Cái mặt quỷ ghép nên từ đồ trang điểm dường như cảm nhận được sự kích động chỗ cảnh cửa mở ra, lảo đảo trôi về bên này. Quản gia đang giằng co giữa chuyên nghiệp và không chuyên, trước khi quản gia lao đi thì Yến Hoài đã đẩy xe lăn vào phòng và đóng cửa lại. Mặt quỷ cũng bị tan ra theo luồng khí từ cánh cửa.
Yến Hoài điều khiển xe lăn đến trước mặt Khanh Hoan đang luống cuống tay chân đè bộ tóc giả: “Ngồi ngay ngắn.”
Hu hu hu, tại sao lại như vậy? Khanh Hoan khổ sở đặt tay lên đầu gối, ngoan ngoãn, tủi thân cúi đầu.
Cô muốn trải nghiệm cảm giác chị ma nữ có bộ tóc đẹp, tại sao tóc giả lại bay lên chứ.
Mấu chốt vẫn là ở trước mặt Yến Hoài.
Không có lớp trang điểm mặt quỷ, khuôn mặt nhỏ của Khanh Hoan lại trắng bóc, bởi vì có sự phúng phính của trẻ con nên làn da căng bóng đàn hồi như miếng đậu hũ khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay chọc vào.
Ngón tay đặt trên đùi Yến Hoài hơi bứt rứt.
Giọng nói thì vẫn lạnh nhạt như thường: “Cô lấy tóc giả ở đâu đây?”
“Là đạo diễn của chương trình tôi tham gia cho đấy!” Khanh Hoan ngẩng đầu, cảm giác như Yến Hoài rất thích mái tóc giả của cô, nếu không thì anh sẽ không hỏi về nói. Khanh Hoan nghĩ ngợi, quyết định bỏ những thứ yêu thích đi, dù sao cô cũng không đội được. Cô duỗi tay, túm bộ tóc giả muốn bay lên trần nhà xuống, đặt vào tay Yến Hoài: “Vì anh thích nên tôi tặng anh đó!”
Đối với Yến Hoài mà nói, cảnh tặng tóc giả này khá quen thuộc.
“Anh mà đội bộ tóc giả này lên nhất định sẽ rất đẹp!” Khanh Hoan lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, nhìn Yến Hoài bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Yến Hoài nhìn bộ tóc giả khô khốc, bù xù, anh mím môi, miết bộ tóc giả trong tay rồi lại ngước mắt lên hỏi cô: “Là chương trình gì?”
Nhắc đến chương trình đó, khuôn mặt nhỏ của Khanh Hoan lại trắng bệch: “Là kiểu đạo diễn để mấy khách mời bọn tôi vào trong một tòa nhà rất kinh khủng, để bọn tôi tìm báu vật bên trong đó.” Trước mắt cô hiện lên gương mặt của đại ma vương, giọng nói khe khẽ: “Trong tòa nhà đó có một thứ rất đáng sợ.”
“Thứ rất đáng sợ?” Yến Hoài không cảm thấy cô gặp cái gì đáng sợ bên trong cả, anh thấy cô còn chạy trốn với đám quỷ mà. Những con quỷ đó đáng sợ như vậy còn không dọa được cô.
“Ừm, cái thứ đó tên là…” Khanh Hoan gật đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn Yến Hoài, đã là người thì rất khó tin lời của cô nhưng cô cảm thấy phải để Yến Hoài cẩn thận một chút, vậy nên cô gọi cái tên kia rất rõ ràng: “Nghiêm Quyết.”
Cái thứ tên Nghiêm Quyết có tên khác là Yến Hoài chăm chú nhìn Khanh Hoan.
“Anh ta rất xấu xa!” Khanh Hoan sợ Yến Hoài không để tâm đến đại ma vương bèn cố tình bổ sung, lộ ra răng nanh sắc nhọn, ra vẻ hung tàn: “Đạo diễn nói anh ta ăn thịt người đó.”
Yến Hoài ăn thịt người tiếp tục chăm chú nhìn Khanh Hoan.
“Á, không đúng!: Khanh Hoan bị Yến Hoài nhìn thì hơi ngượng ngùng, lắc đầu: “Tôi nói sai rồi.”
Yến Hoài vừa định ngưng nhìn bằng ánh mắt chết người thì nghe Khanh Hoan tiếp tục: “Sao tôi có thể gọi anh ta là đồ vật chứ?! Anh ta không phải là đồ vật!”
Yến Hoài lại không phải là đồ vật: Mình nghi ngờ cô ấy đang mắng mình, hơn nữa còn có cả đống chứng cứ!
“Anh ta thật sự rất đáng sợ.” Khanh Hoan kề sát người vào người Yến Hoài, chớp mắt, hy vọng Yến Hoài tin tưởng mình: “Anh nhất định phải cẩn thận, anh ta rất ghét những người xinh đẹp như anh.”
Cô nhớ rõ kiếp trước, mỗi lần đại ma vương thấy cô ngắm người đẹp đều sẽ rất tức giận, ma khí ào ạt tỏa ra ngoài, sau đó lại càng xấu hơn.
Yến Hoài tự mình chán ghét mình cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ của Khanh Hoan cẩn trọng chọt chọt anh: “Nhưng mà không sao cả, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Khanh Hoan nghiêm túc.
Tuy kiếp trước cô không có thiện cảm với những người chính nghĩa tính cách rối tinh rối mù, chỉ được mỗi gương mặt đẹp lắm, nhiều nhất cũng chỉ hứng thú với mặt của họ, đôi khi sẽ nhìn thêm vài lần thôi.
Nhưng Yến Hoài thì khác.
Cô cũng không thể nói ra điểm khác nhau là gì.
Dù sao từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Yến Hoài, cô đã cảm thấy cô nhất định phải cố gắng tranh thủ ở bên anh, không thể bỏ lỡ anh.
Yến Hoài khẽ nhíu mày, bắt đôi tay đang chọt loạn của Khanh Hoan: “Không cần.”
Anh không cần bất cứ ai bảo vệ.
Anh không cần ai cả.
Khanh Hoan bị từ chối, đôi mắt trở nên u tối nhưng mà cô lại nhanh chóng tự làm dịu bản thân, thậm chí gương mặt hơi phiếm hồng.
Yến Hoài kéo tay cô.
Yến Hoài cảm giác đầu ngón tay mang theo độ ấm của bàn tay nhỏ đang trượt lên, còn định ở nguyên trong tay anh.
Anh lập tức buông cô ra.
Đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự mất mát của cô gái thở dài: “Tôi vốn không quen Nghiêm Quyết, tại sao cô cảm thấy anh ta sẽ tìm tôi và tôi sẽ cần cô bảo vệ?”
Khanh Hoan khẽ chớp mắt, sau đó nghiêng người về phía trước, đôi mắt lóe sáng nhìn Yến Hoài: “Tôi biết anh không quen Nghiêm Quyết.”
Cô không để ý rằng khoảng cách giữa cô và Yến Hoài rất gần, gần đến mức Yến Hoài có thể đếm được lông mi mỏng manh của cô.
Trên người cô có mùi hương rất đặc biệt, kết hợp với giọng nói êm tai của cô khiến cả người cô tỏa ra hơi thở ngọt ngào như viên kẹo.
Yết hầu của Yến Hoài trượt lên xuống, anh quay mặt đi, dựa ra sau, kéo khoảng cách với cô.
Khanh Hoan cho rằng Yến Hoài phản ứng như vậy vì cô xấu nên đau khổ ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng tiếp tục nói: “Anh có đọc quyển sách “Tình yêu nhà giàu nghiệt ngã: Năm anh em tổng giám đốc bá đạo điều yêu tôi” chưa?”
Sự kỳ quặc ban nãy của Yến Hoài biến mất, anh cạn lời quay mặt nhìn cô.
Khanh Hoan lại rất nghiêm túc: “Trong quyển sách này viết, năm tổng giám đốc bá đạo đều yêu nữ chính, người em thứ năm cực kỳ độc ác, phát hiện nữ chính có thiện cảm với anh cả thì lập tức giết anh cả luôn…”
Khanh Hoan nhìn Yến Hoài với ánh mắt “Anh là anh cả, còn tôi là nữ chính”.
Yến Hoài mím môi, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Ý cô là, Nghiêm Quyết thích cô nên sẽ giết tôi, vì tôi thích cô à?”
“Không, không không.” Khanh Hoan lắc đầu thật mạnh, cô bị lời nói của Yến Hoài dọa sợ, sao đại ma vương có thể thích cô chứ, “Ý tôi là, tôi có ân oán với Nghiếm Quyết, có thể anh ta sẽ theo tôi và tìm được anh.”
Cô có ân oán với anh? Yến Hoài cụp mắt, suy tư một lúc cũng không có manh mối nào.
Anh di chuyển xe lăn định rời khỏi phòng Khanh Hoan. Khanh Hoan đứng lên, lặng lẽ đi sau anh, cô cũng muốn nhìn xem phòng mà Yến Hoài ở trông như thế nào.
Có phải giường mềm hơn phòng cô nên anh mới không muốn ở lại chỗ cô không.
“Không được đi theo tôi.” Giọng nói của Yến Hoài rất nhẹ nhưng vẫn rất khàn, mang theo cảm giác xa cách ngàn dặm.
Tầm mắt nhìn sang Khanh Hoan ngoan ngoãn đứng lại như con mèo nhỏ bị chủ nhân dạy dỗ, nhưng ánh mắt vẫn ngóng trộng dõi theo bóng lưng anh.
Yến Hoài không nhìn nữa, lúc bánh xe lăn đi qua cửa, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Ăn cơm chưa?”
Lúc Khanh Hoan ở bên Yến Hoài thì không nghĩ đến chuyện gì khác, nghe anh hỏi cô mới nhớ mình đã đói bụng một ngày, cô vuốt cái bụng rỗng tuếch, lắc đầu: “Chưa ăn.”
“Vậy đi ra ăn cơm.” Giọng nói của Yến Hoài vừa dứt thì người và xe cùng nhau ra khỏi phòng, không quay đầu lại nhìn Khanh Hoan.
Khanh Hoan suy nghĩ một lúc mới hiểu được, ý anh là cô và anh ra ngoài ăn cơm. Cô lập tức cười lộ hai cái má lúm đồng tiền xinh xắn, nhanh chân đuổi kịp anh.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm với Yến Hoài. Trước đây cô chỉ ngoài một mình trên chiếc bàn lớn này, Yến Hoài chưa bước ra bao giờ.
Đúng lúc hôm nay, đầu bếp nhà họ Yến làm cơm tây - beefsteak. Khanh Hoan tò mò nhìn đủ loại dao nĩa bày trên đĩa.
Cô nhìn về phía Yến Hoài, thấy anh cầm dao nĩa lên, động tác sang trọng lại tao nhã, Khanh Hoan cũng bắt chước dáng vẻ cầm dao nĩa của anh.
Giống như Yến Hoài, cô dùng nĩa cố định miếng bò, con dao còn lại cắt miếng bò ra.
Tuy lúc đầu chưa thuần thục lắm nhưng từ từ Khanh Hoan đã làm được, hơn nữa cô cảm thấy mình cắt rất đẹp nên ho nhẹ một tiếng, muốn kéo ánh mắt của Yến Hoài lại đây để anh nhìn cô.
Yến Hoài sợ cô lại quậy phá, để cô yên tĩnh lại nên anh lười nhác ngước mắt nhìn về phía bàn ăn của cô như cô mong muốn.
Khanh Hoan vui vẻ, càng cắt mạnh mẽ hơn, sau đó…
Cạch.
Miếng bò được cắt ra.
Đĩa ăn cũng nứt ra luôn.
Mũi dao ghim sâu vào mặt bàn, một khe hở dần nứt ra từ chỗ mũi dao.
Yến Hoài vô cảm lùi lại, nhìn cái bàn biến thành hai nửa, đổ xuống trước mặt anh.
“Tôi…” Khanh Hoan sợ đến nhảy dựng, kinh hãi nhìn Yến Hoài: “Tôi không cố ý đâu.”
“Ừ.” Yến Hoài lấy khăn lau miệng, nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói vẫn bình tĩnh trước giờ hiếm khi có chút hương vị trào phúng: “nếu cô mà cố ý thì cả cái nhà này đều vỡ ra mất.”
Quản gia vừa vào đã thấy thiếu gia nhà ông bình tĩnh di chuyển xe lăn qua bàn ăn bị nứt làm đôi.
“Làm cho cô ấy một phần nữa.” Yến Hoài lạnh nhạt phân phó: “Cho cô ấy đôi đũa, không cần dùng dao nĩa.”
“Vâng.” Quản gia đúng mực gật đầu đồng ý, trong lòng lại có nhiều suy nghĩ quanh quẩn. Vậy mà thiếu gia nhà ông lại bảo chuẩn bị cho tiểu thư Khanh Hoan một phần ăn khác? Tuy thiếu gia nhà ông không nói thì ông cũng chuẩn bị nhưng vậy mà thiếu gia nhà ông lại nói, lại còn cố tình bảo ông đưa cho tiểu thư Khanh Hoan bộ đồ ăn để cô dùng thuận tay.
Thiếu gia nhà ông biết quan tâm người khác như vậy từ khi nào thế?
Lúc này Khanh Hoan không ngủ lại nhà họ Yến, cô nhớ rõ Tống Hi nói với cô rằng đêm nay bọn Quan Quán Quán cũng sẽ về ký túc xá.
Cô không phải là người trọng sắc khinh bạn, dù sao buổi tối Yến Hoài cũng không cần cô nên cô cứ thể nói quản gia rằng mình phải rời đi. Quản gia không lo lắng rằng cô xinh đẹp là sẽ yếu đuối, lúc quản gia hình dung Khanh Hoan như vậy thì bản thân ông hơi áy náy, cô gái người ta tự về thì phải phá tài xế đưa cô đi.
Quản gia nhìn chiếc xe chở Khanh Hoan chạy ra rồi mới quay người đến thư phòng tìm Yến Hoài: “Thiếu gia, tôi vẫn không hiểu tóc giả và lớp trang điểm của tiểu thư Khanh Hoan tại sao lại bay lên, chẳng lẽ…” Trên đầu ông có cái bóng đèn nhỏ sáng bừng: “Đây là kỹ thuật hàng đầu của công ty nào đó?”
Tập đoàn trên danh nghĩa của thiếu gia nhà ông cũng có công ty mỹ phẩm trang điểm, đồ trang điểm đệm từ có kỹ thuật tiên tiến như vậy xuất hiện ở công ty khác, thế thì đó là sự uy hiếp không nhỏ với công ty của thiếu gia.
Yến Hoài nhìn tóc giả mà Khanh Hoan cho anh trên bàn, suy nghĩ của anh và quản gia không giống nhau, anh cảm thấy vấn đề không phải ở tóc giả hay đồ trang điểm.
Vấn đề hẳn là ở...Anh ngước mắt, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh Khanh Hoan cúi đến gần anh trong phòng, đáy mắt toàn là sao sáng.
Anh nhắm mắt lại, rất không hài lòng với nhịp tim chợt đập nhanh hơn của mình.
“Cô ấy nói cô ấy có ân oán với Nghiêm Quyết.” Rất lâu sau, Yến Hoài mới mở mắt: “Đi ra một chút đi.”
Quản gia không nhúc nhích, là một người càng già càng lướt internet thành thạo và hóng hớt chuyện, ông không cần tra cũng có thể trả lời được vấn đề này. Ông lấy máy tính bảng ra, ấn hai cái, mở đoạn video Nghiêm Quyết từ chối diễn vì có Khanh Hoan trong đoàn phim được lưu truyền trên mạng ra: “Thiếu gia, chắc cậu đang nói về cái này.”
Yến Hoài xem video một lượt.
Anh bỏ lịch trình kia không phải vì Khanh Hoan.
Ngoài những người từng hợp tác và quen biết lâu thì anh vốn không bao giờ nhớ tên một nghệ sĩ nào không liên quan đến anh.
Câu nói của anh trong video đã được cắt ghép chỉnh sửa, nửa câu đầu là giọng anh, nửa câu sau có tên Khanh Hoan là có người dựa theo giọng của anh để nói.
Quản gia cũng biết tính Yến Hoài, nên đã hỏi: “Cậu muốn làm sáng tỏ rằng cậu không có thành kiến với tiểu thư Khanh Hoan sao?”
“Không cần.” Yến Hoài đặt máy tính bảng sang một bên.
Để Khanh Hoan có ấn tượng cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Dù sao anh cũng không để bụng cô nghĩ thế nào.
Lời tác giả:
Quản gia: Không để bụng thì tại sao bảo tôi đưa cho tiểu thư Khanh Hoan đôi đũa?
Chàng trai họ Yến: Tôi để ý cái bàn.
Lậu Lậu phấn khích múa bút thành văn: Đối thoại của hai người tôi đã nhớ kỹ rồi, đợi sau này sẽ cho Hoan Hoan xem!
Chàng trai họ yến lạnh lùng rút dao ngăn cản Lậu Lậu.
Lậu Lậu run bần bật: Tôi, tôi, tôi xóa, không được sao?
Chàng trai họ Yến lắc đầu: Không.
Anh ngồi xuống chỉ cho Lậu Lậu: Đổi cái bàn thành Hoan Hoan, sau đó thêm mười ngàn từ ngữ quan tâm phía trước.