Hai người lặng lẽ đi đến bên cạnh hồ sen, Lục Luân đánh giá chung quanh một phen, thấp giọng nói: “Thấy chưa? Ta đã nói lúc này không có người mà, Lục đệ đã tin chưa? Mấy con cá này, vừa béo lại ăn rất ngon. Càng cấm không được ăn, thì càng muốn ăn, cũng càng thấy ngon hơn.”
Lục Thiện có chút khẩn trương: “Ta thấy chúng ta nên tìm một chỗ để trốn mới đúng. Nếu để tổ phụ biết được chúng ta muốn ăn cá của hắn, cũng không phải là chuyện đùa giỡn nữa rồi.”
Lục Luân nói: “Đương nhiên, đi theo ta, ta biết chỗ để ẩn nấp.” Loại sự tình này hắn cũng không phải là lần đầu tiên làm, tất nhiên khá quen thuộc.
Lục Thiện đi theo hắn, chui đầu vào trong cây tùng thấp bên cạnh hồ sen, nương theo cành lá, vừa vặn che kín thân hình hai người, lại là chỗ khuất nắng, trong nước cũng không phản chiếu bóng của hai người.
Lục Luân từ trong chai lấy ra một con giun, đưa cho Lục Thiện: “Kéo đứt nó thành hai đoạn.” Con giun kia vặn vẹo một hồi trên ngón tay hắn, một chốc dài, một chốc ngắn, trơn tuồn tuột.”Ục “Lục Thiện che miệng lại, sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa nôn ra điểm tâm đã ăn.
Lục Luân tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng mắng: “Nam tử hán đại trượng phu, lại sợ một con giun nhỏ, thật sự là không có tiền đồ.” Miệng tuy mắng, nhưng cũng không ép uộc hắn, bản thân kéo con giun thành hai đoạn, mắc lên móc câu, cũng không dùng cần câu, chỉ dùng cỏ lau cột vào dây câu rồi tung vào trong hồ, hứng thú trí bừng bừng chờ cá mắc câu.
Lục Thiện tới gần, im lặng canh giữ bên người hắn, nhìn chằm chằm vào mặt hồ sáng lấp lánh, phản chiếu ánh xanh của lá cây mà ngẩn người.
Lục Luân quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Lục đệ, vì sao đệ luôn không được tự nhiên với Nhị ca vậy? Trong lòng hắn rất thương đệ, thường xuyên tìm ta hỏi chuyện về đệ.”
Lục Thiện cúi mắt không nói.
Lục Luân nói: “Nhìn xem bộ dạng không được tự nhiên này của đệ, còn không bằng đàn bà a. Rốt cuộc thế nào, nơi này cũng không có người ngoài, đệ hãy nói ta nghe một chút, là có đạo lý hay không a.”
Lục Thiện do dự hồi lâu mới nói: “Hắn không có lương tâm.”
Lục Luân giật mình: “Hắn không có lương tâm?” Nói ra miệng, lại thấy biểu hiện của mình quá mức kinh ngạc, dễ dàng kinh động tiểu Lục đệ này, liền thay đổi khẩu khí, “Đệ nói cho Ngũ ca nghe một chút, nếu hắn quả thực không có lương tâm, ta sẽ thay đệ xả giận.”
Lục Thiện nhỏ giọng nói: “Huynh đừng nên chọc hắn, Đại bá mẫu hung dữ như vậy, tổ phụ tổ mẫu cũng đều che chở hắn, đối với huynh sẽ không có lợi.”
Lục Luân hào khí ngàn vạn nói: “Không sợ, ta có sợ ai bao giờ?”
Lục Thiện liền nhất nhất nói cho hắn nghe: “Hắn từ lúc bị đoạt đi, phụ thân và nương ta nhớ hắn đau lòng hắn như vậy, mỗi ngày đều thương nhớ, hắn rời đi chưa bao giờ viết thư về nhà. Trở về nhà cũng đối với phụ thân và nương ta thản nhiên, chỉ cố lấy lòng Đại bá mẫu, Đại bá mẫu bắt nạt nương ta, hắn chưa bao giờ hỗ trợ, chỉ đứng ở một bên nhìn. Không phải không có lương tâm thì là cái gì?”
“Ách. . .” Lục Luân trong khoảng thời gian ngắn thấy khó mà nói rõ với hắn, lại không tiện bảo Đồ thị không phải, đành phải nói: “Hắn tuy là thân huynh của đệ, nhưng đã là nhi tử của Đại bá phụ cùng Đại bá mẫu. Hắn khi đó còn nhỏ hơn nhiều so với đệ hiện giờ, không viết thư về nhà, là có chỗ khó xử. Trở về nhà, hắn vì tị hiềm, Đại bá mẫu tính tình không tốt, hắn càng khuyên càng phản tác dụng. Cái kia, ta lấy một ví dụ, nếu ta tặng con sóc kia cho đệ, đệ vất vả khổ sở nuôi nấng nó, nó cũng không thân thiết với đệ, chỉ thân với ta, đệ có cảm thấy tức giận hay không? Huống chi, hắn cũng không đối với Tam thẩm nương cùng Tam thúc phụ bất kính, đệ tới chỗ tổ phụ đọc sách, cũng là do hắn quan tâm, đưa ra chủ ý với tổ phụ, hắn so với chúng ta có rất nhiều chỗ khó xử.”
“Vậy hắn có thể trơ mắt nhìn chúng ta chịu tội nhịn tức giận sao?” Lục Thiện cười lạnh: “Nếu thật sự hắn muốn đối đãi tốt, vì sao không đưa ta tới chỗ Chư tiên sinh? Mẫu thân ta chảy bao nhiêu lệ là vì hắn? Hắn không đem ta để ở trong lòng, ta cũng không đem hắn để ở trong lòng.”
Lục Luân tuy rằng vẻ ngoài thô lỗ nhưng cũng khá tinh tế, hiểu được hài tử này ngày bé đại khái là ghen tị với Lục Giam thường xuyên được phụ mẫu khen ngợi, vì vậy có chút thầm oán, đến khi lớn, chính là tức giận Lục Giam đem Lâm Thận Chi mang theo trên người, mà không dẫn hắn theo. Nhưng cũng không chỉ rõ, cố ý thử nói: “Đệ xuất môn luôn không chịu giao tiếp với người khác, Chư tiên sinh không cần thiết thu nhân đệ a. Huống hồ, không phải đệ thân thể yếu đuối, cần người chiếu cố sao? Lúc trước Lâm Thất đệ tuy rằng còn nhỏ đã phải đến chỗ Chư tiên sinh, nhưng hắn quả thực có thể tự chăm sóc chính mình a.”
Lời này đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ, Lục Thiện cả giận nói: “Thí! Lâm lão Thất được hắn và Chư tiên sinh biện hộ thôi, lúc nào cũng giống như mang theo oa nhi bên người vậy, hắn vì muốn lấy lòng người Lâm gia, trăm phương nghìn kế đi lấy lòng người ta. Dựa vào cái gì. . .”Nói tới đây, thấy đã lỡ miệng, nên không nói thêm gì nữa.
Lục Luân thử dò xét được tâm sự của hắn, cũng không vui mừng, chỉ khe khẽ thở dài, lo lắng nói: “Lục đệ, lòng dạ của đệ thật sự rất hẹp hòi. Lâm Thất đệ có thể đi đến đó, cũng không phải là công lao của Nhị ca, Nhị ca cũng không rảnh để mỗi ngày chăm sóc hắn. Là hắn ngày thường chăm chỉ cần cù, Chư tiên sinh để ý hắn, mới giữ hắn lại. Thôn trang của Tam cữu mẫu cũng ở đó, người ta đều có gia phó chăm sóc, Nhị ca bất quá chỉ có tác dụng giám sát làm gương mà thôi. Nếu đệ thật sự có bản lĩnh có thể khiến Chư tiên sinh để ý, chẳng lẽ Nhị ca còn có thể mặc kệ đệ hay sao? Nếu đệ nói trong lòng của Nhị ca đệ không quan trọng bằng Lâm Thất đệ, ta tuyệt đối không tin.”
Lục Thiện còn muốn nói gì đó, Lục Luân lại ngăn hắn, lời nói thấm thía: “Chúng ta là nam nhân, không thể học nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận, tính tình này của đệ nên sửa đổi, bằng không tương lai đệ sẽ phải chịu khổ.” Lục Luân chỉ vào một chỗ bùn bẩn, “Không phải nói đệ không có cơm ăn, mà là nếu đến đó sẽ chịu khổ.”
Lục Thiện trầm mặc một lát, nói: “Còn có ta cũng không thích Nhị tẩu, nàng thấy chúng ta không thuận mắt, không đem chúng ta để trong lòng, luôn khiến nương ta mất mặt, còn xúi giục nương ta và Nhị ca tức giận với nhau.”
“Ai nói với đệ nàng xúi giục Nhị ca cùng Tam thẩm nương tức giận với nhau? Đệ tận mắt thấy hay là chính tai nghe thấy?” Lục Luân lại lắc đầu: “Ta thật ra cảm thấy nàng rất tốt, lại hòa khí, có năng lực, đệ cũng nên ngẫm lại, vì sao người bên ngoài luôn khó mà hòa nhã với Tam thẩm nương, luôn cùng nàng tức giận a? Hôm nay nếu đã nói đến mức này, ta sẽ nói thật với đệ, nếu ta là Nhị tẩu, một câu cũng sẽ không nói với Tam thẩm nương.”
Lục Thiện cả giận nói: “Huynh có ý tứ gì?”
Đã thấy Lục Luân hai mắt nhìn chằm chằm nhà thuỷ tạ bên kia, nhẹ nhàng “Suỵt” một tiếng, đè thấp thanh âm nói: “Đừng nói nữa.”
Lục Thiện bị vẻ mặt cùng ngữ khí của hắn cuốn hút, cũng ngậm miệng, theo ánh mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy một ma ma rón ra rón rén dọc theo hành lang của nhà thủy tạ, trên đường đi, hết nhìn đông tới nhìn tây, đi tới chỗ sâu trong nhà thủy tạ thì thân ảnh biến mất.
Lục Thiện thở dài một hơi: “Không phải là một ma ma thôi sao? Nàng ta quản lý vườn hoa trong này, xuất hiện ở đây thì có gì hiếm lạ? Có lẽ là mệt mỏi muốn lười biếng một chút thôi.”
Lục Luân nói: “Đệ không thấy nàng ta bộ dạng khả nghi sao? Giống như ăn trộm vậy.”
Lục Thiện nói: “Trộm gì chứ, bên trong nhà thuỷ tạ hoàn toàn trống rỗng, có thể có thứ gì cho nàng ta trộm?”
Lục Luân lại liếm môi tặc hề hề nhìn hắn, không nói gì, cũng không động đậy. Lục Thiện không rõ Lục Luân muốn làm gì, nhân tiện hỏi: “Ngũ ca định thế nào?”
Lục Luân nói: “Lúc này người khác ít tới đây, nàng còn lén lút như vậy, tất có điều ám muội, chúng ta đi qua xem xét một chút được không?” Thấy Lục Thiện còn lưỡng lự, liền đẩy hắn: “Đừng do dự, cứ như vậy, đi, chúng ta đi xem.”
Lục Luân không để ý đến mấy con cá mập mạp béo tốt nữa, tùy tay thả cần câu vào trên bờ, hai người cúi hạ thắt lưng, nương theo cành lá của cây tùng che lấp, dọc theo hồ sen đi về phía nhà thủy tạ. Mới đi hơn mười bước, chợt nghe thấy một tiếng “Tõm”, cứ như có gì đó khá nặng rơi vào trong nước, Lục Luân khẩn trương đứng lên, thăm dò nhìn lại, nhưng không thấy rõ lắm, nghĩ đến chắc hẳn ở nhà thuỷ tạ đã có chuyện xảy ra, ở góc này của hắn không nhìn được gì cả.
Mà trong lúc đó, ma ma lúc trước lén lút đi vào nhà thuỷ tạ dùng tay nhấc chân váy nhanh chóng chạy đi, hắn vừa thấy liền hiểu được, quát to một tiếng, lưu loát nhảy ra, nhanh hướng tới hành lang dài bên kia, một bên chạy một bên kêu: “Bắt trộm a!”
Ma ma kia thấy tình hình không tốt, xoay người chạy trở lại, Lục Luân chưa bao giờ gặp phải loại sự tình này, quả thực hưng phấn muốn chết, chỉ hận trong tay không có đao hay kiếm, kêu to vọt đi lên, la lớn: “Kẻ trộm đứng lại! Ta tha chết cho ngươi!”
Ma ma kia căn bản không dám quay đầu lại, vọt tới chỗ sâu trong nhà thủy tạ, kéo cao chân váy lên, không chút do dự nhảy vào hồ nước, Lục Luân là người nào, trèo cây, dưới nước không gì không biết, làm sao có thể để nàng ta đào tẩu, không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống theo, vừa mới rơi xuống nước, đã bị một cái gì đó che lấp, không thấy rõ mọi vật, chờ hắn đem vật kia đẩy ra, ma ma kia sớm đã không thấy tăm hơi, cũng không biết là trốn sau phiến lá sen nào.
Hắn lúc này mới cầm vật kia lên xem, chính là một chiếc váy cũ của nữ nhân, nghĩ chắc là ma ma kia trong lúc vội vàng trốn thoát cởi ra vứt vào mặt hắn để chạy trốn. Hắn tức giận ném mảnh vải đi, liên tục phi vài tiếng, thầm nghĩ xui xẻo. Chợt nhớ ra không biết lúc trước là vật gì rơi xuống nước, nhìn quanh trái phải, vậy mà hắn có thể thấy cách đó không xa có khối vải màu lam di động chìm nổi. Hắn bơi qua sờ soạng một lúc, bắt lấy tấm vải dệt này, vừa kéo một cái, lại kéo được cả một người lên.
Lại nói Lục Thiện, bất quá trong nháy mắt, Lục Luân đã vòng qua người hắn chạy đi, hắn còn chưa kịp phản ứng, Lục Luân đã hô to đuổi theo ma ma kia. Hai người một người chạy một người đuổi, đảo mắt liền chạy vào phía sâu trong nhà thủy tạ, cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chưa từng trải qua loại chuyện này, lại thể nhược thần hư, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, đành phải ngơ ngác đứng chờ người nghe thấy thanh âm mà chạy tới. Ai ngờ cũng không thấy có ai đến, đồng thời nghe thấy hai đợt tiếng nước bắn lên, hắn có ngốc cũng hiểu được Lục Luân gặp nguy hiểm, liền hoảng hốt, thất tha thất thểu chạy tới nhà thủy tạ, lên tiếng hô to: “Người đâu! Người đâu! Cứu mạng!” Một bên kêu, một bên khóc òa lên.