Thể loại: Quân nhân, hài, đô thị
Converter: ngocquynh520
Editor: rosely, Băng Châu, Gothickat, minhminh0607, Diễm Diễm
Giới thiệu:
Trên thế giới điều xui xẻo nhất là cái gì?
Làm tú bà, lại bị bạn trai cho đội mũ xanh? NO!
Khốn kiếp, lúc mới gặp bà đây, sao hắn không chê đi?
Đi uống rượu, bị người ta bỏ thuốc, ngớ ngẩn qua đêm với đàn ông? NO!
Đó là anh chàng đẹp trai lại còn thật dũng mãnh nữa chứ, không thiệt thòi, thế mà con mẹ nó lại quá đau? Cầm thú!
Nhưng là ———
Ai có thể nói cho cô, hai trăm đồng trên đầu giường là sao hả? Cho dù đó có là chủ tịch Mao đẹp trai đi nữa thì Mạnh Phục Linh vẫn không thể nhịn mà xổ ra một câu chửi tục.
“Con mẹ nó!"
————
Nếu sớm biết rằng anh là quân khu trưởng quyền cao chức trọng, quân hàm trung tướng, là đại gia quyền thế nhất thủ đô, cô làm sao dám ở văn phòng trong quân khu cho anh một đấm chứ. Nếu sớm biết rằng là như thế này, cho dù bị làm nhục, bị chửi, bị đánh thì vẫn nhịn là chính.
Nhưng ai biết được.
Đường đường là quân khu trưởng, ngủ một đêm trả có hai trăm là sao?
—————
Anh cũng là người giàu có ba đời, có tiếng cũng có miếng
Một mặt, anh dựa vào năng lực của chính bản thân trở thành nhân vật số một trong quân khu, là bộ đội đặc chủng trong thần thoại.
Một mặt, anh là người điều hành phía sau của tập đoàn xuyên quốc gia, một tay làm mưa làm gió trên thương trường.
Nhưng, gặp phải cô hũ nữ từng trải vô lương tâm mà mình dùng hai trăm đồng để qua đêm, anh cũng là bó tay không biện pháp.
“Anh có thể cho tôi biết, đường đường là quân khu trưởng của nước Trung Hoa, là sĩ quan cao cấp, tại sao ngủ với bản tiểu thư một đêm lại trả có hai trăm đồng hả?”
Người đàn ông có gương mặt anh tuấn tối sầm: “Lúc đó tiền mặt mang theo trên người chỉ có bấy nhiêu”.
“Vậy sao không để séc lại?”
“Không mang theo”
“…”
“Sao mà hỏi nhiều thế? Sớm biết vậy cả hai trăm cũng không cho, đánh cho ngất đi, ai cũng không biết là ai.”
Đồng Trác Khiêm, anh có biết xấu hổ không, thật tiếc cho anh có một cái tên văn nhã như vậy”
“Em không phải là tiểu thư sao?”
“Là má mì”
“Làm má mì á?”
“Cứ cho là vậy đi”
“Đường đường là con gái của trưởng ban hậu cần, lại đi làm má mì, trưởng phòng Mạnh không cho em cơm ăn à ?”
“Đó là kiêm nhiệm”
‘’…..”
Một buổi sáng ngoài ý muốn, người lớn hai nhà bức hôn, một vài lời làm sao có thể giải thích rõ ràng.
Nói tóm lại, đây là câu chuyện về một người đàn ông anh tuấn cao ngạo, tính tình khó chịu cùng một người phụ nữ không có bút mực nào tả được.
chương 154: đại kết cục (hết)