Càng đi sâu vào trong, tâm năm người càng thêm nặng nề. Lúc này, uy áp phía trước đã mạnh mẽ một cách khác thường, linh lực trong cơ thể bốn người tiêu hao cực nhanh. Cũng may mà tu vi của bốn người đã đạt tới mức kinh khủng, có lẽ một cường giả bình thường mà đến đây sẽ thành bột mịn trong nháy mắt.
Không chỉ có Quật Xá, Liệt Bí, Thất Thải Đồng Tử cùng xuất hiện ý nghĩ thối lui, mà ngay cả Hoang Thái Hư cũng thế. Không có mục tiêu nào ở sâu trong mặt đất đến vậy, lại còn phải đối mặt với uy áp ngày một mạnh, điều này khiến lão ghê rợn ít nhiều.
Liệt Bí lạnh nhạt nhìn Lôi Cương, trong mắt ẩn chưa vẻ giận dữ. Đặc biệt khi thấy vẻ mặt bình thản của Lôi Cương, cơn giận trong lòng gã càng lớn. Lúc này, linh lực trong cơ thể gã đã tiêu hao cực nhanh, vượt quá cả tưởng tượng của gã, mà Lôi Cương thì không muốn làm gì, điều này chắc chắn khiến gã nổi giận. Không chỉ Liệt Bí, mà Quật xá và Thất Thải Đồng Tử cũng nhìn Lôi Cương với ánh mắt giận dữ như vậy.
Cảm thụ được ánh mắt của mấy người này, Lôi Cương cũng đành chịu. Mặc dù sắc mặt hắn bình thản, nhưng thực ra hắn đã sớm lo lắng. Nếu kết giới của bốn người tiếp tục vỡ, thì e rằng người đầu tiên chết sẽ là hắn. Trong cơ thể hắn căn bản không có linh lực nên không có cách nào giữ được kết giới.
- Các ngươi hãy giữ vững, lão phu nuốt khối đan được!
Sắc mặt Quật Xá tái nhợt, y khẽ quát. Linh lực nhanh chóng tiêu hao khiến y có cảm giác bất an. Sắc mặt Hoang Thái Hư cau lại, còn Quật Xá đã dừng đưa linh lực vào trong kết giới, rồi lấy ra một viên đan dược để nuốt. Y nhắm mắt lại để kiểm soát hơi thở.
- Lão quỷ nhanh lên một chút!
Không có sự hỗ trợ của Quật Xá, áp lực đè lên ba người nhanh chóng lớn hơn mấy lần, mà kết giới cũng phát ra những tiếng vù vù giống như bị nghiền nát. Sắc mặt ba người càng lúc càng khó coi, kết giới lúc ẩn lúc hiện cũng sắp vỡ vụn. Khi ba người đang kinh hồn bạt vía, thì Quật Xá mở hai mắt ra, một luồng linh lực nồng nặc tràn vào trong kết giới.
- Lão phu cũng muốn khôi phục một phen!
Liệt Bí thấy vậy, thì thấp giọng quát. Gã ngừng lại, lấy ra một viên đan dược, nuốt vào, rồi cũng nhắm mắt lại để điều khiển hơi thở. Sắc mặt Thất Thải Đồng Tử và Hoang Thái Hư u ám không gì sánh được. Hai người bọn họ hiểu được tu vi của Liệt Bí, Quật Xá, lúc này, có lẽ linh lực đã tiêu hao đi phân nửa, mà ngay cả có thế, nhưng bọn họ vẫn không nói gì, mà đều im lặng nhìn nhau, chỉ đành đợi sau khi họ khôi phục. Thời gian nghìn năm, bọn họ đã góp nhặt được không ít thần đan, nên tốc độ khôi phục cực kỳ kinh khủng.
Sau đó, Thất Thải Đồng Tử và Hoang Thái Hư cùng thay nhau để khôi phục, rồi năm người lại đi vào trong mặt đất. Tới một nghìn tám trăm vạn dặm, thì tốc độ lại càng chậm lại. Đến đó thì không biết đã bao lâu rồi, Lôi Cương đoán, lúc này ít nhất đã qua đi mấy mùa trăng. Mà càng ngày, hắn càng cảm giác thấy U giới truyền ra cảm giác ấm áp, điều này khiến hắn rất ngạc nhiên. Hắn mang theo U giới mấy vạn năm, nó gần như là bạn cả đời của hắn, nhưng chưa khi nào tỏ ra kỳ lạ như vậy. Lúc này, U giới mà cũng có thể biến hóa, rốt cuộc là vì sao?
Lôi Cương cẩn thận suy nghĩ một hồi, lúc trước U giới vốn đi cùng với Tiểu Giác, hẳn là U giới này thực sự có gì đó siêu phàm sao? Lôi Cương cẩn thận nhớ lại, thì phát hiện ra U giới này bị quả trứng của Tiểu Giác đè lên. Vốn tưởng rằng, thú vương kia cố ý, nhưng lúc này xem ra lại có chút siêu phàm. Sau khi Lôi Cương suy nghĩ chốc lát mà vẫn không tìm ra kết quả, thì hắn bèn bỏ đi suy nghĩ này. Dù sao, lúc này, hắn không muốn là thời điểm nghĩ tới U giới, hắn nhìn kết giới lúc ẩn lúc hiện, thì trong lòng có dự cảm không tốt. E rằng, đám người Hoang Thái Hư cầm cự không được bao lâu nữa. Text được lấy tại
- Lão phu có cảm giác không xa nữa, các đạo hữu trụ vững nhé!
Hoang Thái Hư thấp giọng nói.
Sắc mặt ba ngươi giật giật, bọn họ gần như muốn chửi ẩm lên, nhưng đành ngăn lại những kích động trong lòng, mà hết sức duy trì kết giới. Bọn họ cũng cảm thụ được là không còn xa lắm.
Khi vào sâu đến hai nghìn vạn trượng, năm người cảm thấy trước mắt sáng ngời, không biết vì sao lại đi vào một không gian như thế này. Nhưng vừa mới vào trong không gian này, một thứ áp lực vô cùng kinh khủng tỏa ra, khiến cho kết giới chấn động dữ dội gần như vỡ vụn. Hai mắt Hoang Thái Hư căng ra, nhìn chằm chằm lên bản địa đồ. Đi vào trong không gian màu vàng, địa đồ này lại hiện lên một tiểu tháp. Tiểu tháp này chia làm bảy tầng, nơi Tạo hóa kia ở hai bên của tiểu tháp đã biến mất, thay vào đó là tháp tạo hóa.
- Đã tới chưa? Hay chính là chỗ này?
Liệt Bí kinh ngạc nói. Gã dừng việc truyền linh lực. Xem ra, tốt nhất gã vẫn phải duy trì linh lực để đề phòng bất chắc.
- Tiếp tục truyền vào!
Hoang Thái Hư chợt quát to. Nhưng đã quá muộn, Liệt Bí đã thoát khỏi đội ngũ, đứng ở trong không gian màu vàng khó hiểu nhìn đám người Hoang Thái Hư nhanh chóng rơi xuống, gã lập tức biến sắc. Gã muốn theo sau, nhưng lại phát hiện ra mình không có cách nào nhúc nhích được, mà chỉ có thể mở trừng mắt nhìn đám người Lôi Cương đanh nhanh chóng lao xuống.
Đám người Quật Xá kinh hãi nhìn Liệt Bí đang vật lộn phía trên, sau khi hít một hơi thật sâu, Quật Xá khẽ quát:
- Chuyện gì đang xảy ra?
Hoang Thái Hư không trả lời, lão cũng không biết rốt cuộc là vì sao, cuối cùng lão thấy rằng nơi này thật không đơn giản. Sau khi suy tính một hồi, lão chậm rãi nói:
- Nơi này lẽ ra nên chia làm bảy tầng! Đây chỉ là tầng thứ nhất. Tháp tạo hóa, nếu nơi này tên là tháp tạo hóa, thì có đến tầng thứ mấy cũng vẫn là tạo hóa của chúng ta. Hãy truyền tất cả linh lực vào!
Hoang Thái Hư nói xong thì phun ra linh lực toàn thân để chèo chống kết giới. Thất Thải Đồng Tử` và Quật Xá nghe Hoang Thái Hư nói thế, cũng không nghĩ ngợi nhiều mà xuất hết toàn bộ linh lực.
Quả nhiên, sau một lát thì bốn người cảm thấy ánh sáng màu vàng trước mặt biến thành màu nâu, nhưng uy áp lại càng thêm kinh khủng, kết giới hình như cũng không có cách nào chống lại được. Ba người cắn chặt răng, điên cuồng xuất ra linh lực, còn Lôi Cương hãi hùng nhìn.
- A!
Quật Xá hét thảm một tiếng, rồi bay ra khỏi hàng, tựa như có một thứ ngoại lực kéo y ra ngoài. Ba người cùng dừng lại trên không trung nhìn Lôi Cương, không để hắn kịp suy nghĩ nhiều, luồng uy áp mạnh mẽ lại nhào tới trước mặt, làm tâm huyết của hắn sục sôi. Hắn vội vã ngồi xuống để chống lại luồng uy áp này.
Ánh sáng trên trời lúc hiện ra màu vàng, nâu, rồi lại màu xanh, Thất Thải Đồng Tử cũng bị luồng ngoại lực kéo ra, cuối cùng chỉ còn lại Hoang Thái Hư và Lôi Cương. Nhưng một mình Hoang Thái Hư thì không có cách nào chống lại, cuối cùng lão bị ngăn lại trên không trung, không có cách nào đi xuống. Lôi Cương cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào, toàn thân tựa như bị cắt nhỏ ra. Mà lúc này, giới hồn chiến cổ trên trán hắn chợt lóe lên ánh sáng nóng rực, rồi tạo thành một kết giới sáu màu che phủ toàn thân hắn.
Ánh mắt Hoang Thái Hư, Thất Thải Đồng Tử nhanh chóng nhìn xuống chỗ Lôi Cương. Hắn đang nhìn màu sắc xung quanh đang bập bềnh, thì trong lòng hoang mang, hắn không có cách nào để biết, rốt cuộc đây là nơi nào, ở phía dưới như thể có một thứ lực hút mạnh mẽ khiến hắn nhanh chóng rơi xuống.
Ánh sáng trên trời từ ba màu thành bốn màu, từ bốn màu thành năm màu, khi thành ánh sáng sáu màu, thì Lôi Cương hốt hoảng. Tuy giới hồn chiến cổ bao phủ kết giới quanh khiến cho hắn không có cách nào cảm thụ được uy áp nơi này, nhưng hắn phát hiện ra, không gian này bị vặn vẹo, như thể đang bị một thứ ngoại lực kinh khủng mạnh mẽ bóp méo. Điều này khiến nội tâm hắn run lên, đây là uy áp đáng sợ có thể khiến không gian bị bóp méo sao?
Khi không gian xung quanh biến thành bảy màu, thì Lôi Cương cảm giác được kết giới của giới hồn chiến cổ đã đạt tới mức độ chống đỡ cực điểm, nhưng hắn vẫn hạ xuống như cũ. Kết giới của giới hồn chiến cổ chấn động dữ dội, còn ánh sáng của U giới trong tay Lôi Cương bắn ra bốn phía cũng tạo thành một kết giới đen thui bao phủ lấy hắn.
- Ầm!
Kết giới của giới hồn chiến cổ ầm ầm vỡ vụn, còn U giới tỏa ra kết giới ra sức bao phủ lấy Lôi Cương. Như thể lúc này Lôi Cương đã đạt tới giới hạn của không gian bảy màu, hắn chợt xuyên qua không gian bảy màu, và thấy được một thứ mà khiến hắn khiếp sợ cả đời không quên.
Trong mắt Lôi Cương là một khoảng hư vô, nhưng trong hư vô này lại có một trận pháp khổng lồ … không, hẳn là không thể gọi là trận pháp được, mà hắn cũng không có cách nào hình dung được thứ này. Trong mắt hắn đều là những vật giống với trận pháp này, tất cả trong hư vô đều như vậy. Hơn nữa, ánh sáng bảy màu trong trận pháp tựa như một bánh xe lớn đang chuyển động. Nhìn xuống phía dưới, Lôi Cương chợt có suy nghĩ hoang đường, đây là nguồn gốc của hỗn độn sao? Bỗng nhiên hắn phát hiện ra, mình giống như đang bị theo dõi. Lôi Cương dụi hai mắt nhìn xuống trận pháp cuồn cuộn phía dưới, như thể hắn nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trên bánh xe của trận pháp. Nhưng không để cho Lôi Cương suy nghĩ nhiều, U giới đang tỏa ra kết giới bỗng vỡ vụn, trong nháy mắt, uy áp kinh khủng nghiền Lôi Cương thành bột.
Đến đây thì cơ thể Lôi Cương biến mất khỏi không gian bảy màu, tất cả U giới, hạo huyền Lôi Phủ, giới hồn chiến cổ cùng tách khỏi rồi lơ lửng trong không gian. Bất kể Lôi Cương có sống chết thế nào, thì một màn cuối cùng này cũng trở thành một tài sản quý giá của hắn.