Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay thời khắc cục cảnh sát bận túi bụi nhất, Tần Việt mất tích mười ngày đã quay lại, cũng mang theo hung thủ quay lại.
Toàn bộ cục cảnh sát đều sôi trào.
Hung thủ là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, bề ngoài lễ độ ôn tồn, nếu không phải trên căn cước của hắn có ghi rõ thì không thể nào nhìn ra hắn đã hơn bốn mươi.
Trên mặt và trên người Tần Việt có vài dấu trầy da, nhưng cũng may là không mấy nghiêm trọng.
Tần Việt ở lại cục cảnh sát lấy lời khai, ngày hôm ấy cô xem triển lãm truyện tranh xong, có về lại cục cảnh sát một chuyến, sau đó từ cục đi ra, trên đường về nhà thì bị một gã nào đó đánh gục trong một con hẻm kín nhỏ và kéo đến một ngôi nhà gỗ trên núi.
Cô bị nhốt ở đó rất nhiều ngày, hung thủ mỗi ngày đều đưa cơm nước đến, cho đến tận hôm nay cô mới có cơ hội chạy ra, cũng chế ngự được hung thủ mang hắn về.
Lời khai của hung thủ không khác mấy với lời tường thuật của Tần Việt, hơn nữa hắn cũng thú nhận hết về tất cả các cô gái bị mất tích, cảnh sát nương theo lời khai của hắn tìm được ngôi nhà sâu trên núi, trong sân nhỏ sau căn nhà gỗ đó chôn sáu thi thể của những cô gái trẻ, không thiếu một ai.
Đến tận đây vụ án mất tích liên hoàn lớn nhất của thành phố Kỷ mà mỗi khi nhắc đến đều khiến mọi người biến sắc đã được phá, trong lòng ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Cấp trên quyết định thăng chức cho Tần Việt, nhưng Tần Việt lại từ chức, tâm đã quyết, mặc cho ai nấy giữ lại cũng không làm thay đổi quyết định của Tần Việt.
Hôm từ chức, Tần Việt đến nơi trưng bày triển lãm truyện tranh một chuyến, nơi đây đã thay đổi tác phẩm khác rồi.
Tần Việt ngắm từng bức một, tựa như ngày hôm ấy lúc hắn đứng bên cạnh cô.
“Cảnh sát Tần, nhìn vào bức vẽ này, có phải có một loại cảm giác quen thuộc không?” Ngày ấy hắn đã nói như thế.
Nét vẽ non nớt trên những trang giấy ố vàng, từng trang, từng trang, chính là sáu thiếu nữ mất tích của thành phố Kỷ.
Tần Việt nhìn hắn, trong ánh mắt Ngạn Thanh có một tia sáng khiến cho cô sợ hãi và kinh ngạc.
“Cảnh sát Tần, có muốn cùng tôi đi xem chân tướng không?”
Mười ngày sớm chiều chung đụng, hắn và cô.
Trong căn nhà gỗ yên tĩnh ở xa cõi tục ồn áo náo động, hắn và cô chỉ có mười ngày.
Tác giả truyện tranh Ngục Tự là Ngạn Thanh, hắn có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, nhưng tác phẩm nổi tiếng nhất, tác phẩm mà thậm chí bản thân hắn cũng quên bẵng đi, tên gọi là .
Vụ án bảy người phụ nữ bị mất tích, ngay khi hắn nhớ lại cuốn truyện tranh đó thì đã là vụ thứ tư, hóa ra hung thủ dựa trên truyện tranh mà hắn viết để sát hại người, chờ đến khi hắn xác định chắc chắn thì sáu người phụ nữ có nét tương đồng với truyện đã biến mất.
Cô gái mà hắn tiếp xúc đã gửi cho hắn một tờ rơi, cô gái theo đuổi hắn trong công ty, nữ tài xế hắn bắt xe, nhân viên nữ bán hàng trong cửa hàng mà hắn từng đến mua, nữ thu ngân trong quán ăn, em gái hàng xóm và là sinh viên hắn gặp ở trường đại học khi đi diễn giải, sáu người phụ nữ, giống như nhân vật trong cuốn truyện tranh năm cấp hai hắn từng vẽ rồi bị hắn nhét sâu bên dưới tủ quần áo. Hắn đã sớm quên mất, nhưng nó lại trở thành nguyên nhân trực tiếp khiến sáu người phụ nữ này trở thành người bị sát hại.
Ngạn Thanh chưa từng nghĩ đến, người anh trai ruột đã nuôi hắn lớn khôn, sẽ trở thành một kẻ bị bệnh tâm lý và là tên tội phạm giết người, nhân tính thối rữa như ma quỷ.
Vì nuôi hắn, cuộc đời Ngạn Mạc không lập gia đình; vì để cho hắn đi học, Ngạn Mạc làm biết bao công việc hèn mọn; vì để chữa bệnh cho hắn, thậm chí Ngạn Mạc còn đi bán thận; vì hắn, anh hắn và ba hắn cũng đã trả giá suốt cả cuộc đời.
Ngạn Thanh muốn chọn im lặng, im lặng che giấu những sự thật này, vậy nên hắn luôn sống trong sợ hãi, sống trong áp lực, sống trong sự giao chiến giữa thiện và ác của lương tâm.
Nhưng vụ án cuối cùng trong cuốn truyện tranh của hắn chính là một nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát có quan hệ với hắn, chỉ có duy nhất một mình Tần Việt.
Đến lúc Tần Việt biết được tất cả mọi chuyện, cũng là lúc Ngạn Mạc đang chĩa dao vào cô.
Ngạn Thanh nhìn anh trai của mình, ánh mắt thanh thản, “Em dùng một mạng đổi lấy mạng của cô ấy, anh và cô ấy về cục cảnh sát nhận sự phán quyết của pháp luật đi.”
Ngay khoảnh khắc cả cô và Ngạn Mạc không kịp phản ứng, tay hắn đã giằng được con dao trong tay Ngạn Mạc, hắn nói, “Anh, em không thể tự tay đưa anh đến cục cảnh sát được.”
Hắn nói, “Anh, tình cảm và công lý khó vẹn đôi đường, đây là lựa chọn tốt nhất của em rồi.”
“Tần Việt, chúng ta quen nhau từ bóng đen tăm tối, lại vì một bóng đen tối tăm khác mà chia xa, có lẽ đây cũng là kết quả tốt nhất.” Đấy là câu cuối cùng mà hắn nói với cô.
Ngạn Mạc nhìn người em trai của mình chết trước mắt mình, tim như tro tàn, sau khi cùng Tần Việt về cục cảnh sát, hai người đều ăn ý không hề nhắc đến Ngạn Thanh, hắn là sự thuần khiết, bọn họ luôn hy vọng hắn sẽ mãi thuần khiết như vậy.
Ngạn Mạc chấp nhận sự phán quyết của tòa án, chấp hành án bắn tử hình.
Trong trung tâm triển lãm có người nhìn thấy Tần Việt đang đứng ở đấy, bèn đi đến, “Cô là cô Tần đúng không?”
Tần Việt gật đầu, người nọ đưa cho cô một cuộn giấy, “Đây là của ngài Ngục Tự gửi cho cô, anh ấy nói chờ đến khi nào cô Tần đến đây một lần nữa, hãy giao bức tranh này cho cô.”
Tần Việt nhận lấy, chầm chậm mở ra, sâu trong bóng rừng, rặng liễu xanh thắm, hắn ngồi đối diện với cô, trên bàn đá là ba món mặn một món canh, cô nhìn về nơi phồn hoa xa xôi đang nở rộ, hắn nhìn cô, khóe miệng mang theo một nụ cười nhạt.
Khóe mắt Tần Việt xót xa, cô chưa từng nhìn thấy Ngạn Thanh cười bao giờ, lần đầu tiên nhìn thấy, hóa ra lại là trên bức vẽ.
Một góc phải bên dưới bức tranh, là hàng chữ: kiếp này không có nhiều thỉnh cầu, với em, chỉ cần một bữa cơm mà thôi, cũng may, cuối cùng đã được như ước nguyện.
Ngày ấy, là ngày thứ chín, hắn mang một cái xoong từ bên ngoài về và nói với cô rằng, “Nếu cô bằng lòng làm cho tôi một bữa cơm, tôi sẽ nói cho cô mọi sự thật.”
Qua mấy ngày chung đụng này, trong lòng Tần Việt mơ hồ đã nhận ra được những chuyện này dù có liên quan đến hắn, nhưng hắn chắc chắn không phải là hung thủ.
Vậy nên bữa cơm đó, dù cô không mấy tình nguyện, nhưng vẫn dùng tấm lòng mà làm.
Cô và hắn ngồi đối diện trên bàn trà trước hiên nhà gỗ, hắn ăn đến là vui vẻ, cô cố ý không thèm nhìn hắn, nhưng thỉnh thoảng khóe mắt vẫn thoáng nhìn qua góc nghiêng đẹp trai của hắn, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ, chờ cho tất cả mọi chuyện kết thúc, nếu cô và hắn vẫn còn sống, vậy thì cô sẽ từ chức ở sở cảnh sát, chờ hắn, chờ ngày hắn rời khỏi ngục giam kia và bước ra.
Kiếp này không có nhiều thỉnh cầu, với em, chỉ cần một bữa cơm mà thôi, cũng may, cuối cùng đã được như ước nguyện.
Tình không biết bắt đầu từ đâu mà thành sâu đậm, có lẽ là từ lần đầu tiên, từ lúc cô đến nhà hắn hỏi chuyện, khoảnh khắc hắn bước ra từ ban công xanh mát rồi ngước mắt nhìn cô, tất cả đã không còn như ban đầu nữa rồi.
Tần Việt đứng ở trung tâm triển lãm truyện tranh, nước mắt rơi như mưa.