Lục Thiện một bên khóc, một bên chạy về phía nhà thủy tạ. Chạy đến cuối, mới nghe thấy Lục Luân mắng: “Cái gì a, ta còn chưa chết. Lại đây hỗ trợ đi.” Lục Thiện cực kỳ vui mừng, thút tha thút thít bổ nhào vào rào chắn bên cạnh nhìn xuống.
Nước trong hồ sen không sâu, bất quá chỉ cao đến nách Lục Luân mà thôi. Trong tay Lục Luân có nâng một người, người nọ nhắm tịt mắt, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết là chết hay sống.
Lục Thiện nhìn mà nhận ra ngày, người này rõ ràng là Phương Trúc bên người của Lâm Cẩn Dung, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là nàng? Nàng đã chết rồi sao?”
Lục Luân nhíu hai hàng lông mày rậm như sâu róm, có chút không kiên nhẫn nói: “Không chết, còn thở, nhanh hỗ trợ kéo người lên, sao vẫn chưa thấy có người tới, chết ở đâu rồi?”
Khi nói chuyện, chỉ thấy vài ma ma kinh kinh hoảng hoảng tìm đến, thấy thế vội ba chân bốn cẳng kéo Phương Trúc lên.
Lục Luân thấy mấy ma ma kia vội vàng cứu trị Phương Trúc, liền không hề quản, ngược lại hung thần ác sát nói: “Có trộm ẩn núp chung quanh đây, lập tức bao vây lại, tất yếu bắt lấy nàng ta, nàng ta không mặc váy, trên thân mặc một kiện áo tử màu nâu. Ai bắt được, ta sẽ thưởng lớn!” Rồi sai người đi bẩm báo Lâm Cẩn Dung, bản thân hắn thì kiểm tra, tìm chút gậy tre linh tinh gì đó, lần lượt lùng sục xung quanh.
Lâm Cẩn Dung vừa thấy Phương Trúc, trong lòng sợ tới mức loạn nhảy, này thật sự không thể tưởng được. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa Phương Trúc sẽ chết. Kiếp trước, Phương Trúc là không chết, vì vậy kiếp này, nàng cũng không nghĩ đến Phương Trúc sẽ chết. Nếu Phương Trúc chết ngay tại đây, hơn nữa bị chết không minh bạch, đám người Lục Luân không nhìn thấy, có phải bên ngoài sẽ truyền ra lời đồn, rằng Phương Trúc bị nàng bức bách nên nhảy cầu tự tử hay không? Khi đó nàng có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa hết oan uổng.
Nàng lại liên tưởng đến những gì Tống thị làm lúc trước, không phải là muốn tạo nên một hình tượng tàn nhẫn ác độc, thiếu tình cảm hay sao? Nhất định là Tống thị, nhất định là Tống thị! Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy lạnh cả người. Nàng cùng Tống thị chi tranh, cũng chính là đích tôn cùng Nhị phòng chi tranh, nàng nghĩ đến, xúi giục bất hòa, giấu giếm không báo Lục Giam bị bệnh, đề nghị người để quản lý thôn trang của nàng, thả chuột, đánh bán vài tôi tớ, làm vỡ bình hoa, cho dù có chút thủ đoạn, lại không nghĩ rằng, Tống thị chỉ vì muốn khiến thanh danh nàng trở nên bại hoại, mà dễ dàng lấy mạng một người nào đó.
Phương Trúc lúc này còn chưa tỉnh lại, ma ma kia vẫn chưa tìm thấy, hết thảy chân tướng đều không thể nào biết được. Trong lòng nàng cho dù có ý tưởng gì, cũng nói không nên lời, không dám nói, cũng không thể nói, càng tìm không thấy người có thể thổ lộ. Lâm Cẩn Dung xoa xoa cánh tay, mang theo vài phần khổ sở, nhẹ nhàng nằm xuống tháp.
Lệ Chi bồi nàng ngồi một hồi, mắt thấy sắc trời trở nên tối dần, liền thắp sáng đèn, cầm nến đi đến bên người nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, ăn một chút gì đi? Phương Trúc phúc thiên mệnh đại, sẽ có chuyển biến tốt thôi.”
Dưới ngọn đèn, vẻ mặt của Lệ Chi vẻ mặt an bình tốt đẹp, Lâm Cẩn Dung nhịn không được nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lệ Chi. . .” Năm đó nàng là phế vật không có năng lực, cho nên người ta không coi nàng ra gì, thủ đoạn cũng chỉ rất bình thường; mà nay nàng xem như thanh tỉnh, đã hiểu chút chuyện, người ta sẽ không chịu dùng thủ đoạn tầm thường để đối phó nàng. Đây là một con sói a.
Lệ Chi không phải người hồ đồ, thấy vẻ mặt của Lâm Cẩn Dung liền biết nàng có chút sợ hãi, liền thả nến, đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm đầu vai nàng, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân bị dọa đúng không? Nô tỳ cũng bị dọa.”
Mành được vén lên, Quế Viên đứng dưới mành, nhìn một cảnh này, vốn muốn nói gì đó, lại ngậm miệng không thốt ra lời, rồi nhẹ nhàng thả mành xuống. Không bao lâu, mành lại bị vén lên, chính là Lục Giam đi đến.
Lâm Cẩn Dung còn nằm úp sấp bất động, Lệ Chi cũng đã thấy được, liền nhẹ nhàng đứng lên, yên lặng thi lễ với Lục Giam, nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài. Lục Giam đi đến ngồi xuống phía sau Lâm Cẩn Dung, do dự một chút, rồi đặt tay lên đầu vai nàng.
Trên người hắn có hương rượu thản nhiên, hoàn toàn khác biệt so với mùi hương trên người mấy nha hoàn, Lâm Cẩn Dung lập tức quay đầu lại, thấy là hắn, liền nhẹ nhàng cười, “Về lúc nào vậy? Nghĩ đến chàng phải mấy ngày nữa mới trở về.”
Lục Giam ôn hòa nói: “Vốn ngày xảy ra chuyện của Mạnh ma ma, ta đã tính trở về, sau lại nghe Phạm quản sự phái người tới không có trở ngại gì, ta nghĩ ta tới tới lui lui, cũng không tốt, vì vậy chưa trở về. Nhưng thật đúng lúc, vừa mới hôm nay một vị cùng trường muốn hồi hương, ta cùng vài đồng học thân nhất đưa hắn đến, ở Ngũ Trượng lâu thay hắn đãi tiệc tiễn biệt.” Thấy Lâm Cẩn Dung vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, liền thêm một câu: “Mới vào cửa, chợt nghe nói xảy ra chuyện này.”
Lâm Cẩn Dung trong ánh mắt có vài phần ướt át: “Bọn họ là nói như thế nào?” Nàng nghĩ đến nàng không nên như vậy, nhưng chuyện tới trước mắt, lại liên quan đến một mạng người, nàng không có cách nào khiến bản thân có thể rộng rãi cùng lạnh nhạt.
Lục Giam hiếm khi nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng sinh ra vài phần thương tiếc, yêu thương nhẹ nhàng thay nàng lau lệ nơi khóe mắt, thấp giọng nói: “Không nói thế nào cả, chân tướng không rõ, ai dám nói lung tung? Tổ phụ đã ra lệnh, ai dám nói lung tung một chữ, liền đánh chết, lúc này Ngũ đệ cùng Lục đệ đang thuật lại chuyện Phương Trúc do chính ma ma kia làm.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc sau một lúc lâu, nói: “Nhất định không thể tìm thấy ma ma kia. Cho dù là tìm được, cũng nhất định sẽ tự tử vì sợ tội.”
Lục Giam ôm nàng vào lòng, đem cằm đặt lên trán nàng, nói: “Thật sự là không thể tưởng được, làm khó dễ nàng rồi. Ta định thương lượng đem chuyện này xử lý rõ ràng, không thể lại phát sinh chuyện bại hoại gia phong thế này nữa.”
Mặc dù câu an ủi này không có tính tác dụng thực tế gì, nhưng Lâm Cẩn Dung vẫn cảm thấy cơ bắp, xương cốt toàn thân đang căng cứng dần dần trở nên thả lòng. Nàng lẳng lặng nằm trong lòng Lục Giam, suy nghĩ trôi đi thật xa. Nàng thình lình suy tưởng, nếu là năm ấy, thời điểm đánh mất Ninh nhi, hắn có thể nói một câu như vậy với nàng, ôm nàng một cái, bọn họ có thể có kết cục khác hay không? Liệu nàng có chết không? Nhưng không thể rồi.
Dù hắn làm như vậy, nàng cũng đã chết.
Lục Giam bế Lâm Cẩn Dung trong chốc lát, thấy thân thể của nàng trở nên mềm mại hơn, liền đem nàng nâng dậy, thay nàng vuốt tóc mai, có chút bất mãn nói: “Đã xảy ra chuyện như vậy, A Vân cũng không đến thăm nàng.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Mấy ngày nay tâm tình nàng coi như không tốt lắm. Khi đó nghe nói việc này, bà bà giận dữ, nàng còn phải khuyên nhủ bà bà.”Dù cần trông cậy vào ai thì nàng cũng không trông cậy vào Lục Vân.
Lục Giam mặc mặc, nói: “Nàng đã dùng cơm chiều chưa? Như vậy không được. Ta bảo Lệ Chi dọn cơm. Hoặc là bảo Quế ma ma nấu gì đó cho nàng được không?”
Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Không muốn ăn. Chàng đã ăn chưa?”
Lục Giam mỉm cười: “Chẳng phải ta vừa nói với nàng rồi đó sao? Ta cùng vài đồng học đến Ngũ Trượng lâu, thay bằng hữu đãi tiệc tiễn biệt. Bất quá ta chưa ăn no, mới chỉ uống rượu nói chuyện. Nàng theo giúp ta ăn một chút? Bưng bát rồi sẽ muốn ăn.”Không hề phân trần đã kêu người dọn cơm, đặc biệt phân phó hầm một chén canh nóng cho Lâm Cẩn Dung.
Đám người Lệ Chi thấy hắn trở về, đều cảm thấy có người tâm phúc, trên mặt tươi cười cũng thịnh, ngay cả đi đường đều nhẹ nhàng hơn nhiều. Lâm Cẩn Dung uống canh, lại lên tinh thần ăn thêm một chén cơm, mới buông đôi đũa.
Lục Giam tán thưởng nhìn nàng, tùy ý động đũa một chút rồi buông xuống, cười nói: “Ta chỉ nghĩ rằng nàng sẽ vì ta cố ăn nửa bát cơm, ai ngờ nàng còn không chịu thua kém.”
Lâm Cẩn Dung miễn cưỡng cười: “Không ăn cơm, bị đói chính là bản thân ta, vậy không phải tiện nghi người khác sao? Ta phải sống thật tốt mới được, tốt nhất là khỏe mạnh không chút bệnh tật.”
“Đúng rồi.” Lục Giam nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng đang đặt trên bàn, đứng dậy nói: “Nàng đi ngủ đi, ta đi tìm tổ phụ.”
Lâm Cẩn Dung liền thu xếp để hắn thay quần áo: “Thay quần áo đi, có cần rửa mặt không?”
Lục Giam cũng không chối từ, để nàng giúp hắn thay áo khoác, rửa mặt, rồi phân phó đám người Lệ Chi: “Phải chăm sóc thiếu phu nhân, nếu có người đến tìm, thì nói thiếu phu nhân hôm nay nhìn thấy Phương Trúc, bị kinh hách, không thoải mái, ngủ rồi. Một mực không gặp.”Nói xong hướng Lâm Cẩn Dung mỉm cười, rồi rời đi.
Lệ Chi cùng Quế Viên hàm chứa tươi cười, tiến lên hầu hạ Lâm Cẩn Dung rửa mặt chải đầu, Quế Viên khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, Nhị gia đã trở lại, chúng ta sẽ không sợ. Bắt được ma ma kia, nhất định phải đưa đến quan phủ xử lý nghiêm khắc!”
Lâm Cẩn Dung nói: “Vẫn là dặn dò Anh Đào, Đậu Nhi các nàng, đừng ăn nói lung tung, mặc kệ người bên ngoài hỏi cái gì, đều nói không biết. Vốn họa là từ miệng mà ra.” Bất bình là bất bình, nhưng chuyện không nên nói thì tuyệt đối không thể nói lung tung.
Lệ Chi ổn trọng, nghe vậy trả lời: “Buổi chiều nô tỳ vừa thấy tình cảnh của Phương Trúc, cũng đã phân phó rồi.”
Lâm Cẩn Dung tháo trâm sai, rồi dựa vào ngồi ở đầu giường ngây ngốc trong chốt lát, canh an thần lúc nãy hiện giờ có tác dụng, liền hỗn loạn cởi quần áo, nằm xuống nặng nề ngủ.
Trong Tụ Hiền các, không khí thập phần nặng nề.
Lục lão ông ngồi trên phía cao, lạnh lẽo nhìn bốn người Lục Kiến Trung, Tống thị, Lục Thiệu, Lã thị đứng thành một hàng, hồi lâu không nói được lời nào.
Lục Kiến Trung cùng Tống thị mắt xem mũi, mũi nhìn tim, không có biểu tình gì đặc biệt, thản nhiên tự tại. Lục Thiệu có chút khẩn trương, nhưng vẫn là vẻ mặt thuần phác cùng hàm hậu, Lã thị thì môi trắng bệch, nhẹ nhàng run run, có chút chống đỡ không được.
Lục Thiệu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Tổ phụ, vườn lớn như vậy, trời lại tối, Ngũ đệ trẻ tuổi, sợ là không tìm thấy ma ma kia, không bằng để tôn nhi đi theo hắn tìm kiếm, cũng dễ dàng hơn.”
Lục lão ông cười lạnh một tiếng: “Ta sợ ngươi đi tìm cũng không thấy!”
Lục Thiệu sắc mặt lúc này mới đột nhiên thay đổi, giương mắt nhìn Lục lão ông, run run môi nói: “Tôn nhi không rõ ý tứ của tổ phụ.”
Lục lão ông lạnh lùng cười, nhìn Lục Kiến Trung cùng Tống thị bình tĩnh tự nhiên, nói: “Ngươi không rõ, có thể hỏi phụ mẫu ngươi.”
Lục Kiến Trung mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Vô liêm sỉ! Ngươi còn giả bộ!” Lục lão ông đưa tay ném chặn giấy, Lục Kiến Trung không dám trốn, Tống thị đẩy mạnh hắn một cái, tránh được chặn giấy kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục lão thái gia nói: “Công công, chuyện gì cũng từ từ mà nói, chớ tức giận tổn hại thân thể, nhi tức đều là người ngu dốt, thỉnh người dạy bảo, có chỗ nào sai, chúng ta cũng tiện sửa đổi.”
Lục lão ông tức giận cười lạnh: “Ngươi cho là ta không nắm được cái đuôi của ngươi chăng? Đừng ép ta!”