Thể Tôn

chương 753: chấn động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự bình tĩnh của Lôi Cương hoàn toàn biến mất. Hắn giận dữ và đau lòng, sát khí lan tỏa khắp toàn thân. Long U Nhi đứng bên cạnh khẽ run hàng lông mày, nhìn Lôi Cương mà run rẩy. Một lát sau, nàng bình tĩnh lại, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Long U Nhi là người thông minh, nhạy bén. Hiển nhiên nàng cảm nhận được Lôi Cương và Lôi Hư hẳn có chuyện riêng gì đó.

Lôi Hư nghẹn ứ cả cổ, gương mặt vốn bướng bỉnh của y cũng méo xẹo đi, nhìn Lôi Cương với khí thế hết sức đáng sợ đang phát ra toàn thân. Khoảnh khắc này, vẻ mặt vốn luôn lạnh lùng của y hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đôi mắt ướt nước.

-Vận nhi còn sống, đúng không?

Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén tình cảm trong lòng. Hắn chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt cực kỳ giống chính hắn.

-Mẫu thân vẫn còn sống. Chỉ có điều, mẫu thân đã mất trí nhớ mà thôi.

Lôi Hư nhìn Lôi Cương đang ngồi trước mặt, chẳng hiểu vì sao y không thể kìm nén nổi nỗi đau đớn trong lòng, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Y mạnh cũng là vì giết người hết lần này đến lần khác. Y lạnh lùng nhưng chẳng qua cũng chỉ là một hài tử trưởng thành quá sớm mà thôi, là một hài tử thiếu thốn tình thương của cha. Giờ đối mặt với người thân, vẻ lạnh lùng của Lôi Hư đã hoàn toàn biến mất.

-Mất trí nhớ? Còn sống là tốt rồi.

Lôi Cương dường như chỉ trong khoảnh khắc mà già đi mấy tuổi. Thân thể cao lớn của hắn như cũng hơi cong xuống, nước mắt chậm rãi tuôn rơi. Nói hắn là người lãnh huyết vô tình, cũng không phải, dù hắn đã từng lấy mạng hơn mười vạn người nhưng hắn thực sự vốn là một người trọng tình trọng nghĩa. Người nào trở thành bằng hữu của Lôi Cương sẽ được hắn chân thành khoản đãi; nếu trở thành kẻ địch của hắn, hắn nhất định sẽ dốc hết sức khiến kẻ đó phải hồn phi phách tán, không còn lại chút gì. Lúc này, nhìn hắn chẳng khác nào một lão giả tuổi xế chiều. Biết được mọi chuyện, hắn quá xúc động mà bật khóc, hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân đã trở thành cha. Đồng thời, Lôi Cương cũng hết sức tự trách bản thân vẫn chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha.

-Mau nói cho ta nghe, mẫu thân con và con mấy năm nay đã trải qua những chuyện gì, được không?

Lôi Cương trìu mến nhìn Lôi Hư. Hắn chậm rãi giơ tay phải lên định xoa mái tóc của y nhưng luồng hư hỏa khiến hắn không thể chịu đựng nổi, đành phải từ bỏ.

-Hừ, vì sao người lại bỏ mẫu thân mà đi? Vì sao người lại bỏ rơi ba mẹ con chúng ta? Ta bất kể là vì nguyên nhân gì, nếu người không đích thân xin lỗi mẫu thân, Lôi Hư ta dù có chết cũng phải giết người.

Lôi Hư vung tay phải lên, nước mắt giàn dụa. Y quát khẽ, nói. Đây là lần đầu tiên Lôi Hư khóc, chẳng khác nào một hài tử đang phải chịu nhiều ấm ức.

-Ba mẹ con, Tử Vận không phải chỉ sinh ra mỗi mình con sao?

Lôi Cương nhìn chằm chằm Lôi Hư, nói, gương mặt hắn tràn đầy niềm hạnh phúc.

-Còn muội muội tên Lôi Thải nữa.

Lôi Hư nói.

-Lôi Hư, Lôi Thải!

Lôi Cương nhìn trời, lẩm bẩm nói. Vào giờ khắc này, trong lòng hắn hết sức vui sướng, hạnh phúc cùng tự trách bản thân mình. Hắn nhìn khuôn mặt đầy oán hận của Lôi Hư, ánh mắt chợt tối sầm lại.

-Lôi Hư, ta kể một chuyện xưa cho con nghe nhé, được không?

Lôi Cương dịu dàng nhìn Lôi Hư, nói.

-Trước đây, ở một thôn nhỏ tên là Lôi Kiếm, có một cặp huynh đệ. Người ca ca tên là Lôi Ma, đệ đệ tên là Lôi Cương….

Lôi Cương chậm rãi kể lại câu chuyện xưa. Lôi Hư lẳng lặng nghe hắn nói.

Hai ngày sau. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Dần dần, khuôn mặt vốn đầy oán hận của Lôi Hư cũng dịu bớt đi vài phần. Nỗi đau đớn trong lòng khiến thân thể đang yếu ớt của y khẽ run lên, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nam nhân không phải chẳng biết khóc, chẳng qua là chưa tới lúc đau lòng. Nghe Lôi Cương kể lại câu chuyện sinh ly tử biệt khi xưa, y cảm nhận được nỗi cô đơn, đau khổ trong lòng hắn. Lôi Hư không nhịn nổi bật khóc, nhìn Lôi Cương đầy áy náy cùng đau đớn.

-Phốc!

Lôi Hư phun ra một ngụm máu đen, gương mặt y đầy nước mắt, y nói:

-Phụ thân, xin lỗi, những năm gần đây là Hư nhi trách nhầm người.

Lôi Hư rất muốn ôm Lôi Cương, thỏa chí khóc một phen, nhưng hư hỏa bao quanh người không cho phép y được làm như vậy. Hư hỏa là ngọn lửa thần bí nhất trong hỗn độn, là hư hành cực kỳ bí ẩn. Bao nhiêu năm qua, có rất ít người có khả năng lĩnh ngộ hư hành.

-Hư nhi, là phụ thân có lỗi với ba mẹ con con. Từ nay về sau đã có phụ thân, sẽ không có kẻ nào dám khi dễ các con nữa.

Lôi Cương nhìn máu huyết đen sì nơi khóe miệng Lôi Hư, trầm giọng nói, ánh mắt hắn sáng rực đầy kiên định. Hắn khẽ khép mắt lại, một lát sau, hắn lại mở mắt, thấp giọng nói:

-Tinh Thiên Sát dám làm con bị thương nặng, ta sẽ bắt gã phải trả lại gấp trăm lần.

Cùng lúc đó, tại đỉnh tháp tu luyện trong tinh cầu Lục Tọa thuộc Lộ gia ở tinh vực Đỉnh Thiên ở Thánh giới Hồng Hoang, có sáu luồng ánh sáng bay ra, nhanh chóng lao đến Tây Tháp Tinh. Ở bốn cấm địa trong bốn tinh vực Đỉnh Thiên, Vạn Tiên, Lôi Long, Hạo Nguyệt ở Thánh giới Hồng Hoang có bốn bóng người cũng chạy tới Tây Tháp Tinh ở trung tâm Thánh giới Hồng Hoang.

Nếu có bất cứ người nào để ý, nhất định sẽ khiếp sợ, bởi gương mặt của sáu người trong luồng ánh sáng kia và bốn bóng người kia đều hết sức giống nhau.

Lôi Hư bị thương nặng khiến Lôi Cương hết sức giận dữ. Vốn dĩ hắn không định triệu hồi bốn phân thân và Lục Hoàng, nhưng sự oán hận cùng sự tự trách bản thân khiến Lôi Cương hận không thể giết chết Tinh Thiên Sát ngay lập tức. Nhưng hắn hiểu rõ bản thể của hắn hiện không thể hoàn toàn đánh bại Tinh Thiên Sát được. Chính vì như vậy, Lôi Cương giờ mới như một ngọn núi lửa phun trào, lại vừa như một con mãnh thú bị thương.

Những năm gần đây, bốn phân thân đi đâu không ai biết được, ngay đến bản thể của Lôi Cương cũng không biết. Lúc này, bốn đại phân thân và Lục Hoàng trở về, nhờ đó sức mạnh của Lôi Cương có thể gia tăng tới mức hết sức kinh khủng.

Một ngày sau, tại chiến trường hỗn độn địa giai, Lôi Cương và Lôi Hư vẫn ngồi đó. Lôi Cương lẳng lặng nghe Lôi Hư kể lại mọi chuyện y đã trải qua mấy năm nay.

-Con tới Tây Tháp Tinh chủ yếu là để rèn luyện bản thân. Khi xưa, con bị La Thiên Kiếm tông đánh trọng thương. Bọn họ truy sát con và muội muội thiếu chút nữa là chết, bất kể thế nào, con sẽ bắt bọn họ phải hối hận!

Lôi Hư chậm rãi nói, khuôn mặt lấy lại vẻ lạnh lùng như trước, ánh mắt âm hàn. Y nghiến răng nghiến lợi nói.

-Hư nhi, chỉ có trải qua nhiều gian khổ con mới trưởng thành được. Sau này, ta sẽ không ngăn cản con, mọi chuyện con gây ra con đều phải gánh lấy. Vi phụ cũng từng nghe đến La Thiên Kiếm tông rồi. Đó là thế lực lớn thứ ba ở tinh vực Hạo Nguyệt, bằng vào thực lực của con không thể động đến bọn họ được. Có điều, vi phụ hứa với con nhất định sẽ tiêu diệt La Thiên Kiếm tông, để bù đắp cho những gì con và Thải nhi phải chịu. Nhớ kỹ, hành tẩu ở Thánh giới Hồng Hoang khi cần nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn, không nên gây thù chuốc oán nhiều. Thánh giới Hồng Hoang rộng lớn, có rất nhiều cường giả, người có thể giết chết chúng ta có rất nhiều. Nhưng con cũng cần nhớ kỹ, khi không thể nhịn được thì cũng không cần phải nhịn.

Lôi Cương trầm giọng nói.

-Dạ!

Lôi Hư nghiêm nghị gật đầu.

Thành Vẫn Tinh, phía tây Vẫn Tinh.

Lúc này, sáu bóng người kia đã đứng trước cửa đại môn của thành Vẫn Tinh. Cả sáu người bọn họ cùng phát ra ánh sáng sáu màu tinh khiết tương ứng với sáu hành trong cơ thể. Khí tức từ người bọn họ phát ra khiến không ít tu luyện giả đều kinh hãi, dừng lại đứng nhìn. Chỉ trong khoảnh thời gian ngắn, hơn mười vạn tu luyện giả đều sợ hãi, thất thần.

-Những người này vì sao đều giống hệt nhau như vậy?

-A, bọn họ đều không phải là Lôi Cương đó sao? Chính là Lôi Cương, người đã khiêu chiến chấp pháp Thiết Tiệm.

-Ngươi nhìn mà xem, lại thêm một Lôi Cương nữa kìa.

-A, lại thêm một người nữa rồi.

Rất nhiều tu luyện giả đều thất thanh hô lên. Chưa đầy một canh giờ sau, bốn người giống nhau như đúc lần lượt xuất hiện. Mỗi người bọn họ đều tỏa ra sát khi chẳng khác nào dã thú, khiến không ít tu luyện giả phải thối lui. Cả mười người Lôi Cương đều giống nhau như đúc làm sao không khiến cho cả thành Vẫn Tinh đều chấn động.

Chờ đến khi phân thân hành thủy của Lôi Cương xuất hiện, tất cả bọn họ cùng đi đến Truyện Tống Trận của Tây Tháp Tinh thành Vẫn Tinh. Ngoại hình của Lôi Cương đã truyền đi khắp mấy tinh cầu xung quanh Tây Tháp Tinh nên bọn họ đi mà không hề gặp chút trở ngại nào, thẳng tiến đến Truyện Tống Trận, Tây Tháp Tinh.

-Trời ạ, có phải lão phu hoa mắt rồi không? Làm sao lại có đến mười Lôi Cương đạo hữu thế kia?

-Đúng vậy, hình như không sai đâu, ta cũng thấy thế.

Khoảnh khắc Tây Tháp Tinh mở ra, rất nhiều đệ tử Tây Tháp Tinh ở thành Thiên Chấn đều ngây người, trợn tròn mắt nhìn mười Lôi Cương giống nhau như đúc, đều phát ra khí tức cường đại, chỉ khác nhau màu da. Nháy mắt, chuyện mười Lôi Cương xuất hiện lan đi khắp Tây Tháp Tinh. Bốn phân thân của Lôi Cương và Lục Hoàng cùng ngồi trên Truyện Tống Trận đi về phía thành Tử Vong ở Tây Tháp Tinh.

Khi bọn họ đến bên ngoài thành Tử Vong, các tu luyện giả đứng quanh Truyện Tống Trận đều ngừng lại, nhất thời không gian trở nên yên tĩnh.

-Mười…Mười người giống nhau như đúc?

-Đó không phải đều là Lôi Cương sao?

-Mười Lôi Cương sao?

Một gã thanh niên mày rậm mắt to đứng lẫn trong đám người ngây dại nhìn phân thân Lôi Cương và Lục Hoàng cùng bay về phía cửa đại môn thành Tử Vong. Gã run lên, nhớ lại câu chuyện hơn mười năm trước, hoảng sợ ngồi lên Truyện Tống Trận rời khỏi nơi này.

Hai lão giả đứng trấn thủ tại thành Tử Vong trước bốn chiến trường Truyện Tống Trận cùng mở mắt, cảm nhận được luồng khí tức cường đại đáng sợ. Ngay khi thấy mười người giống nhau như đúc cùng xuất hiện, hai lão giả đều ngây người ra.

-Hai mươi Hồn châu, không lâu sau sẽ trả.

Phân thân hành hỏa nghếch đầu đầy tóc đỏ, giương cặp mắt lạnh lùng lên, nói, rồi ngồi lên Truyện Tống Trận bước vào chiến trường hỗn độn địa giai. Hai vị lão giả không kịp ngăn cản, thậm chí nói cũng không kịp, ngay cả mở miệng cũng không. Khí tức cường đại của mười người kia khiến bọn họ cơ hồ không thể hít thở bình thường.

Cùng lúc đó, tại chiến trường hỗn độn địa giai, Lôi Cương chợt đứng dậy, quay đầu nhìn Lôi Hư, nói:

-Hư nhi, vi phụ đã hứa với con sẽ bắt Tinh Thiên Sát trả gấp trăm lần. Lúc này chính là thời điểm đó.

Lôi Hư sửng sốt, khó hiểu nhìn Lôi Cương. Sau đó, y biến sắc, hư hỏa lượn lờ quanh người y cũng bao bọc quanh Lôi Cương. Một lát sau, Lôi Hư cũng ngây dại ra.

Mười nam tử khôi ngô giống Lôi Cương như đúc đứng trước mặt Lôi Hư. Tất cả bọn họ đều nhìn y lạ lùng, cười cười vẻ hiểu ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio