EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: ELLEN
-oo-
Từ khi Carlisle bước vào Thiên, thì bên ngoài không ai còn nhìn thấy y nữa, giống như bị thứ gì ngăn cản vậy. Nhìn không thấy mấy chuyện đang xảy ra, không biết Carlisle sao rồi, chăm chú nhìn vào màn sương vốn phải là một màn hình lớn kia, không khí xung quanh Sesshomaru lạnh dần, trong lòng tràn ngập sốt sắng và lo lắng.
Đến tận khi hắn sắp không chịu nổi nữa đứng lên muốn tiến vào Minh giới, thì Carlisle đã bước ra khỏi kết giới. Tuy cả người y ướt như chuột lột nhưng lại không tơi tả lắm, vỗ vỗ mái tóc bù xù của mình, ôm chầm lấy người chào đón mình là Sesshomaru, lúc này y mới thật sự sợ rằng nếu mình không trở về thì cậu sẽ thế nào, Sesshomaru cũng có tâm trạng y như thế, ôm chặt Carlisle, hai ngừi im lặng cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Jaken một bên kiên nhẫn chờ đợi, nhìn thấy hai người tách ra thì đưa khăn mình chuẩn bị sẵn lên, Sesshomaru cầm lấy thay Carlisle lau tóc.
Quần áo ướt đẫm không thể nào mặc nữa, vì thế không trả lời câu hỏi của mọi người, đi vào trong thay quần áo sau đó mới kể tỉ mỉ mọi chuyện.
Cảm nhận lực tay của Sesshomaru trên người mình, Carlisle vỗ vỗ bảo hắn không cần khẩn trương, sau đó đưa cho Inukimi một thứ. Đó là Inu Taishou đưa cho y trước khi y rời khỏi, và cả lời dặn dò phải đưa nó cho Inukimi. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành rồi mới nắm tay Sesshomaru rời đi.
Trở về phòng, Sesshomaru săn sóc chuẩn bị cho Carlisle, Carlsiel đứng bên cửa sổ nhớ lại những chuyện mình đã trải qua. Sesshomaru vừa ra ngoài đã nhìn thấy trạng thái đó của y, bèn thắc mắc hỏi "Ngươi bị thương sao, sao lại hồn vía lên mây thế." Vừa nói xong đã chuẩn bị lột Carlisle ra để nhìn.
Biết Sesshhomaru không kiểm tra tuyệt sẽ không yên tâm, Carlisle đành phải ngoan ngoãn để hắn cởi. Cơ thể màu mật ong rực rỡ dưới ánh nắng dịu nhẹ, những đường cơ rắn chắc mịn màng, vài giọt nước còn chưa bay hơi đang uốn lượn theo từng thớ cơ bắp, toát ra một sức hút chết người, Sesshomaru nhấn quần áo vào người y, không nhìn xuống tiếp.
Carlisle nhìn lỗ tai trắng nõn đỏ hết cả lên của cậu, sau khi mặc quần áo tử tế lại thì không khỏi ôm chặt lấy Sesshomaru vào lòng, liếm liếm vành tai xinh đẹp của hắn "Bên nhau lâu thế rồi, sao vẫn ngại ngùng thế." Tông giọng trầm thấp, nhiệt độ nóng bỏng phả vào cổ Sesshomaru,lúc này không chỉ có lỗ tai đỏ lên nữa, mà là cả người cậu đã thành tôm luộc luôn rồi, trông đáng yêu lắm.
"Được, không phải có chuyện còn chưa giải quyết xong sao, chúng ta ra ngoài thôi." Thoát khỏi cái ôm của Carlisle, Sesshomaru dời chủ đề.
Nhìn Sesshomaru hoảng loạn bước đi phía trước, Carlisle không nhanh không chậm cười cười đi theo, hai người một trước một sau đi về đại điện.
Trong đại điện, Inuyasha đang đuổi theo Shippo phá rối, Kagome không yên tâm theo sau, mấy người khác ai cũng tản đi, đại điện to lớn giờ đây chỉ còn mỗi Inukimi, kể từ giây phút bà nhận được món đồ Carlisle đưa, tâm bà không thể nào bình tĩnh, nhìn cái lục lạc được gìn giữ vô cùng tốt trong tay, lâm vào suy nghĩ.
Thời gian trôi qua lâu lắm rồi, lâu đến mức bà đã quên rằng mình từng ngưỡng mộ và thích một người như thế nào, vị thiếu gia quyến rũ của yêu giới thời còn trẻ, không, không phải đã từng, mà là vẫn luôn.
"Nha đầu, ngươi cũng là khách phương xa đến đây sao?" Khi đó là gió xuân thoáng thoải qua má bà mang theo cánh hoa anh đào bay tự do. Dưới gốc cây cổ thụ trăm tuổi, mắt mũi cô bé đang khóc đỏ hoe, đang buồn thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của một cậu bé phía sau.
Một lần gặp nhớ nhung cả đời chính là như thế đấy, thiếu niên dịu dàng này cứ thế khắc thật sâu vào lòng bà. Cho nên vào lúc nghe được mình có thể kết hôn với ông ấy, bà bèn vui vẻ đi tìm ông, chuẩn bị nói cho ông ta biết tin tốt này, nhưng nhận lại chỉ là biểu cảm tối tăm của ông.
Khi đó bà không hiểu, chỉ là không muốn quấy rầy ông theo bản năng, khiến mỗi lần nhớ lại sau này, bà chỉ có thể bất lực trước số phận. Sau đó bà cũng không quá ngạc nhiên khi ông thích con người kia, bởi vì bà đã sớm dự đoán được kết cục, chỉ là không biết nó đến sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng mà, nếu biết như vậy sẽ khiến ông vĩnh viễn mất đi tên họ, thì lúc ấy bà nhất định sẽ ngăn lại, cho dủ có bị ông chán ghét cũng vẫn sẽ ngăn, nhất, nếu có thể bắt đầu lại, bà nhấtđịnh không từ bỏ....
Thanh âm trong trẻo của lục lạc vang lên, kéo Inukimi tỉnh lại khỏi hồi ức, bà biết trong đây có gì, bởi vì đây là thứ đầu tiên bà tặng ông, cũng là thứ cuối cùng bà tặng cho ông, kề lục lạc sát vào bên tai, bên trong quả nhiên truyền ra một giọng nói, quen thuộc lạ kì, cứ như thời gian chưa bao giờ chảy trôi.
"Nha đầu, đừng khóc, còn có, rất xin lỗi."
Đại điện không bóng người, Inukimi cuối cùng không nhịn được nắm chặt lục lạp, để nó sát vào ngực mình, cưỡng chế âm thanh nỉ non hỗn loạn của bản thân. Bóng dáng cuộn tròn kia dường như trùng lặp với cô gái nhỏ khi đó, nhưng cậu bé đến an ủi khi ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
HẾT CHƯƠNG