Không làm chuyện dư thừa. Đây là chuyện dư thừa sao? Điều này đề cập đến thân phận của Lục Giam, hắn rốt cuộc là nhi tử của Đại phòng hay là nhi tử của Tam phòng đây, vấn đề này phải làm rõ, tuyệt đối không thể để lẫn lộn! Lâm Ngọc Trân tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đối với Lâm Cẩn Dung trợn mắt nhìn: “Ta muốn tốt cho con, con lại không cảm kích!”
Lâm Cẩn Dung nói: “Biết cô cô đau lòng cho ta, nhưng có một số việc khó phân định thắng thua cao thấp, cũng không phải biết lợi hại ra sao, vô luận nháo loạn thế nào, kết quả cũng sẽ không thay đổi, vậy vì sao phải khiến người bên ngoài cho rằng cô chất chúng ta để ý không buông tha đây?”
Lâm Ngọc Trân cả giận: “Nàng muốn cưỡi lên đầu ta, ta còn phải nhẫn nhịn hay sao? Con thật sự không đi?”
Lâm Cẩn Dung kiên định lắc đầu. Có điên nàng mới đi để nhận oan uổng. Nàng vẫn đều nhớ rõ một sự kiện, năm ấy, Đồ thị ngầm vụng trộm giáo huấn Ninh nhi gọi Đồ thị là tổ mẫu, bị Lâm Ngọc Trân biết được, cũng là không thuận theo sẽ không buông tha, thế nào cũng phải lôi kéo nàng đến trước mặt Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân cáo trạng. Đồ thị đương nhiên không sợ, hỏi Lâm Ngọc Trân từ nơi nào mà biết, bảo gọi nhân chứng vật chứng ra, nhân chứng đương nhiên không thiếu, nhưng rốt cuộc lại diễn biến thành Lâm gia cô chất cùng nhau sinh sự ức hiếp Đồ thị, để ý không buông tha. Đến cuối cùng, Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị đều chuyển mũi nhọn, đổ hết lên người nàng, chính là lỗi của nàng, không xử lý chuyện cho tốt, khiến nhàn thoại truyền ra ngoài.
Hương hoa nhài thản nhiên xông vào mũi, Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn về phía cạnh cửa, chỉ thấy phía dưới mành bằng thanh bố có một đôi hài thêu sắc đỏ thẫm, phía trên là làn váy sắc xanh ngọc thêu một chút hoa ngọc lan trắng, vừa thấy đã biết là Lục Vân đứng ở nơi đó.
“Lúc nào cũng chỉ biết nhẫn nhịn. Ngươi đang ở trong một gia đình bạo ngược! Ta cũng không trông cậy vào ngươi, một đám đều là ăn không ngồi rồi, chỉ có một mình ta tốn tâm tư.” Lâm Ngọc Trân đứng dậy: “Vì mặt mũi của Lâm gia, ta phải đi tìm lão thái gia!”
Cái đó và thể diện của Lâm gia có gì liên quan đây? Rõ ràng chính là Lục gia Đại phòng cùng Tam phòng chi tranh. Lâm Cẩn Dung đã cản Lâm Ngọc Trân, nếu không được, vậy thuận theo tự nhiên, để Lục Vân ngăn trở thôi, vì thế cũng không tiếp tục can gián Lâm Ngọc Trân.
Cặp hài thêu đỏ thẫm dưới làn váy kia rốt cục giật giật, Lục Vân vén rèm tiến vào, cười nói: “Này lại là làm sao vậy?” Thấy Lâm Cẩn Dung không nói lời nào, liền tự động tiếp lời: “Là vì chuyện sáng sớm sao? Cũng không phải chuyện gì phức tạp. Tổ phụ cùng tổ mẫu trong lòng đều đã có tính toán, mẫu thân cũng không muốn Nhị ca thêm phiền mà.”
Lâm Ngọc Trân vô cùng kiên trì: “Không được, nếu là sự tình khác ta cũng cho qua, nhưng mà chuyện này, ta kiên quyết không nhượng bộ. Không nói rõ ràng không được.”
Lục Vân liền hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt, ý bảo Lâm Cẩn Dung cùng nàng khuyên nhủ Lâm Ngọc Trân: “Hiện nay Lục đệ còn ở chỗ của lão thái gia, Tam thẩm nương tâm thần không khỏi bất an. Chờ thêm mấy ngày lại nói sau.”
Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Qua mấy ngày ư? Qua mấy ngày nàng ta lại sinh sự thêm thì sao!” Ngược lại lại oán trách Lâm Cẩn Dung: “Đều là do ngươi! Vừa vào cửa liền gà bay chó sủa. Không biết mẫu thân ngươi đã dạy ngươi chưa, ngươi không hiểu, như vậy ta sẽ giáo huấn ngươi, người ta nói mười câu không cãi trả lại được một câu, xứng đáng bị người khác cưỡi ở trên đầu giương oai.”
Kiếp trước kiếp này, đều phải chịu oan uổng, có lý hay vô lý liền chỉ vào mũi nàng mắng. Nghe thấy nàng lại nhắc tới Đào thị, Lâm Cẩn Dung đột nhiên bùng lên cỗ lửa giận, đứng dậy nói: “Đúng, bà bà nói đúng, tất cả đều là lỗi của ta. Đi, ta đi tìm lão thái gia, nhi tức của Lục gia ta làm không được! Không có bổn sự này!” Nói xong vung khăn tay lên, đi nhanh ra ngoài.
Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, Lục Vân nhanh chạy ra, gắt gao túm tay Lâm Cẩn Dung, đau đầu nói: “Ai nha! Người ta mới làm ồn ào, nội bộ đã ầm ỹ trước, này không phải khiến người ta chế giễu sao? Tẩu tử, tính tình của tẩu sao lại càng ngày càng táo bạo như thế, đều nhường nhau một bước đi?”
Lâm Ngọc Trân cũng phát hỏa: “Buông nàng ra, để cho nàng đi, ta thật muốn nhìn xem nàng ta có thể làm cái gì?”
Lâm Cẩn Dung cười lạnh: “Ta dù không phải kim chi ngọc diệp, nhưng ta cũng được phụ mẫu sinh hạ giáo dưỡng, ở nhà ta mẫu thân cũng coi ta là bảo bối mà đau sủng, trước khi tổ phụ đưa ta xuất môn, cũng từng nói Lâm gia là dòng dõi thư hương, nữ nhi phải biết vinh biết sỉ, phải có cốt khí, cũng không thể vô duyên vô cớ để người ta giẫm đạp. Vô luận ta sai hay không sai, bà bà mất hứng, nói ta hai câu, cũng là bình thường, bởi vì người không chỉ là bà bà, mà còn là thân cô cô. Người cớ gì nhắc tới mẫu thân của ta? Tiểu cô, nếu có người nào đó không chút cố kỵ chỉ vào mũi muội mắng nương của muội, vậy muội cũng muốn chịu đựng hay sao?” Có một sẽ có hai, người bên ngoài vũ nhục chính thân mẫu của mình, bản thân không dám lên tiếng, sao có thể trách người khác không coi trọng ngươi đây?
Lục Vân cười gượng: “Bớt đi vài câu, nhà mới có thể chấn hưng, đừng vội khiến người bên ngoài chế giễu.”
Lâm Cẩn Dung cả giận nói: “Ta giờ phút này ở trong mắt người khác chính là một trò cười! Người bên ngoài khinh khi ta cũng đành thôi, thân cô cô cũng không thông cảm ta, chê ta bị người đè nén, ta không phải là càng khiến người khác chê cười hay sao? Không chỉ chê cười ta, toàn bộ Lâm gia đều sẽ bị chê cười!”
Lâm Ngọc Trân mặt đỏ lên, cất cao thanh âm: “Nhi tức Lục gia là ngươi nói không làm sẽ không làm hay sao? Ngươi không được khiến người Lâm gia mất mặt.”
Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Cô cô, người lúc trước muốn ta đi, ta không đi người không buông tha, ta thật sự muốn đi, người lại không cho ta đi, lại trách mắng nương của ta là sao? Kia cũng là thân tẩu tử của người mà! Khiến Lâm gia mất mặt không chỉ có một mình ta. Ta liền đi theo trưởng bối học hỏi mà thôi!”
Lâm Ngọc Trân tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn không thể nuốt trôi lửa giận này. Lục Vân liều mạng khuyên giải người này người kia, đang khó xử, chợt nghe bên ngoài Phương ma ma nói: “Nhị gia, người hôm nay không đến Thính Tuyết các đọc sách sao?”
Ngay sau đó mành cửa bị nhấc lên, Lục Giam bước nhanh đi vào, mấy người đều nhất tề tắt tiếng. Lâm Cẩn Dung trông thấy hắn đã phiền chán nói không nên lời, nhanh chóng quay mặt đi không nhìn hắn; Lâm Ngọc Trân cũng thế, trông thấy hắn đã nghĩ đến Đồ thị, cười lạnh một tiếng ngẩng đầu nhìn nóc phòng, chỉ có Lục Vân tiến lên, ôn ôn nhu nhu nói: “Ca ca……”
Lục Giam nhẹ nhàng khoát tay chặn lại: “Ta đều nghe thấy. Vô luận như thế nào, A Dung cũng không nên cùng mẫu thân phát hỏa, mẫu thân là đau lòng nàng, vì muốn tốt cho nàng, không cẩn thận nên lỡ miệng, kia cũng không phải là cố ý.” Hắn ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Còn có điều gì có thể so sánh với chí thân cốt nhục đây? Nói một hai câu, tức giận lẫn nhau, thủy chung cũng sẽ ảnh hưởng đến cốt nhục thân tình mà thôi.”
Lục Vân vội nói: “Đúng vậy, đúng vậy, là đạo lý này.”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn khăn tay, không nói được một lời. Đúng vậy, nàng từng nghĩ như vậy, cho nên vô luận đúng sai đều liều mạng nhẫn nhịn, trên thực tế là, ủy khuất vẫn là ủy khuất, không ai đau lòng nàng, mỗi người đều cảm thấy nàng không có bản sự, bị uất ức là xứng đáng. Nàng không thoải mái, vì sao phải chịu đựng chứ? Cũng không phải không đành lòng thì sẽ chết. Cho dù muốn nhẫn nhịn, cũng phải xem người kia, sự việc kia, nên nhẫn hay không nên nhẫn, có đáng giá để nhẫn nhịn hay không.
Lục Giam thấy nàng trước đó vài ngày dịu ngoan im lặng, giờ này mặt lạnh lùng cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, không khỏi ngầm thở dài, suy nghĩ một lát, nhìn về phía Lâm Ngọc Trân: “Cho tới nay cũng chưa có cơ hội cùng mẫu thân trò chuyện, nếu mẫu thân hôm nay rảnh, con liền bồi mẫu thân nói vài câu trong lòng.”
Lâm Ngọc Trân không khỏi giương mắt đánh giá hắn, điều này thật hiếm có, chưa từng thấy hắn chủ động hoà giải với mình, nàng hôm nay thật muốn nghe xem, hắn rốt cuộc muốn nói gì với mình. Lập tức hơi hơi gật đầu: “Con muốn nói cái gì? Nếu định nói thay cho người ta, vậy thì thôi. Ta không muốn nghe, cũng không nguyện ý nghe.”
Lục Vân ngăn cản không kịp, đành phải thật có lỗi nhìn Lục Giam.
Lục Giam cúi đôi mắt, thấp giọng phân phó Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng về phòng trước đi, ta sau đó cũng có lời muốn nói với nàng.”
Lâm Cẩn Dung cũng không thèm nhìn hắn, đứng dậy bước đi.
Ngay cả hành lễ cáo lui cũng không làm, Lâm Ngọc Trân tức giận đến chết, lại không muốn ở trước mặt Lục Giam mặt nói Lâm Cẩn Dung không có quy củ, đành phải sinh sôi nhịn xuống.
Lục Vân vốn muốn đi khuyên nhủ Lâm Cẩn Dung, lại sợ Lục Giam cùng Lâm Ngọc Trân trong lúc đó phát sinh chuyện không thoải mái, do đó gặp phải nhiều khúc mắc hơn, kia cũng không phải là không công tiện nghi người khác hay sao? Vì thế đành phải ở lại. Ai ngờ Lục Giam cũng nói: “Muội muội, còn thỉnh cầu muội thay ta đi khuyên nhủ tẩu tử muội, muội luôn thận trọng, biết cách nói chuyện, hai người lại là thân biểu tỷ muội, cũng thuận tiện hơn.”
Lục Vân nhìn Lâm Ngọc Trân, khó xử nói: “Kia……”
Lục Giam không nói thêm một lời, gắt gao mím môi, biểu tình thập phần cố chấp.
“Được rồi, ta đi tìm tẩu tử.” Lục Vân đành phải thở dài, lui ra ngoài. Cũng không đi tìm Lâm Cẩn Dung, mà là tìm một chỗ ẩn nấp ngồi xuống, nghiêng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Xung quanh im lặng một mảnh, chỉ có thanh âm Lục Giam nghe qua có chút khô cằn vang lên: “Mẫu thân, người yên tâm, ân dưỡng dục con vẫn ghi nhớ trong lòng, cũng không dám quên.”
Lâm Ngọc Trân sắc mặt có chút hòa hoãn một ít, cúi mắt nhìn chén trà trong tay thản nhiên nói: “Quên hay không quên là chuyện của con. Ta chính là không cần dựa vào con, ta cũng có thể sống tốt, đâu cần phải bắt buộc dựa vào con. Trên đời này a, có rất nhiều người vong ân phụ nghĩa mà.”
Lục Giam trầm mặc một lát, đứng dậy hành lễ cáo lui: “Lời muốn nói đã nói xong, mẫu thân người nghỉ ngơi, con cáo từ trước.”
Cứ như vậy đã xong rồi? Lâm Ngọc Trân tức giận đặt mạnh chén trà lên bàn, cả giận nói: “Chỉ nói với ta một câu như vậy đã xong rồi sao? Ngươi ngày ngày chính sự không làm, mắt thấy người bên ngoài bắt nạt ta và nội tức ngươi mà tác uy tác quái, vậy mà ngươi còn chạy tới chỗ họ. Ngươi đến tột cùng coi ta là gì? Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi muốn gì! Ngươi chớ quên, ai mới là người bồi dưỡng ngươi thành tài!”
Lục Giam mặt trắng bệch thêm vài phần: “Con chưa bao giờ quên, cũng không dám quên. Chỉ nhớ ân sinh thành không nhớ ân dưỡng dục, hoặc là chỉ nhớ ân dưỡng dục không nhớ ân sinh thành, thì có khác gì súc sinh. Con cho rằng, trước mắt, con cũng không làm gì sai trái, không thẹn với lương tâm.”
“Ngươi phản rồi!” Lâm Ngọc Trân giận tím mặt, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn minh mục trương đảm (trắng trợn)cùng nàng đối diện, hiện tại cứ như vậy, ngày sau sẽ thế nào? Vì thế lời nói ra miệng chưa kịp suy nghĩ: “Ngươi là thấy ta chia rẽ mẫu tử các ngươi đúng không? Ta nói cho ngươi biết, đây là ý tứ của phụ thân ngươi cùng tổ phụ mẫu của ngươi! Nếu ngươi không ở chỗ của ta, thì cũng có khác gì Lục Thiện bây giờ! Sao có thể thành tài gì được đây?”