Thể Tôn

chương 795: vân lão xuất hiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hư không phía trên thành Vẫn Tinh, gần một trăm vị tu luyện giả xuất thân khác nhau cùng đứng đó, toàn thân phát ra khí tức hết sức cường đại, khiến các tu luyện giả định đi qua đây đành phải vòng qua lối khác.

-Lâm trưởng lão, ngươi chắc chắn Lôi Cương sẽ tới đây chứ?

Người dẫn đầu chính là mười vị lão giả, trong đó có một lão giả với gương mặt lạnh lùng mặc áo bào tím đứng phía sau. Một nam tử trung niên nhíu mày nhìn bên dưới, hỏi.

-Nghe đồn Lôi Hư là con của Lôi Cương. Một khi hắn biết được, tất nhiên hắn sẽ đến đây. Các ngươi cứ chuẩn bị cho tốt đi, một khi hắn đến, chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến. Nhưng dù có thế nào, chúng ta cũng phải bắt Lôi Cương phải chết.

Ánh mắt của lão giả mặc áo bào tím lóe lên độc ác. Người này chính là gia gia Lâm Thiên Diệu của của Lâm Thần. Lâm gia là một trong mấy vị trưởng lão hỗn độn thiên giai.

-Tên Lôi Cương này một quyền đánh chết được cường giả đỉnh hỗn độn địa giai, e rằng tu vi của hắn đã đạt ngoài hỗn độn thiên giai cấp trung rồi. Hắn lại còn là chấp pháp của Tây Tháp Tinh nữa. Chúng ta làm vậy liệu có chọc giận Tây Tháp Tinh hay không?

Một nam tử khác lo lắng, hỏi.

-Hắn đã sát hại đệ tử trẻ tuổi của của gia tộc chúng ta, có thù phải báo. Hơn nữa, chúng ta cũng không đánh chết hắn ở trong Tây Tháp Tinh là đã nể mặt Tây Tháp Tinh rồi. Giờ lại có mười vị cao thủ hỗn độn thiên giai ở đây, cho dù là Lôi Cương có là hỗn độn thiên giai cấp trung cũng chạy đằng trời.

Một lão giả khác có đôi mắt bình tĩnh, thản nhiên nói.

-Chuyện này các ngươi có phần lỗ mãng rồi. Nghe nói tên Lôi Cương này ở chiến trường hỗn độn địa giai thiếu chút nữa đã đánh chết Tinh Thiên Sát. Hắn ngay đến đại tôn Tinh Vũ còn chẳng sợ, có thể thấy được hắn cũng không phải là một gã Tán tu bình thường.

Một lão giả từ sau bay tới, nghiêm trọng nói.

-Thiếu chút nữa đánh chết Tinh Thiên Sát sao?

Các tu luyện giả này nghe thấy vậy đều hít một hơi lạnh. Tinh Thiên Sát không đáng sợ nhưng đại tôn Tinh Vực đứng sau gã là một trong mấy đại tôn hiếm hoi của Thánh giới Hồng Hoang a. Vậy mà Lôi Cương dám động vào Tinh Thiên Sát, lẽ nào người đứng phía sau hắn thực sự không phải đơn giản như vậy?

-Chân lão quái, làm sao ngươi biết được chuyện này?

Lâm Thiên Diệu nhướng mày hỏi. Nếu như thật là có chuyện này, e rằng chuyện lần này bọn họ đúng là cần cẩn thận suy tính cho tốt.

-Ta cũng là từ miệng tiểu nữ oa của Long gia mà biết được. Chính vì thế, chuyện này bỏ đi thôi, tốt nhất là thả Lôi Hư ra. Hơn nữa, lần này có vô số cao thủ trẻ tuổi cùng vào động phủ đó, Lôi Cương dù mạnh nhưng cũng chưa biết được ai mới là người đoạt được truyền thừa.

Người mang tên Chân lão quái thấp giọng, nói.

-Chuyện này cũng chưa chắc. Có lẽ chỉ nên trách danh tiếng của Lôi Cương quá nổi, nhưng điều đó không có nghĩa là mấy gia tộc chúng ta sẽ ngừng đối phó với hắn, lén lút cũng được. Chỉ cần hắn hiện thân, cho dù người đứng sau lưng hắn có mạnh đến đâu, bọn họ nhất định sẽ ra tay. Lần này, động phủ mở ra chỉ giới hạn trong những người ở dưới cấp hỗn độn thiên giai, sao bọn họ có thể chịu đựng nổi một cao thủ trẻ tuổi có thực lực đáng sợ như vậy được.

Một lão giả mặc áo trắng khinh thường, nói.

-Mà thôi, chuyện này không quan hệ đến ta.

Chân lão quái thấy thế thở dài, nói. Lúc này, trong hư không đột nhiên vang lên từng tiếng rung động ong ong. Nhất thời, tiếng sấm sét vang dội, một luồng sáng từ dưới thành Vẫn Tinh bắn nhanh tới đó.

Các tu luyện giả đều chấn động, nhìn nam tử mặc hắc y đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Tất cả đều rút ra thần khí nghênh đón đại địch. Nam tử mặc hắc y này có khuôn mặt hết sức âm trầm, đáng sợ, sát khí trong mắt toát ra ngập trời. Người này chính là Lôi Cương.

-Các ngươi đã bắt Lôi Hư?

Lôi Cương lạnh lùng nói. Giọng nói của hắn như tiếng sấm cuồn cuộn vang lên trong hư không, khí thế cường đại tạo thành một cơn lốc, biến hư không vốn tĩnh lặng bỗng như hóa đại dương mênh mông.

-Khí tức mạnh quá.

Mười vị cao thủ hỗn độn thiên giai ở phía trước đều nghiêm mặt. Khí tức Lôi Cương phát ra vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

-Người đó là Lôi Cương sao? Tôn nhi Lâm Thần của ta bị ngươi đánh chết sao?

Lâm Thiên Diệu lạnh giọng nói, khuôn mặt lão giật giật. Lão cố gắng ngăn lại cơn giận ngút trời, nói.

-Giao Lôi Hư ra đây!!

Lôi Cương thấp giọng nói, đầy phẫn nộ. Khí thế âm hàn của hắn khiến những cường giả này hết sức kinh hãi, đôi mắt đen sì của hắn giờ tựa như một ngọn núi lửa phun trào, sát khí nồng nặc cuồn cuộn dâng lên. Khí thế của Lôi Cương quá cường đại khiến các tu luyện giả phía tây Vẫn Tinh đều bị áp lực, chẳng khác nào bị một ngọn núi lớn đè nặng cả.

-Tiểu bối, đừng có làm càn. Ngươi đánh chết đệ tử của tộc ta, nếu ngươi không còn gì muốn nói, Lôi Hư chắc chắn phải chết.

Một tiếng hừ lạnh vang lên. Mấy luồng ánh sáng từ phía chân trời nhanh chóng bay tới, rơi trước mặt Lôi Cương. Tất cả bọn họ đều lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Lại có mấy luồng ánh sáng bay tới nữa, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, số lượng cao thủ hỗn độn thiên giai lên tới hai mươi người.

Chuyện này hiển nhiên khiến kẻ khác phải chấn động. Bình thường muốn gặp một cao thủ hỗn độn thiên giai đã cực kỳ khó, huống hồ là các nhân vật cấp trưởng lão của các thế lực lớn. Vậy mà hiện giờ lại có đến hai mươi vị cùng tập trung tại đây. Không ít tu luyện giả từ phía dưới thành Vẫn Tinh bay ra, vây quanh xem. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, số người đứng trong hư không từ trăm người lên tới cả vạn người. Bọn họ đều biết chuyện các thế lực lớn này dùng Lôi Hư để bức Lôi Cương xuất hiện.

Lôi Cương lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt hai mươi vị cao thủ hỗn độn thiên giai đứng trước mặt. Hắn thật không ngờ chuyện này lại tác động đến nhiều cường giả như vậy, lòng thầm mắng mấy thế lực lớn này. Bọn họ chung quy cũng vì tránh cho đám hậu bối sắp đi vào động phủ Đạo Hoang bị uy hiếp mà không ngại ra tay giết chết Lôi Cương.

Các tu luyện giả xung quanh thấy thế đều thở dài. Nhìn tình huống này thì chắc chắn Lôi Cương chỉ có con đường chết chứ không sai. Những cường giả này cùng ra tay thì làm sao hắn có thể dễ dàng đi được? Nhưng có một chuyện hầu hết mọi người đều không hiểu đó là cho dù là vi đám đệ tử hậu bối, vì sao tất cả bọn họ phải cùng ra tay một lúc?! Cũng có người thầm đoán trong chuyện này ắt hẳn có điều giả trá.

-Lôi Cương, nói thật cho ngươi biết, Lôi Hư sớm đã bị chúng ta đánh chết rồi.

Lâm Thiên Diệu cất giọng nói âm hàn, đầy sát khí lên. Lão là người duy nhất không phải vì chuyện Lôi Cương cường đại sẽ uy hiếp đám hậu bối vào động phủ Đạo Hoang mà đến đây. Lâm Thần là huyết mạch duy nhất của lão, lúc này gã lại bị Lôi Cương đánh chết, hỏi làm sao lão không nổi giận cho được? Lão chỉ hận không thể ngũ mã phanh thây Lôi Cương ra mà thôi.

Bỗng nhiên, các tu luyện giả đứng đó đều lùi lại. Một luồng khí tức không thể địch nổi từ người Lôi Cương phát ra. Vừa nghe thấy tin Lôi Hư bị giết, lửa giận của Lôi Cương đã không thể kìm chế được nữa. Khí thế hết sức cường đại từ người hắn cuộn trào mãnh liệt, đôi mắt hắn đỏ rực, ngầu máu. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nói:

-Đã như vậy, các ngươi cũng không cần phải sống nữa. Ta sẽ chôn các ngươi cùng Hư nhi!

-Thế nào, mạnh miệng lắm. Dám lấy người đông áp đảo thiếu chủ ta, áp đảo đệ tử thân truyền của đại tôn Hạo Huyền sao? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Một giọng nói phẫn nộ vang vọng khắp chín tầng trời, khiến gần vạn tu luyện giả nghe thấy đều chấn động.

Đệ tử thân truyền của đại tôn Hạo Huyền ư? Là đại tôn Hạo Huyền xếp vị trí thứ ba trên bảng Hồng Hoang sao? Đối với các tu luyện giả thế hệ trước mà nói, đại tôn Hạo Huyền không phải chỉ đơn giản là người xếp vị trí thứ ba như vậy, khi xưa một kiếm của lão tung hoành ngang dọc khắp Thánh giới Hồng Hoang, không ai có thể địch nổi. Vị trí thứ ba trên bảng Hồng Hoang này rất nhiều người cho rằng không thích hợp, bởi đại tôn Hạo Huyền chưa từng giao thủ cùng đại tôn Phá Thiên, ai mạnh ai yếu, vẫn chưa thể kết luận được.

Từ rất nhiều năm trước khi đại tôn Hạo Huyền biến mất, liên minh Hạo Huyền do lão sáng tạo cũng theo đó mà giải tán, nhưng điều đó không có nghĩa là liên minh Hạo Huyền thực sự biến mất. Từng có người chắc chắn rằng chỉ cần đại tôn Hạo Huyền trở về, sợ rằng mấy vị cường giả của các thế lực lớn ở Thánh giới Hồng Hoang sẽ bỏ đi mà thôi. Khi xưa, đại tôn Hạo Huyền dù có nhiều kẻ địch, nhưng thuộc hạ của lão lại hết sức trung thành và tận tâm. Có người từng nói đại tôn Hạo Huyền bị người đánh chết, cũng có người nói đại tôn Hạo Huyền đang bế quan, nhưng thực hư thế nào cũng không ai biết được cả.

Lúc này, lại nghe đại tôn Hạo Huyền có truyền nhân, thật khiến các tu luyện giả này không thể không chấn động. Chuyện này cũng có nghĩa đại tôn Hạo Huyền chưa chết, đệ tử của lão đã xuất hiện rồi.

-Ai? Ai là đệ tử của đại tôn Hạo Huyền?

Những tu luyện giả này cùng khiếp sợ suy nghĩ. Cuối cùng, ánh mắt của tất cả bọn họ đều tập trung trên người Lôi Cương, vẻ không tin nổi. Đặc biệt là hai mươi vị cao thủ hỗn độn thiên giai đều tái nhợt nhìn hắn.

Xa xa, hư không chợt chấn động. Một đám cường giả nhanh chóng bay tới, dừng lại bốn phía quanh Lôi Cương. Khí tức bọn họ phát ra hết sức cường đại khiến vô số tu luyện giả không chịu nổi phải lùi lại.

Lôi Cương đang nổi giận cũng chợt bình tĩnh lại. Vừa thấy lão giả đứng bên cạnh, hắn đã chấn động, không kìm được mở miệng nói:

-Vân lão?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio