương nhiên phải đi bảo vệ con trai, ông hỏi:
– Ai đây?
Kỳ Nhạc chớp mắt mấy cái, không chút nghĩ ngợi:
– Fan của con, đang tìm con muốn ký tên.
Ba Kỳ không khỏi ngẩn ra, thấy người nào đó cầm quyển sổ tay trong tay, lập tức tán thưởng nhìn hắn:
– Đứa nhỏ không tệ, mắt rất tinh tường.
– . . . – bác sĩ nói – A?
Kỳ Nhạc đoạt lấy cuốn sổ, xoẹt xoẹt ký tên:
– Được rồi, anh đi đi.
– . . . Tôi không đi. – Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc đáp, sau đó nhìn về phía nam nhân xa lạ, trực giác cho biết cậu và người này có quan hệ, liền hỏi:
– Bác trai, bác là ai, cùng cậu ta có quan hệ gì?
– Nói và tôi là. . . – Ba Kỳ ngậm miệng, thầm nghĩ thân là trưởng bối, sao có thể khiến tiểu bối gánh trách nhiệm nặng nề như vậy? Con trai tuy rằng làm việc ở nơi này, nhưng khó đảm bảo sẽ không gặp phải người trong cái giới kia, cho nên cần phải công khai quyền sở hữu, Cố Bách dù sao cũng mang tiếng là sinh viên, làm sao nó có vị trí cao được? Hơn nữa tính hướng nó và con trai đều bình thường, nếu như sau này có người nhắc lại chuyện cũ, ông còn có thể sử dụng lý do con nuôi ứng phó, ông nghĩ vậy, một tay kéo lấy con trai, vừa nhìn chung quanh, cố ý ám chỉ:
– Nó tuy rằng không sinh ra từ nhà tôi, nhưng chết cũng là người nhà tôi, cậu nói bọn tôi có quan hệ gì?
Bác sĩ ngẩn ra:
– Bạn tai?
Ba Kỳ khí phách hừ một tiếng, ôm con trai:
– Bảo bối, chúng ta đi!
Kỳ Nhạc thất kinh, nhìn người nào đó nhờ giải vây, nhỏ giọng hỏi:
– Xảy. . . xảy ra chuyện gì rồi? Sao tớ thấy có chút kỳ quái?
– . . . – Cố Bách an ủi – Ngoan, nhịn đi.
Thẩm Thư từ lúc thấy người nào đó xông ra hướng sân khấu đã biết sẽ có kịch vui để xem, liền vội vàng báo cho Diệp Thủy Xuyên, người sau lập tức tới, hắn không nghe được hai người bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau, nhưng xưng hô vô cùng thân thiết từ miệng ba Kỳ nói ra lại nghe không sót một chữ, sau đó thấy bọn họ cứ dùng dằng một chỗ, nháy mắt kinh sợ:
– Tiểu Viễn, đây là có chuyện gì, không phải em với Cố Bách. . .
Kỳ Nhạc không đợi hắn nói xong, đã vọt lên trước nắm tay hắn, chân tình thắm thiết nhìn hắn:
– Anh, em về đây, gặp sau.
Diệp Thủy Xuyên:
– . . .
– Mấy chuyện này. . . anh, sau này em sẽ giải thích với anh, cứ như vậy đi. – Kỳ Nhạc bỏ hắn lại, lôi kéo ba ba và nam nhân nhà mình thật nhanh chạy ra ngoài.
– Chờ chút! – Bác sĩ lập tức điên cuồng đuổi theo, một đường đuổi tới ô tô của Cố Bách, khóe miệng Kỳ Nhạc co rút nhìn hắn, đột nhiên linh quang lóe lên, kéo hắn ra bên cạnh kề tai thì thầm:
– Tôi muốn nói cho anh biết một chuyện cơ mật, kỳ thực. . .
Bác sĩ kinh hãi:
– Cái gì?
Kỳ Nhạc yên lặng nhìn hắn, bác sĩ quay đầu bỏ chạy, bóng dáng thoáng cái mất hút. Ba Kỳ nhìn theo hắn đi xa, trầm mặc chớp mắt một cái:
– Con trai, sao ba ba lại cảm thấy đầu óc fan của con có vấn đề vậy?
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Ba, người quá thành thật rồi, đi, về nhà.
Bên trong bar mọi người nhìn theo bọn họ rời đi, Diệp Thủy Xuyên vẫn như cũ bị vây trọng khiếp đảm, qua một hồi mới nhìn Thẩm Thư:
– Cậu nghĩ sao?
Thẩm Thư lười nhác kéo dài âm:
– Còn có thể làm sao, P thôi.
Diệp Thủy Xuyên gật đầu:
– . . . Tôi cũng cho là vậy.
Hôm nay Ninh Tiêu tới chậm, bỏ lỡ kịch hay, theo thường lệ ngồi xuống uống rượu.
Mặt trẻ con ngồi một bên, tự hỏi chốc lát, rồi mặt vô biểu tình nhìn hắn:
– Nếu anh muốn theo đuổi anh Tiểu Viễn, thì hiện tại có cơ hội rồi đấy.
Ninh Tiêu hơi chấn động:
– Cái gì?
– Khẩu vị anh Tiểu Viễn ngày càng nặng, đã phát triển đến P rồi. – Mặt trẻ con nói – Anh theo đuổi anh ấy thử xem, có thể anh ấy sẽ dẫn anh đi chơi P đấy, như vậy anh có thể ăn tới tay rồi.
Con ngươi Ninh Tiêu phát lạnh, nhìn nó chằm chằm, dằn từng chữ:
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng!
Ba Kỳ còn có công việc phải làm, hỏi ngành học của con trai xong liền tìm một việc cho cậu làm, sau đó mới rời đi, bấy quá trước khi đi ông còn ôm nhi tử lại hung hăng xoa xoa:
– Con trai, ba ba sẽ nhớ con.
Kỳ Nhạc nhào vào trong ngực ông:
– Ba, con cũng sẽ nhớ ba.
Hai người ở chung nửa ngày, ba Kỳ liền mang theo trọng trách báo cho mẹ Kỳ, bước ra phía ngoài sân bay. Kỳ Nhạc nhìn thân ảnh ông biến mất, rồi mới cùng Cố Bách rời đi, ngồi xe quay về nhà trọ. Mấy ngày này Cố Bách không ăn vợ được, quả thực sắp chết tới nơi, vừa mở cửa ra liền áp vợ lên cửa, nhiệt liệt cùng cậu hôn môi. Đáy lòng Kỳ Nhạc run lên, ôm lấy cố hắn muốn đáp lại, lúc này đột nhiên nghe chuông vang lớn, cậu run bắt, bất giác cho là ba mình quên mang gì đó liền trở lại rồi, vội vàng buông Cố Bách ra, ngay cả màn hình cũng không xem, trực tiếp nhận máy:
– A lô?
– TRỊNH TIỂU VIỄN! – Dịch Hàng nổi giận – Cậu rốt cục nói với tên bác sĩ kia cái gì hả?! Để hôm nay hắn động kinh chặt qua nhà tôi!
– . . . – Kỳ Nhạc nghẹn lời nói – Anh biết chủ nhân điện thoại này sao? Tôi nhặt được di động của cậu ấy, không biết làm sao trả lại người ta.
– . . . A? Cậu ta mất điện thoại sao?
– Ừm, anh có thể liên hệ với cậu ấy không?
– Tôi thử xem, lát gọi lại cho cậu.
– Được, hẹn gặp lại. – Kỳ Nhạc lập tức ngắt điện thoại, thuận tiện tắt máy, đồng thời bảo Cố Bách – Cậu cũng tắt máy đi, nhanh lên.
Cố Bách:
– . . .
Dịch Hàng ở bên kia tự hỏi nửa ngày, cuối cùng gọi đi mà cư nhiên đã tắt máy, hắn yên lặng tự hỏi một chút, cho là di động của Trịnh Tiểu Viễn rất có thể bị người ta đánh cắp, mà mình bị lừa, hắn sâu sắc cảm thấy thế giới này quá u ám, rồi về thư phòng tiếp tục lăn qua lăn lại món đồ hôm nay mới chuyển tới, người nào đó từ sau khi ăn tới miệng xong rốt cục để cho mình thay y giải quyết dục vọng, có nhiều lần thiếu chút nữa đã cướp cò, hiện tại có thứ này, rốt cục hắn không cần suy nghĩ nữa.
lvb sau khi trở về liền thấy hắn đang ngơ ngẩn nhìn mình, hai mắt sáng lấp lánh, một dạng ngu ngốc bán manh, y nhất thời nhướng mi:
– Sao vậy?
– Tôi có cái này tặng cho anh! – Dịch Hàng kéo y vào thư phòng, chỉ vào vật trong phòng – Anh xem! Hoàn toàn dựa theo gương mặt tôi và vóc dáng tôi làm ra, tặng cho anh, nửa đời sau dựa vào cái này mà sống đi.
Lục Viêm Bân bình tĩnh nhìn búp! bê! bơm! hơi! trước mắt, vẫn không nhúc nhích.
– Anh đừng có mà xem thường nó, nhà này làm tương đối tốt! – Dịch Hàng kiên trì giới thiệu, vốn hẳn là làm nữ thần tiên của hắn, nhưng để có thể cứu lấy đóa cúc của mình, hắn liền bỏ thêm chút tiền thương lượng với nhà xưởng, đem cái này làm trước, sau đó mới làm nữ thần, càng nghĩ càng yêu, hắn đi qua lột quần búp bê xuống – Cái âm thanh này là tôi thu lại từ trên YY đấy, anh đụng vào nút cảm ứng bên trong nó sẽ phát ra âm thanh. – Hắn thọc một ngón tay vào trong đóa cúc của búp bê, đụng vào nút cảm ứng, rất nhanh nghe thấy thanh âm thóng thượt lười biếng tru lên của người nào đó:
“A~~~~~~~~~~Ôi~~~~~~~~~nha~~~~~~~ừm~~~~~~A~~~~~ai nha~~~~~!”
Lục Viêm Bân: