Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Tử Ngôn cảm thấy mình đang bị mắc kẹt rồi, sau khi quay về trường vẫn ngồi ở ký túc xá hết nghĩ rồi lại nghĩ, cứ cảm thấy bản thân đã GET được đến trọng điểm gì rồi, nhưng lại không thể phát hiện ra được chỗ nào không đúng.
Vậy nên sau khi Tiểu Ngư quay về, Tử Ngôn liền lôi kéo cô ấy mơ hồ hỏi, “Tiểu Ngư này, cậu nói xem anh Giản có thể nào đã biết tớ là Thì Là rồi không?” Dù sao thì thông tin của cô Tổng biên tập Nghiêm là người rõ hơn ai hết.
Tiểu Ngư đưa tay lên sờ trán cô, “Tử Ngôn, cậu không sốt đó chứ? Sao anh ấy có thể biết cậu là Thì Là được?”
Tử Ngôn sờ sờ chóp mũi mình, “Thì có thể…biết đâu…tình cờ bắt gặp….”
Tiểu Ngư trợn trắng mắt, “Tử Ngôn, Tấn Giang là trang web tiểu thuyết thiếu nữ đó, nếu như đàn anh Giản cả ngày lân la lên Tấn Giang thì chuyện này thật sự….tan vỡ hình tượng quá….” Tiểu Ngư không nhịn được rùng mình.
Tử Ngôn nghĩ nghĩ đến dáng vẻ Giản Dật ngồi đọc truyện ngôn tình con gái, cũng không khỏi có hơi không tiếp nhận nổi.
“Thì, Tiểu Ngư này, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm viết truyện trinh thám của tớ, tớ cảm thấy….”
“Kinh nghiệm trinh thám?” Tiểu Ngư không nhịn được cười nhạo, “Đây đây, bạn Thì Là, bạn nói thử xem trình độ trinh thám của bạn có khi nào là chính xác?”
Tử Ngôn yên lặng, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp?
Đương nhiên, cô không tin rồi.
Mỗi lần cô giở tài trinh thám thì luôn cho rằng bản thân phán đoán rất chính xác,
Lần này cũng không ngoại lệ,
Nhất Thanh chỉ mới follow Thì Là thôi chứ chưa có động thái gì khác trên weibo, Tử Ngôn nhìn chòng chọc vào weibo như thể nhìn ra được cái lỗ thủng ở trển luôn rồi.
Hôm nay là ngày Đại Tuyết, cách ngày Giản Dật về nhà còn hai ngày nữa, Tử Ngôn đếm từng ngày.
Buổi tối, Tử Ngôn đến quán Hương Cơm phụ giúp, vì là ngày Đại Tuyết nên khách đến quán cũng không nhiều, Tử Ngôn và mẹ nói chuyện phiếm sau quầy thu ngân.
Một người đẩy cửa ra đi vào trong, mang theo một thân gió lạnh, Tử Ngôn ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đen nhánh của Giản Dật, không khỏi kinh ngạc đứng dậy.
Mẹ Tử Ngôn cũng quen Giản Dật, vừa thấy anh mang theo vali bèn hỏi, “Cậu Giản chuẩn bị đi hay vừa mới về đấy, hôm nay tuyết rơi hơi dày đấy.”
Giản Dật kéo vali đi vào trong nhìn mẹ Tử Ngôn gật đầu, “Chào dì ạ, cháu vừa đi công tác về.”
Mẹ Tử Ngôn cười cười, “Cậu xem dì có ngốc không chứ, nếu cậu chuẩn bị đi thì sao có thời gian đến đây ăn cơm, hôm nay cháu muốn ăn gì?”
Một tay khác của Giản Dật xách theo hai hộp đồ lớn đặt lên trên quầy thu ngân, “Đây là chút đặc sản mà cháu mang về, tâm ý nho nhỏ, thể hiện chút tấm lòng tôn kính ạ.”
Mẹ Tử Ngôn có hơi kinh ngạc, tuy rằng Giản Dật thường xuyên đến ăn cơm, nhưng người này khá lạnh lùng, cũng không hay nói chuyện qua lại quá nhiều, vậy nên nếu nói là quen biết thì bà quen Cố Hằng hơn.
“Dì, cháu tìm Tử Ngôn có chút chuyện, cháu có thể chiếm dụng một ít thời gian của em ấy được không ạ?” Giản Dật cuối cùng cũng nói lên mục đích của mình.
Mẹ Tử Ngôn sửng sốt, quay đầu lại nhìn cô con gái nhỏ nhà mình, thấy ánh mắt con bé dính chặt lên người người ta không dời ra được, trong lòng cũng hiểu ra, thế là gật đầu bảo ‘được’.
Tử Ngôn nhìn thoáng qua mẹ mình, hơi cúi đầu đỏ ửng cả mặt.
Theo sau mông Giản Dật ra khỏi ‘Hương Cơm’, Tử Ngôn theo thường lệ đi sau Giản Dật cách chừng hai bước chân, nhìn thấy bóng dáng cao ngất của anh, hơn nửa tháng không gặp nhau, bỗng dưng thấy anh có đôi chút xa lạ, nhưng ngoài nhớ nhung thì cảm xúc mừng rỡ như điên càng nhiều hơn.
Bên ngoài tuyết rơi càng thêm lớn, bay lả tả, cả trời cả đất đều bị bao trùm bởi một màu trắng xóa, cũng chỉ mới sáu giờ tối nhưng đèn đường sáng trưng, những bông tuyết xoáy xuống dưới ánh đèn, đẹp khôn tả.
Đến nơi tách biệt khỏi tầm nhìn của ‘Hương Cơm’, Giản Dật đột nhiên dừng chân, Tử Ngôn không kịp nhận ra liền đụng phải ngực anh, Tử Ngôn còn tưởng rằng anh sẽ đỡ cô dậy như những lần trước, nào ngờ anh lại giang hai tay ôm cô vào trong lồng ngực.
Ngay sau đó, một thứ mềm mại lành lạnh chạm lên cánh môi cô, đôi mắt Tử Ngôn bỗng trợn trừng thật to.
Tuyết dày rơi rất nhiều, nhưng cũng không thể làm hạ nhiệt độ đang quay cuồng trên người Tử Ngôn.
Một bàn tay vươn lên che đi đôi mắt đang mở của cô, bóng tối đột nhiên ập đến làm cho cảm quan của cô càng thêm rõ ràng, Tử Ngôn chầm chậm nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi anh đang nghiền nát môi cô.
Đầu lưỡi ấm áp chạm vào khớp hàm của cô, tay anh siết chặt lấy vòng eo của cô, anh chống lên đôi môi cô khàn khàn gọi, “Tử Ngôn à….”
Đôi tay Tử Ngôn leo lên trên cổ anh, khẽ hếch môi lên chào đón môi và lưỡi anh.
Hôn một hồi, Tử Ngôn chôn mình trong ngực anh, thẹn thùng ngẩng đầu lên.
Giản Dật dùng áo khoác bọc lấy cô vào trong lòng mình, cầm tay cô xoa xoa thay cô.
Tử Ngôn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt ầng ậng nước nhìn anh hỏi, “Sao anh về sớm thế?”
Giản Dật rủ mắt nhìn cô, “Vì có người nào đó đã nói nhớ anh.”
Ngày đại tuyết về, dường như có hoa đang nở rộ!
Giản Dật nắm tay cô cùng đi trên nền tuyết thật lâu, trong không gian đất trời trắng xóa một mảnh, yên tĩnh tựa như chốn này không thuộc về nhân gian.
Đôi giày đi tuyết màu xám phát ra tiếng giòn tan trên lớp tuyết dày, trong màn đêm tĩnh lặng càng thêm rõ ràng, Tử Ngôn cứ chọn nơi có tuyết để dẫm lên, như thể âm thanh thanh thúy này đủ để biểu bày niềm vui sướng khôn tả khi được gặp anh.
Giản Dật lâu lâu lại nghiêng đầu nhìn cô, Tử Ngôn đối diện với ánh mắt của anh là gửi anh một nụ cười ngay, Giản Dật không nhịn được xoa xoa mặt cô.
Ánh đèn đường mờ nhạt kéo bóng hình của hai người ngắn lại, trời thêm rét lạnh nhưng Tử Ngôn lại không thấy lạnh chút nào.
Cô chưa từng yêu ai bao giờ, dù bản thân viết ra rất nhiều câu chuyện tình yêu, cũng miêu tả biết bao nhiêu kiểu cảm xúc mập mờ và ngọt ngào của tình yêu, nhưng cô chưa từng trải qua cảm giác ấy, vào giờ khắc này đứng bên cạnh Giản Dật, cô mới hiểu hóa ra chuyện yêu đương ngọt ngào không phải là chuyện có thể miêu tả được trên những con chữ, cảm giác này so với từng con chữ … nếu biết rồi thì sẽ càng khiến người ta trầm mê vào, như loài hoa anh túc.
Tử Ngôn không về lại ‘Hương Cơm’, Giản Dật tiễn cô đến dưới ký túc xá, Tử Ngôn thấy anh nhìn mãi không tha chỉ đành cúi đầu nhòm mũi chân mình.
Giản Dật thay cô phủi đi lớp bông tuyết trên đỉnh đầu, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa xoa lên gương mặt nhỏ nhắn bị đông cứng muốn đỏ lên của cô, Tử Ngôn lại đỏ mặt hơn, ho khẽ một tiếng, “Khuya lắm rồi, hôm nay anh lại vừa về, mau về nhà nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Giản Dật ‘ừm’ một tiếng, Tử Ngôn lưu luyến xoay người đi vào trong ký túc xá, nhịn không quay đầu.
“Tử Ngôn….” Giản Dật gọi tên cô ở phía sau.
Tử Ngôn quay lại, Giản Dật đứng trong nền tuyết trắng xóa, ánh mắt đen nhánh nhìn cô, cô có chút bức rức nhìn lại anh, giữa không gian là những bông tuyết đang nhảy múa.
“Thật ra, là anh nhớ em.” Giọng nói khàn khàn xuyên qua màn tuyết rơi vào trong tai cô.
Tử Ngôn không khỏi liếc nhìn sang hướng khác, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười thật tươi, rồi cô quay qua nhìn anh, khóe mắt ngập ý cười, khe khẽ đáp, “Em biết mà.”