Thế Thân Của Người

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mờ Mờ

Văn Quân ngủ không sâu, đừng nói là chợp mắt trong xe, cho dù là đêm khuya ngủ say ở nhà, có bất cứ tiếng động nhỏ nào cũng sẽ bị đánh thức.

Lúc Tuân Mộ Sinh nhìn chằm chằm anh, anh giống như có cảm giác nên thức dậy, rõ ràng biết người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, thậm chí cũng đoán được đối phương tiếp theo sẽ làm gì, nhưng trong khoảnh khắc im lặng khó nói là dài đằng đẵng hay là ngắn ngủi kia, lại ma xui quỷ khiến thế nào mà lựa chọn giả vờ ngủ.

Không khí dường như càng lúc càng nặng nề, giống như mây đen đè trên đỉnh đầu trước khi mưa rào mùa hạ kéo đến. Anh vẫn giữ tư thế cũ, không nhúc nhích, lông mi không run rẩy, thậm chí đến cả nhịp thở cũng không hề thay đổi, chỉ có nhịp tim đang im lặng tăng tốc, gò má cũng thoáng nóng lên.

Cũng may ánh đèn là màu vàng ấm, mới che được vệt hồng trên gương mặt anh.

Người bình thường giả bộ ngủ không phải chuyện gì dễ dàng, nhưng anh xuất thân từ lính bắn tỉa, lúc vẫn còn trong quân doanh, ngày nào cũng phải tiến hành huấn luyện ổn định hơi thở và ẩn núp một cách nghiêm ngặt nhất.

Kỹ năng sống còn năm đó bây giờ dùng để giả bộ ngủ, dù là ai cũng khó thể phát hiện sự kỳ quặc trong đó.

Anh thở dài từ tận đáy lòng.

Lúc Tuân Mộ Sinh cúi người xuống, anh rõ ràng cảm nhận được hơi thở của đối phương. Một cái hôn khẽ khàng đặt lên trán anh, giống như một cơn gió lướt qua, chẳng mấy chốc đã bay đi hết không còn bóng dáng.

Hiển nhiên, Tuân Mộ Sinh còn căng thẳng hơn cả anh.

Anh nhìn như ngủ say chẳng biết gì, ép buộc mình không nghĩ tới nữa, cũng không cảm nhận nữa, mãi đến tận mấy phút sau, ánh mắt cháy bỏng kia rốt cuộc rời khỏi, xe lại khởi động, anh mới chầm chậm thở ra một hơi.

Xe chạy càng chậm hơn so với lúc trước, có lẽ Tuân Mộ Sinh lo sẽ đánh thức anh, lái xe rất cẩn thận.

Anh cảm thấy nơi bị người ta hôn trên trán nóng bỏng như sắp hòa tan, cảm xúc như gió thoảng qua lại dần dần biến thành bụi gai điên cuồng lớn lên, từ chỗ đó đâm thủng vào máu thịt của anh, dây leo bám quanh người anh, quấn vào xương cốt của anh, cuối cùng bao bọc anh kín kẽ.

Giống như một cái kén thật lớn.

Anh sắp nghẹt thở.

Có một giọng nói đang gào thét — sao mày lại giả bộ ngủ?

Đáp án quá rõ.

Anh cũng không hồ đồ.

Trì Ngọc đã rời đi quá lâu rồi, anh không thể nào đẩy một người có mấy phần tương tự với Trì Ngọc ra được. Tuân Mộ Sinh là chiếc áo tơi anh nhặt được trong cơn mưa dầm dề như trút nước, là mồi lửa mót được trong ngày đông giá rét, anh quyến luyến chút chở che và độ ấm ấy.

Mặc dù biết rõ đây có lẽ chính là uống rượu độc để giải khát, hại mình hại người.

Tuân Mộ Sinh không phải Trì Ngọc, anh rõ ràng hơn bất cứ ai khác. Nhưng Tuân Mộ Sinh cứ xuất hiện hết lần này tới lần khác, chầm chậm xâm chiếm, cuộc sống trống rỗng của anh, chốc lát lại nói ra những lời làm anh hoài niệm, điều khiển cảm xúc của anh dễ trở bàn tay.

Người bên ngoài nói anh không biết tức giận, yếu đuối, bị chửi những lời khó nghe nhưng cũng không dám phản bác. Chính vì như thế, những lời ác ý nói sau lưng ban đầu từ từ biến thành châm chọc ngay thẳng mặt.

Không phải anh không dám phản bác, chỉ là lòng như nước đọng, đa số thời điểm không thèm quan tâm.

Tuân Mộ Sinh là người duy nhất làm nước đọng gợn sóng.

Một chiếc thuyền con của anh dập dờn trong lòng sóng gợn mà Tuân Mộ Sinh đã nhấc lên, lại không chịu quay về với bến đỗ nơi trời yên biển lặng.

Nực cười biết nhường nào, hoang đường đến cỡ nào.

Bữa khuya Tuân Mộ Sinh nói không phải là quán lề đường ban đêm, mà cũng không phải là món đặc biệt đêm khuya của nhà hàng năm sao.

Người đàn ông quen sống trong nhung lụa đã sớm gọi đầu bếp nữ đến căn hộ ngày thường hắn ít khi ở lại làm một bàn thức ăn bổ dưỡng ngon miệng.

Xe ổn định dừng lại, Tuân Mộ Sinh nghiêng đầu nhìn Văn Quân.

Văn Quân vẫn giữ tư thế kia, có lẽ rất mệt mỏi, nhìn có vẻ ngủ rất say.

Tuân Mộ Sinh nhìn một lúc, vừa không nỡ đánh thức Văn Quân, vừa không nỡ để Văn Quân đói bụng trong cơn mơ, chần chừ trong chốc lát, lại định bế Văn Quân lên lầu.

Lúc vai bị cẩn thận đỡ lên, Văn Quân “thức dậy”.

Tuân Mộ Sinh cười dịu dàng: “Dậy rồi à? Lên ăn một bữa đi.”

Văn Quân xuống xe, hơi ngạc nhiên: “Chỗ này là?”

“Tuyền Duyệt Thành, thỉnh thoảng tôi sẽ qua đây ở.”

Sau khi hiểu ra bữa khuya mà Tuân Mộ Sinh nói thật ra là tiệc ở nhà, Văn Quân hơi lo lắng nhíu mày.

Tuân Mộ Sinh chỉ đành giải thích: “Tôi chỉ muốn dẫn anh đến ăn bữa. Anh mệt cả ngày rồi, chưa ăn cơm tối, bây giờ đã nửa đêm rồi, ăn uống qua loa ở bên ngoài sẽ hại dạ dày. Lần trước anh đã đồng ý với tôi, bắt đầu từ bạn bè. Nếu chúng ta đã là bạn bè thì anh đến nhà tôi ăn một bữa cơm xoàng, không cần phải cẩn thận dè dặt như vậy.”

Hắn nói chân thành đến cỡ này rồi, vành tai Văn Quân nóng lên, càng lúc càng cảm thấy mình là kẻ bỉ ổi xấu xa.

“Đi thôi.” Tuân Mộ Sinh duỗi tay về phía trước.

Tuyền Duyệt Thành là một trong những tiểu khu xa hoa nhất trong thành phố, Tuân Mộ Sinh rất ít khi đến đây ở, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, nhưng không có hơi thở của người sống.

Đầu bếp nữ đặt nồi sành đựng canh gà hầm măng lên tấm lót gỗ, cầm áo khoác lên nói: “Thưa cậu, vậy tôi về trước.”

Tuân Mộ Sinh tiễn đầu bếp nữ đến cửa, dặn dò đi đường cẩn thận, Văn Quân ngồi trên bàn ăn, hơi thấp thỏm, nhưng lại thấy có chút yên tâm.

Đã lâu lắm rồi không được ngồi “trong nhà” đối mặt với một bàn đồ ăn nóng hổi như vậy.

Anh không có bạn bè gì, người nhà duy nhất vừa loạn trí vừa bị mù, căn bản không nhận ra cháu trai là anh đây. Ngày lễ ngày Tết, đơn vị đãi tiệc ở nhà hàng, sơn hào hải vị trên bàn rực rỡ muôn màu, nhưng khách sạn không phải là “nhà”.

Trong nhà vẫn cứ quạnh quẽ như thế. Lúc ông ngoại còn sống, anh từng tốn công tốn sức nấu bữa cơm giao thừa, nhưng ông ngoại lại không ăn miếng nào. Sau này chẳng muốn nấu tiếp nữa. Mấy năm qua thuê nhà một mình ở khu cư xá Liên An, có lúc cũng nấu một vài món ăn, nhưng nấu xong thì đứng ăn ngay trong bếp, chưa bao giờ bưng lên bàn ăn ở phòng khách.

Bây giờ ngồi trên bàn ăn trong nhà Tuân Mộ Sinh, anh ngạc nhiên nhìn những chén đũa xinh đẹp kia, phút chốc có hơi hoảng hốt.

Tiễn đầu bếp nữ về, Tuân Mộ Sinh xắn ống tay áo lên, múc một chén canh gà: “Ăn chén canh trước đi, ấm bụng.”

“Cảm ơn.” Văn Quân mới cầm lên, Tuân Mộ Sinh lại lấy một cái chén khác múc đậu hũ gạch cua.

Văn Quân mất tự nhiên nói: “Tôi tự làm được.”

Tuân Mộ Sinh nhướng mày: “Đây là tôi múc cho tôi.”

Văn Quân bối rối cụp mắt: “Ừm, cậu cũng ăn.”

Trong lòng Tuân Mộ Sinh chộn rộn muốn xỉu, chỉ muốn xoa đầu Văn Quân một cái, cố gắng nhịn xuống, đặt chén sứ đựng đậu hũ gạch cua ở bên tay anh, cười nói: “Sao lại dễ lừa đến vậy hử? Cái này múc cho anh.”

Mí mắt Văn Quân giật giật: “Cảm, cảm ơn.”

“Đừng khách sáo với tôi.” Tuân Mộ Sinh lại múc thêm một muỗng măng bỏ vào trong chén của Văn Quân: “Nào, ăn thêm một chút.”

Văn Quân thật sự đói bụng, tay nghề của đầu bếp nữ nhà họ Tuân rất tuyệt vời, lại thêm Tuân Mộ Sinh cứ liên tục múc cho anh, gắp cho anh, nửa tiếng sau, một bàn đồ ăn không còn lại bao nhiêu.

Văn Quân đứng dậy muốn dọn dẹp bát đũa, Tuân Mộ Sinh không cho: “Để tôi.”

“Để tôi làm đi.” Văn Quân lắc đầu, tìm lý do sứt sẹo: “Tôi ăn nhiều rồi, phải hoạt động một lát.”

Tuân Mộ Sinh không nhịn được cười: “Ăn nhiều thì nấc cụt đúng không?”

Văn Quân không hiểu.

Đúng là anh hơi căng bụng thật, nhưng tạm thời còn chưa nấc cụt.

Tuân Mộ Sinh cười: “Không sao, anh nấc cụt cũng rất đẹp trai.”

Vành tai Văn Quân nóng bỏng, bước nhanh vào nhà bếp, còn chưa rửa xong một cái chén thì Tuân Mộ Sinh đã đi vào theo: “Thôi cứ để tôi làm đi, tôi là chủ nhà, anh là khách. Có cái lý nào lại để khách rửa chén.”

Văn Quân muốn cãi lại, cái chén trong tay đã bị lấy mất.

Nhưng từ xưa đến giờ Tuân Mộ Sinh mười ngón không dính nước xuân, không biết nấu ăn cũng chẳng biết rửa chén, vừa cầm cái chén kia lên, còn chưa quẹt được hai lần thì đã rớt xuống bồn nước.

May mà không bị bể.

Mặt Tuân Mộ Sinh đơ ra, giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Tay trơn, tay trơn…”

Tâm trạng căng thẳng của Văn Quân chợt thả lỏng, khóe môi hơi nhếch lên, thở dài nói: “Thôi cứ để tôi đi, cậu là chủ nhà, tôi là khách, cậu chuẩn bị cơm nước, còn tôi thì rửa chén lau bàn.”

Tuân Mộ Sinh lo lại làm rớt chén, bại lộ khuyết điểm không biết làm việc nhà cơ bản nhất của mình, chỉ đành nhượng bộ đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn Văn Quân nhanh nhẹ rửa chén.

Nhìn một lát, lòng lại ngứa ngáy.

Muốn cứ như thế ở bên Văn Quân.

Không nhất thiết phải tan làm cùng lúc, hắn phải tham gia tiệc tùng, Văn Quân cũng thường xuyên tăng ca, nhưng đêm khuya về nhà, ít nhất cũng có một người ngồi trên bàn cơm chờ đợi.

Hắn nghĩ, rốt cuộc thì Văn Quân vẫn khác biệt. Từ đó đến giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sống chung với những người giống Văn Quân kia, không muốn mang bọn họ từ nơi ăn chơi trác táng vào khu vực cá nhân của mình, nhưng lại vội vàng dẫn Văn Quân bước vào trong đó, mong sao có thể lập tức trải qua cuộc sống bình thường nhất với Văn Quân.

Từng hành động của Văn Quân, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười, đều làm hắn đắm say.

Văn Quân năm tuổi giống như một tấm poster thời thanh xuân treo trên tường hắn suốt năm, nhưng cuối cùng vẫn là gần trong gang tấc mà lại xa ngoài tầm với.

Văn Quân năm tuổi giống như giấc mộng đẹp cuối cùng cũng trở thành sự thật của hắn, duỗi tay có thể chạm vào, không còn hào quang lộng lẫy, nhưng lại dễ dàng làm tiếng lòng hắn rung động.

Dọn dẹp xong xuôi đã là giờ sáng. Văn Quân khăng khăng đòi về nhà, Tuân Mộ Sinh cũng không ép uổng, lái xe đưa anh về khu cư xá Liên An, trước khi anh đẩy cửa xe ra, đột nhiên nắm tay trái của anh lại, sóng tình kiềm chế cả đêm cuối cùng cũng vỡ tràn bờ đê.

“Tôi có thể hôn anh một cái không?”

Con ngươi Văn Quân co rụt lại, chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay đã bị chiếc hôn dịu dàng che phủ.

“Cậu…” Văn Quân giống như bị đóng đinh tại chỗ, muốn rút tay về nhưng cánh tay lại không nghe theo sự điều khiển.

“Xin lỗi.” Tuân Mộ Sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu lắng: “Thật sự không nhịn nổi.”

Đầu ngón tay Văn Quân tê rần, khẽ run lên rất khó phát hiện.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Tuân Mộ Sinh đã hôn anh hai lần, một lần ở trán, một lần ở đầu ngón tay.

Mười ngón liền với tim.

Tuân Mộ Sinh cười xin lỗi: “Nếu anh không thích như vậy, lần sau tôi sẽ chú ý. Chỉ là…”

Văn Quân hít sâu một hơi, không nói ra được lời trách móc.

“Chỉ là tôi thật sự rất muốn làm như vậy.” Ánh mắt Tuân Mộ Sinh nóng rực, tất cả những băn khoăn trong ánh mắt đều đã cạn khô, chỉ còn lại tình yêu nồng nàn chân thành.

Trái tim Văn Quân căng thẳng, bị ánh mắt ấy bao phủ, trong cơ thể như có dòng điện chạy qua.

Anh chợt phát hiện ra, bản thân không những không thể đẩy người đàn ông này ra, mà thậm chí càng ngày càng chìm đắm.

Lát sau, anh lấy lại tinh thần, trong giọng nói toát lên chút run rẩy: “Tôi về đây, cậu lái xe cẩn thận.”

Mất ngủ cả đêm, nhưng cuộc sống vẫn phải vẫn phải tiếp tục.

Văn Quân đến trễ, trạng thái tinh thần không tốt lắm, vừa tới phòng làm việc đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người.

Không phải chưa từng bị dòm ngó như vậy, anh không để ý lắm. Thấy Lý Tiêu đã tới, bèn đến khu làm việc của tổ thời trang giải thích: “Hôm qua cảm ơn đồ của cô, trễ quá nên không đem đi giặt được, hôm nay tôi…”

Lý Tiêu hú hồn: “Anh đem đến tiệm giặt đồ rồi à?”

“Vẫn chưa.” Văn Quân không biết sao cô lại kích động như vậy: “Tôi tan làm rồi mới gửi đi.”

“Đừng!” Lý Tiêu nói: “Mặc một lần mà giặt làm gì, anh trả lại cho tôi là được.”

Nói xong lại bổ sung thêm: “À thôi không cần trả lại đâu.”

Lúc này đến phiên Văn Quân sửng sốt.

Anh có lý do gì để mượn áo không trả lại?

Nhưng Lý Tiêu tỏ vẻ không muốn giải thích nhiều với anh, đổi đề tài: “Kha Kình là một người cuồng làm việc, ảnh đã chỉnh sửa xong rồi, anh xem không? Cậu ấy hỏi mấy hôm nay anh có rảnh không, nếu rảnh thì chụp thêm vài shoot nữa.”

Văn Quân không xác định được có thời gian rảnh hay không, chỉ đành trả lời một vấn đề đầu tiên: “Xem.”

Lý Tiêu mở tấm đầu tiên ra, Văn Quân đứng sau cô, hơi cúi người.

Người trong hình ngồi dưới ánh đèn vàng ấm, rõ ràng là bị ánh sáng bao phủ nhưng dường như bản thân lại tỏa ra ánh sáng.

Giống như hơi thở lẻ loi và suy sụp trên người anh đều là giả dối do số mệnh bịa đặt ra.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio