1.
Lần đầu tiên Nam Mịch gặp Cảnh Từ,
Là xuyên qua khe hở giữa những ngón tay của huynh trưởng đang che trên mắt nàng,
Nhìn thấy hắn mặc bộ áo bào trắng, khiến người kia hồn bay phách tán mà mắt cũng không chớp một cái.
…
Cảnh Từ đã nghe nói từ lâu.
Tiểu Công chúa có một thân xương cốt yếu ớt không thể tu luyện linh lực.
Nhưng nàng lại được Thần quân thiên kiều vạn sủng nuôi đến lớn.
Tại sao cứ thấy hắn lại luôn là dáng vẻ rụt rè sợ hãi đến vậy?
2.
Nam Mịch cho rằng bản thân chỉ có thể là một nàng Công chúa.
Công chúa ấy à, ở trong nội cung trồng hoa thêu thùa, phụ trách sống an nhàn sung sướng là được.
Nhưng vì để thay đổi số mệnh không thể tu luyện của mình, nàng đã đến Đồ Sơn một chuyến, gặp tiên nhân một lần, cũng ngắm nhân gian một lần.
Từ đó về sau, không làm tốt một nàng Công chúa được nữa.
…
Cảnh Từ cho rằng bản thân sẽ mãi ngồi ở vị trí cao, làm một lưỡi dao của Thần quân.
Dưới một người, trên vạn người.
Đáng tiếc, lần thứ hai hắn lên phía Bắc, hộ tống Công chúa một lần.
Vì thế, hắn rơi vào thế cục.
Hắn cho rằng là mình hộ tống Công chúa một lần, bản thân thay hình đổi dạng nên rơi vào thế cục.
Lại chưa từng nghĩ tới, bản thân vẫn luôn ở trong thế cục.
chương 44: dỗ dành