Mấy ngày sau, Dương Yên lại bắt đầu bận trước bận sau thu dọn hành trang, hắn biết lần này thật sự phải rời khỏi huyện An, chuyến này đi không biết bao nhiêu năm mới có thể trở về nên buổi trưa hắn tìm Tang Vi Sương xin nghỉ, muốn đến chỗ mộ tổ phụ của hắn.
Lại qua mấy ngày nữa, Dương Yên trở lại, chuyện trong trang an bài gần như đâu vào đấy cả rồi. Tang Vi Sương nghĩ đã đến lúc bảo Quá Tuyết qua huyện lệnh phủ bẩm báo một tiếng, nhưng bất kể thế nào nàng cũng sẽ không để Lâu Kiêm Gia ở lại.
Tang Vi Sương đứng trong trà viên, nghe tiếng bước chân phía sau, nàng đoán ra được là ai nên không quay đầu lại.
- Sao hả, sắp đi rồi mà không từ biệt với Cẩu Oa Tử và bọn Trương Nữu Nữu, Lý Đại Nha sao?
Lâu Kiêm Gia ngây người trong phút chốc, sau đó giống như là đã hiểu, cong môi cười.
- Xem ngươi kìa, kỳ thực ngươi hoàn toàn không hiểu ly biệt là gì đâu nhỉ.
Tang Vi Sương hơi chớp mắt:
- Đi, chúng ta đi tìm Dương Yên thương lượng chút chuyện.
Nàng đi, hắn đi theo.
Nàng đã dần quen với bước chân nhẹ như không tiếng động của hắn, tựa như nàng cảm nhận được thế giới này có thể yên tĩnh ấm áp đến vậy.
Còn hắn, vào giờ phút này, cho dù vĩnh viễn đi như thế, hắn cũng sẽ không thắc mắc, không đòi hỏi gì mà đi theo nàng, đi mãi cho đến khi tuổi già sức yếu, gần đất xa trời.
Tang Vi Sương lại nghĩ, mấy ngày nay hắn không muốn ra ngoài chơi với bọn trẻ cũng tốt, ở nhà nàng sẽ dắt hắn đi dạo trong vườn, lại chuẩn bị cho hắn thêm vài bộ y phục mới.
Còn nữa……..nàng ngẩng đầu liếc mắt lén nhìn hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn của hắn thật là say lòng người.
Nàng bỗng dưng dừng bước, đưa một tay nắm lấy tay Lâu Kiêm Gia, cảm giác ấm áp như ngọc dương chi khiến tim nàng run rẩy, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, nàng đã phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng cười với hắn, bình tĩnh mà đúng mực.
- Lâu Kiêm Gia, trên đời này, ngươi còn người thân không?
Nàng đột nhiên rất quan tâm đến vấn đề này bèn cất tiếng hỏi.
Nhưng vẻ mù mờ đãng trí của hắn lại khiến nàng tự giễu, khi không lại tự chuốc lấy phiền, hắn từ lâu đã không nhớ gì nữa, nàng sao lại ngốc như vậy.
Nàng cười khẽ, khéo léo chuyển đề tài:
- Tay ngươi ấm hơn tay ta đấy.
Hắn biết nàng đang “khen” hắn, liền đổi bị động thành chủ động nắm chặt bàn tay nhỏ hơi lạnh của nàng. Hắn lúc này hiển nhiên là một đại nam tử đường đường chính chính, che chở cho nữ tử mình ngưỡng mộ trong lòng.
Dương Yên ở trong đại sảnh chỉnh lý sổ sách, thấy Tang Vi Sương và Lâu Kiêm Gia đi tới thì vội buông sổ sách trong tay.
- Dương Yên, chúng ta còn bao nhiêu tiền?
Tang Vi Sương vừa vào cửa liền hỏi.
Dương Yên sửng sốt đáp:
- Đương gia, trừ số tiền không thể động vào thì còn không đến một trăm năm mươi lượng.
Tang Vi Sương cau mày, trầm mặc một lát mới nói:
- Dương Yên, ngươi đi chợ đem hết số bạc ấy toàn bộ mua lương thực, giờ mẹo ngày mai ngươi đi đi.
Tang Vi Sương lại lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội:
- Lại mua thêm hai chiếc xe ngựa lớn, chuyên dùng để chở lương thực.
- Ơ, được.
Dương Yên tuy không hiểu ý nàng nhưng vẫn làm theo. Có lẽ đương gia cảm thấy giá lương thực ở kinh thành đắt đỏ………nhưng chở lương thực đến kinh thành có phải hơi quá “phiền phức” rồi không.
Hắn đi được nửa đường mới “triệt để thông suốt”, bởi sắp chiến tranh nên giá lương thực nhất định sẽ tăng vọt! Đương gia đây là nhìn xa trông rộng, phòng ngừa chu đáo. Hiểu được điều này, Dương Yên thầm giễu mình ngu dốt.
Sáng hôm sau, khi Dương Yên trở lại, nàng đã nghe nói lương thực tăng giá, gạo hơi tốt một chút từ giá ban đầu là hai lượng bạc một thạch đã tăng hơn một lượng bảy tám mươi văn, Dương Yên đem hơn một trăm lượng bạc mua hai mươi thạch lương thực.
Tang Vi Sương luôn để ý đến việc tăng giá lương thực, căn dặn:
- Ít ngày tới còn tăng nữa. Một chiếc xe ngựa chở mười thạch, mỗi xe lương dùng hai ngựa kéo, ngươi và A Vượng chia nhau mỗi người điều khiển một chiếc, lương thực trên xe phải phủ lên một lớp vải dầu rồi trùm cỏ tranh lên.
Những điều này là nàng mấy ngày qua quan sát thương nhân bán lương thực ở phương nam mà bắt chước.
Dương Yên hiểu ý Tang Vi Sương, bèn vội đi làm, qua không đến mấy ngày nữa bọn họ sẽ phải lên đường rồi.
Buổi tối, cha của Trương Nữu Nữu là Trương Nhị Ngưu hàng xóm đến trang.
Cha Trương Nữu Nữu không rõ từ đâu mà biết Tang gia trà trang sắp dọn đi nên đến tìm Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương không phải là người thích làm bộ làm tịch, cha Trương Nữu Nữu vừa hỏi Tang gia có phải sắp dọn đi hay không, nàng liền gật đầu thừa nhận.
Không ngờ cha Trương Nữu Nữu lại tiến lên mấy bước, đứng trước mặt nàng, khom người nhỏ giọng nói:
- Tang đương gia muốn dọn đi đâu? Có thể tiết lộ cho tôi chút ít không?
Tang Vi Sương hơi nhướng mày, cười nói:
- Trương thúc có thể cho tôi biết tại sao ông biết tôi muốn dọn đi không?
Cha Trương Nữu Nữu vẻ mặt thành khẩn:
- Sáng nay tôi thấy nhà cậu chở hai xe đồ lớn, tôi liền nghĩ theo hướng này. Không giấu gì cậu, tôi và Lý gia đã muốn dọn đi từ lâu, chính là chuyện mấy hôm nay.
Tang Vi Sương vừa nghe thì con ngươi chợt lóe.
Trương Nhị Ngưu thấy thần thái Tang Vi Sương hơi thay đổi thì dốc hết những gì trong lòng ra:
- Tang đương gia cảm thấy chúng tôi chỉ nghe những tin đồn nho nhỏ mà muốn bỏ nước đi lánh nạn hoặc tin rằng chúng tôi muốn đi Tây Tần kiếm tiền nuôi gia đình cũng được, nhưng cậu có thể mang chúng tôi cùng đi không?
Tang Vi Sương nghe vậy thì ánh sáng trong mắt biến mất, đạm nhạt nói:
- Trương thúc, tôi không đi Tây Tần.
- A?
Trương Nhị Ngưu sửng sốt, mồ hôi trên trán rơi xuống.
- Trương thúc đi đi, những lời hôm nay tôi sẽ không tiết lộ nửa câu với người khác.
Tang Vi Sương nghiêm túc nói.
- Ơ………
Trương Nhị Ngưu tin vào nhân phẩm của Tang gia, ông sống ở đây nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy người của Tang gia đi nhại lời người khác, huống hồ chuyện quan trọng như vậy Tang gia lại càng không thể đi nói lung tung. Ông chỉ xem như mình chưa hề tới Tang gia, vội vã cáo từ.
Lại qua khoảng mấy ngày nữa.
- Huyện lệnh lão gia mấy ngày trước bãi quan đi phủ Thiệu Châu dưỡng lão rồi!
- Phải đó, nhi tử của tôi còn nghe nói huyện lệnh mới đang trên đường đến nữa.
Vào một ngày gió xuân dần chuyển ấm, rừng đào phía nam huyện vừa hé nụ, rất nhiều khách trong Hùng Sư Lâu đang bàn tán.
Bên ngoài lâu, một người cưỡi ngựa vội vã chạy về phía Tang gia trà trang, đó là người của huyện lệnh phủ đưa tin cho Tang gia.
Tang Vi Sương kinh ngạc với sự thay đổi của huyện lệnh phủ, mấy ngày trước nàng còn nỗ lực tranh đấu vì chuyện giữ lại Lâu Kiêm Gia bên mình mà hôm nay Lâm Cảnh Thần đã viết thư bảo Lâu Kiêm Gia có thể ở lại chỗ nàng.
Hắn còn gửi kèm theo chứng minh hộ tịch của Lâu Kiêm Gia.
Tang Vi Sương cất xong đồ vẫn thực không dám tin.
Lâm Cảnh Thần làm thế này là muốn “giao” Lâu Kiêm Gia cho nàng?
Nhưng hôm đó nàng đã thấy Lâm Cảnh Thần xem hắn như bảo bối mà.
Vậy là hắn đồng ý rồi?
Nhưng đột nhiên hắn đưa ra quyết định này, chẳng lẽ giữa Tây Tần và Đông Diêu thật sự sẽ xảy ra chiến tranh? Nàng nghĩ đây hẳn là giải thích hợp lý nhất. Tây Tần tấn công Đông Diêu, nơi đầu tiên họ đánh là Thiệu Nam, Lâm Cảnh Thần thân là tri châu Thiệu Châu nên không thể bỏ rơi bách tích cả thành.
Cho nên, chỉ có để nàng dẫn Lâu Kiêm Gia đi là tốt nhất?
- Dương Yên, chúng ta đi ngay tối nay.
- A?
Dương Yên nghe vậy thì tức khắc ngây người, thế này cũng quá gấp rồi.