Tiểu sư đệ dịch mở một phiến đá xanh, vị trí phiến đá này nằm ngay trên con đường hôm qua bọn họ đi tới đây, phiến đá vừa hé mở, một luồng khói mù nồng nặc màu nâu đen liền xộc lên, nếu không phải Nhị sư huynh nhanh tay lập tức kéo tiểu sư đệ lùi ra sau, tiểu sư đệ lúc này chắc đã trúng phải độc chướng đặc thù của ngôi mộ.
“Đúng là nhóc con ngu ngốc, lăng mộ phong bế đã lâu, thi thể, vật bồi táng đã mục nát quá nửa, cộng thêm mấy thứ như thủy ngân chu sa tích tụ, sẽ sản sinh ra khói độc. Chúng ta phải chờ ở đây một lúc lâu, độc tan hết mới vào được.”
Tiểu sư đệ bị chửi đến là tủi thân, nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi, sau khi thấy luồng khói mù nâu đen kia dần dần chuyển sang sắc trắng, cuối cùng tan hết, cậu lúc này mới dám thò đầu vào trong động xem thử.
Đó là một cái hang thẳng đứng thông xuống phía dưới, kích thước vừa đủ để cho một người chui qua.
“Có lộn không đó sư huynh, sao ở đây tự nhiên lại có cái lỗ chó vậy?” Tiểu sư đệ hỏi.
Nhị sư huynh nói: “Để tránh cho chi tiết cơ quan trong mộ cùng với vị trí Minh Điện bị tiết lộ ra ngoài, trước khi phong bế mộ, họ sẽ nhốt luôn công tượng xây mộ bên trong để làm thành vật tùy táng sống, các công tượng có kinh nghiệm đều đoán ra được sẽ có kết cục này, lúc xây mộ liền lén đào một mật đạo, hòng dùng nó để thoát ra.”
Tiểu sư đệ hiểu ra, “Vậy đây là mật đạo có thể tiến vào lăng mộ sao?”
Nhị sư huynh chỉ vào lăng mộ ẩn sâu trong lòng ngọn núi mà nói: “Thi Sát nói cho ta biết, lăng mộ được xây trong một sơn động được con người tạc mở ra, tại lối vào có bố trí ba bức tường kim cang, mỗi bức tường nặng hơn ngàn cân, chỉ với hai người chúng ta thì tuyệt đối không thể đẩy ra được; cho dù vào được, cũng sẽ kích thích đến Cổn Long Thạch rồi bị cán bẹp; cho dù có tránh được, vào sâu bên trong còn có Thực Độc Kim Phấn ào ào rơi xuống, chỉ cần dính vào một chút thì sẽ thịt nát xương tan, còn có…”
Tiểu sư đệ mặt mũi trắng bệch, mò thi trộm bảo quả nhiên là một ngành nghề còn nguy hiểm hơn cả cản thi tượng nữa!
“Không đúng, nếu như các công tượng kia đều trốn thoát, vậy tại sao không ai biết mộ của An Quốc Quân ở nơi này?” Tiểu sư đệ đột nhiên hỏi.
“Ai nói bọn họ trốn thoát?”
“Thì ngươi nói chứ ai…” Tiểu sư đệ sợ sệt nhìn cái lỗ chó kia, “Hay là bọn họ bị trúng cơ quan?”
“Bọn họ vẫn còn ở đó.” Sư huynh chỉ vào nơi hang sâu hun hút, giọng nói âm trầm bi ai lặp lại, “… Bọn họ vẫn còn ở đó…” fukurou.wordpress.com
Tim tiểu sư đệ đập bang bang trong lồng ngực, tuy rằng cậu không sợ thi thể không sợ quỷ, thế nhưng bị vẻ mặt cùng giọng điệu kinh dị u ám của sư huynh ảnh hưởng, đột nhiên lại cảm thấy cái hang này có lẽ là thông tới tầng Địa Ngục.
Trong động đã không còn thứ mùi kỳ dị kia nữa, nhưng Nhị sư huynh vẫn tiếp tục đợi thêm nửa canh giờ rồi mới nhảy vào trong động, tiểu sư đệ tiến vào theo, phát hiện cái động này nối liền với một địa đạo, phương hướng vừa khéo đi thông qua trong lòng ngọn núi đá.
Nhị sư huynh đi về phía trước hai bước, đột nhiên quay đầu lại nói: “Cẩn thận.”
“Cẩn thận cái gì?” Tiểu sư đệ hỏi, đột nhiên dưới chân vang lên tiếng răng rắc, cứ như cậu vừa giẫm lên một đống cành khô.
Nhị sư huynh đánh lửa thắp lên một ngọn nến, tiểu sư đệ có ánh sáng, cúi đầu nhìn xuống, aaa tại sao lại có một đống xương người chết ở chỗ này vậy?
Nhị sư huynh thản nhiên giải thích, “Đã bảo bọn họ vẫn còn ở đây mà, ể, đang nhìn đệ kìa.”
Tiểu sư đệ lập tức nhảy ra, chắp tay niệm tía lia: “Xin lỗi các vị rất nhiều, không phải cố tình đạp trúng các người đâu, đại nhân có đại lượng, xin đừng làm hại… Sư huynh, không đúng, bọn họ khó khăn lắm mới chạy được tới đây, sao lại chết như vậy?”
“Bởi vì khi bọn họ vừa trèo ra ngoài thì liền bị Hắc Bạch Thi Sát giết chết, Thi Sát uống máu bọn họ xong, lại nhét thi thể trở vào.” Nhị sư huynh nhìn thấy bên cạnh đống xương cốt là mấy oan hồn đang bất đắc dĩ đứng đó, “Hôm qua chính miệng Thi Sát nói với ta.”
“Chẳng phải ngươi có thể siêu độ bọn họ sao? Tiện tay làm đi.”
“Oan hồn trên đảo này nhiều vô số kể, cứ đi một chút lại độ mấy người thì phiền toái lắm, đợi đến khi lấy được Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền xong ta sẽ xử lý luôn một lượt.” Giơ ngọn nến lên, “Đi thôi, bất kể thế nào, đều phải ra ngoài trước khi trời tối.”
Địa đạo này không được rộng rãi cho lắm, vậy nên phải hơi cúi người thì mới có thể tiến về phía trước, đường đi dốc hướng xuống, mùi nấm mốc ẩm thấp càng lúc càng nồng, Nhị sư huynh phải vừa đi vừa chú ý ngọn nến, nếu nến tắt, phải lập tức lùi ra sau, tránh cho hết không khí, không hít thở được mà chết.
Đi được một quãng đường không thể xem là ngắn, địa đạo dần dần hướng lên trên, đến cuối đường lại bị một khối đá chặn kín, Nhị sư huynh giao cây nến cho sư đệ ở sau lưng, dùng sức đẩy một cái, khối đá dịch chuyển lộ ra một khu vực trống trải.
Sau khi xác nhận không có bất kỳ nguy hiểm nào, y mới tiến vào nơi kia, hóa ra đây là hậu điện của lăng mộ, trong này đặt rương đồ tùy táng, bên trong chắc chắn chứa rất nhiều vàng bạc châu báu và đồ ngọc, thế nhưng những thứ này không phải là mục đích của hai người, vậy nên họ liền trực tiếp đi về phía trước, nhắm thẳng đến Minh Điện, cũng chính là nơi đặt quan quách của mộ chủ.
Ngay tại trung tâm Minh Điện, trên sàng quan bày một chiếc quan tài ngọc khảm nạm đầy những mảnh ngọc hình thoi màu xanh.
“Căn cứ theo ghi chép sách sử tiền triều, quan quách của An Quốc Quân được tạo thành từ Thanh Tử Ngọc đặc sản Tây Cương, xem ra chính là cái này.” Nhị sư huynh nói.
Tiểu sư đệ mừng rỡ, bôn ba liên tục mấy ngày nay không phải là vì thứ này sao?! Định đẩy mở nắp quan tài, cậu lại bị Nhị sư huynh quát bảo dừng lại.
“Không đúng!” Y cẩn thận quan sát kỹ bốn góc quan tài, “Đệ nhìn xem, bốn góc quan tài này đều dùng vàng mảnh để hàn kín lại, điều này chứng tỏ trước khi hạ táng niêm phong quan tài, mộ chủ đã có dấu hiệu thi biến, cho nên mới phải dùng vàng mảnh khóa lại các góc, đây là trấn thi!”
“Vậy phải làm sao đây? Sư huynh ngươi rành mấy cái này, ngươi quyết định đi.”
Nhị sư huynh đi quanh một vòng, lại không nghe thấy được tiếng của bất cứ u hồn nào ở nơi này, y hoài nghi nhìn chằm chằm vào quan quách, đoán rằng hồn phách mộ chủ hoặc là đã rời đi từ trước, hoặc là bị kẹt lại trong thân thể đã sắp sửa thi biến này, giống như Hắc Bạch Thi Sát ngoài kia vậy.
Để phòng ngừa chu đáo, y còn bảo tiểu sư đệ chuẩn bị sẵn sàng gạo nếp, Thần Phù, ngoài ra còn lấy chỉ mực bôi chu sa lên, xong xuôi đâu đấy mới dùng rìu phá bốn mảnh vàng khóa ở bốn góc quan quách, cẩn thận đẩy nắp quan tài bằng ngọc nặng trịch ra một nửa, nguyên nhân y không dám mở ra hoàn toàn là vì nếu thật sự có thi biến, còn có thể lập tức phong kín lại nắp quan tài.
Chỉ mực: dùng trong nghề mộc, đơn giản là sợi chỉ được thấm mực dùng để kẻ đường thẳng, có thể tìm trên google với tên tiếng anh là ink line.
An Quốc Quân trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện.
Trong cái quan tài chất đầy các loại kim ngọc châu báu và những loại vải thêu trân quý, linh hài của An Quốc Quân đầu đội dực quan thêu tơ vàng, thân khoác áo bào thêu tơ vàng, mắt nhắm nghiền, trên người mang ngọc ác, ngọc bội, ngọc hoàng cùng một lượng lớn ngọc khí các loại, có lẽ, trong miệng ông ta nhất định cũng đang ngậm Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền trong truyền thuyết.
Ngọc ác: vật người chết cầm trong tay, bởi vì người xưa quan niệm rằng lúc chết không thể đi tay không, phải nắm tài sản và quyền lực trong tay.
Ngọc hoàng: một thứ đồ trang sức có hình bán nguyệt.
Tiểu sư đệ nhìn thi hài An Quốc Quân mặt trắng như ngọc, trông vô cùng sống động, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, người này rõ ràng đã chết từ một ngàn năm trước, sao nhìn vẫn cứ như người sống đang ngủ là thế nào?
Nhị sư huynh đang định ra tay lấy Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, ánh sáng ngọn nến lại thoáng lập lòe một cái, y lập tức sinh lòng cảnh giác, phía sau liền truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của sư đệ.
“Nhị sư huynh cẩn thận!”
Một luồng gió xoáy tập kích từ phía sau lưng, y nhanh chóng dịch người sang ngang, tránh được một cú đánh lén sau đầu, xoay người lại liền thấy một quỷ ảnh đỏ rực rụt lui như bay, có người khống chế tiểu sư đệ, kéo cậu nhanh chóng lùi ra sau.
Đó là một thi quỷ vận y phục đỏ, đầu ngón tay đang chỉa thẳng vào cổ họng tiểu sư đệ, tiểu sư đệ cũng kinh hoàng mờ mịt, sững sờ trợn mắt nhìn đối phương, cứ như thể vừa nhìn thấy một đại ác quỷ mà cậu lần đầu mới gặp sau từng ấy năm sống trên đời.
Quý Đường chầm chậm bước vào phạm vi ánh nến có thể rọi tới, “Thính Mị tiên sinh, ngàn vạn lần đừng làm bừa, mạng vị tiểu huynh đệ đây còn đang nằm trong tay quỷ bộc của kẻ hèn này đấy.”
Nhị sư huynh nhìn chằm chặp vào Bất Hồi, đó là một thi quỷ diễm lệ đẹp đẽ, y cũng biết, đó còn là một thi quỷ kinh khủng không thể khinh thường, xem ra phải cân nhắc hành động tiếp theo mới được.
“Đừng làm hại sư đệ ta.” Cuối cùng y nói: “Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền đưa cho ngươi là được.”
Quý Đường không ngờ Nhị sư huynh lại dứt khoát như vậy, hay đây là cái bẫy? Thế nhưng gã cũng nhận ra được, Nhị sư huynh rất quan tâm đến tiểu sư đệ, trước đó gã bảo Bất Hồi chế trụ tiểu huynh đệ này trước quả nhiên là hành động đúng đắn.
“Đưa thứ trên tay ngươi cho ta.” Quý Đường vẫn khá là kiêng dè Nhị sư huynh, không hy vọng trên tay đối phương có thứ gì đó tương tự như vũ khí.
Nhị sư huynh chẳng nói chẳng rằng, giao nộp luôn ống chỉ mực ra, nói: “Vậy thì bán chỉ mực này cho ngươi vậy, muốn ghi nợ hay trả bằng tiền mặt? Đừng quên Quý huynh còn nợ ta tiền bồi thường cho cánh cửa nhà bị ngươi đá hỏng.”
Quý Đường nhíu mày, im lặng nhận lấy chỉ mực, gã chẳng lạ gì với mấy chuyện lật thi mò bảo này, lập tức nhanh chóng gọn gàng lấy ra hàm ngọc hình con ve bên trong miệng An Quốc Quân.
Hàm ngọc chính là táng ngọc được người chết ngậm trong miệng, ngọc khắc thành hình ve sầu, nghĩa rằng ve thì có xác, người thì có thi, bởi vì cổ nhân quan niệm rằng ấu trùng ve sầu vào đất thì sẽ biến thành kén, sau khi thoát ra liền trở thành ve, cho nên mới dùng thứ này để cầu chúc cho linh hồn người chết sau khi thoát khỏi thể xác, lại có thể bắt đầu một sinh mạng mới, hiển nhiên trong đó cũng có hàm ý bảo hộ thi thể cho người chết.
Quý Đường vội vàng xem xét sơ qua ngọc thiền, kích cỡ chỉ chừng hơn một tấc, dùng Dương Chi Bạch Ngọc khắc thành, trơn bóng trong suốt, chế tác tỉ mỉ tinh xảo, có thể thấy được là trân phẩm đủ để lưu truyền đời sau.
Gã cất lời hỏi: “Thính Mị tiên sinh, nghe nói Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền này ngoại trừ trấn hồn, còn có thể khởi tử hồi sinh, có thật vậy không?”
Nhị sư huynh hỏi ngược: “Ngươi muốn làm ai sống lại?”
Quý Đường không đáp, nhưng lại lơ đãng liếc sang Bất Hồi ── quỷ bộc của gã.
“Người chết không thể sống lại.” Nhị sư huynh lành lạnh nói: “Nhưng ít nhất có thể giúp cho thi quỷ của ngươi vĩnh viễn giữ được dung mạo đó, nhìn xem, An Quốc Quân đã chết cả ngàn năm, nhưng trên mặt ngay cả chút nếp nhăn cũng không có.”
Quý Đường dù bị vạch trần tâm tư nhưng vẫn không chút ngượng ngùng, gã lấy khăn tay ra bọc lại Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền rồi nhét vào trong ngực, đang suy tính nên tạm thời vây khốn hai người Thính Mị như thế nào, để nhân lúc đó mình cùng Bất Hồi có thể ra ngoài trước, đoạt lấy bè trúc đậu ở bờ sông rời khỏi nơi này, song lúc đó tiểu sư đệ lại bất chợt la to.
“Thi, cái đó, thi biến!”
Không cần tiểu sư đệ nhắc nhở, Quý Đường cũng đã nhận thấy được sự bất thường trong mộ, vừa nhìn vào bên trong quan tài, thế nhưng lập tức hít vào một hơi, An Quốc Quân trở nghiêng người, một cánh tay đã thò ra ngoài quan tài.
Một thứ mùi tanh tưởi gay mũi xộc lên, khiến cho gã gần như nôn thốc nôn tháo, An Quốc Quân mới vừa nãy còn trông như một người bình thường đang say ngủ, lúc này đây ngũ quan chảy xệ, như thể chỉ trong nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi, móng tay lại dài ra mấy tấc, sắc đen bóng loáng, trông như năm thanh đao nhọn hoắt.
Quả nhiên là thi biến! fukurouwordpress
An Quốc Quân không ngừng duỗi móng tay sắc bén về phía Quý Đường, cái tay kia thì bắt đầu cố gắng đẩy ra nắp quan tài mới mở được một nửa, Quý Đường quyết đoán kịp thời, xoay người đi vòng qua một bên khác của quan quách, định đóng nắp quan tài lại.
Nắp quan tài nặng trịch, hơn nữa An Quốc Quân sau khi thi biến thì cực kỳ mạnh, nắp quan tài lại lập tức bị lật ra, An Quốc Quân nhảy thẳng về phía Quý Đường.
Bất Hồi đang khống chế tiểu sư đệ vừa trông thấy chủ nhân gặp nguy, lập tức định xông tới, Quý Đường hiểu ý định của hắn, quát to ngăn lại: “Đừng tới đây!”
Nhặt rìu sắt lên chém tới An Quốc Quân, chợt nghe keng một tiếng, nhát rìu này cứ như thể vừa chém lên tảng đá, hổ khẩu trên hai tay Quý Đường bị chấn đến tóe máu, rìu cũng theo đó mà văng ra ngoài, suýt chút nữa bổ thẳng vào nửa bên đầu của Nhị sư huynh, nhưng Nhị sư huynh lại chỉ tiện tay đẩy nhẹ ra cái rìu đang bay tới, sau đó tiếp tục xem náo nhiệt; An Quốc Quân gào rống liên tục, hai cánh tay quét tới quét lui, đánh cho Quý Đường lăn lộn mấy vòng trên đất, miệng phun ra một búng máu.
Lúc này chợt nghe Nhị sư huynh dùng giọng điệu như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình mà nói: “…Trấn Hồn Ngọc có thể trấn áp thi biến, chỉ cần thả lại Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền vào trong miệng ông ta, ông ta sẽ chẳng quậy phá gì được nữa.”
Nhị sư huynh vào thời điểm trông thấy An Quốc Quân biến thành cương thi trong chớp mắt thì đã đoán được, An Quốc Quân lúc chết hẳn đã gặp phải chuyện gì đó khiến cho ông ta có dấu hiệu thi biến, thuật sĩ vì vậy liền lấy Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền bỏ vào miệng ông ta, lúc niêm phong quan tài cũng cố ý dùng kim loại khóa kín bốn góc, chính là vì e sợ ông ta một ngày nào đó sẽ thoát ra làm hại người khác.
Quý Đường thì lại đang nghiêm túc cân nhắc, gã khó khăn lắm mới lấy được Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, sao có thể dễ dàng trả lại được? Huống hồ chi gã còn mang tư tâm, gã muốn đưa Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền này cho Bất Hồi, vậy thì có lẽ Bất Hồi có thể trông giống người sống hơn, mà cũng có thể…
Gã tuyệt đối sẽ không trả lại mảnh táng ngọc này!
Gã gầm lên một tiếng, sau đó nhanh nhẹn lăn qua dưới nách An Quốc Quân, vòng đến sau lưng ông ta rồi bật dậy, rút ra ống chỉ mực chu sa kia quấn quanh cổ một vòng rồi thắt chặt, sau đó kéo thẳng dậy, đây là một trong những chiêu thức Cản Thi Thằng Pháp của Quỷ Sơn Môn, dùng để đối phó với thi thể không nghe lời, sau khi buộc lại là có thể cưỡng ép kẻ kia đi theo, mà chỉ mực đã được bôi chu sa lại là pháp bảo trấn thi, dù là lực mạnh như cương thi, bị cột lại cũng khó mà giãy thoát được.
An Quốc Quân lại gầm rú, lúc này ngay cả ngôi mộ cũng chấn động theo, minh khí bày trên bệ thờ đều long lóc lăn xuống, tro bụi trên trần mộ lại càng không ngừng rơi lả tả, trong lúc nhất thời chướng khí mù mịt, quả thực cứ như là trời sắp sửa sập xuống vậy.
Hai tay Quý Đường múa lượn như bướm, tiếp tục thắt thêm một cái Thi Kết Khấu, đây chính là một loại Thằng Pháp chuyên dụng của những kẻ mạc thi trộm mộ, có thể nhấc hài cốt thối rữa từ trong quan tài lên, thuận lợi cho bọn họ lục tìm bảo vật tùy táng trên người thi thể, song Quý Đường lại làm ngược lại, dây chỉ mực bó chặt vào sâu trong da thịt An Quốc Quân, muốn kéo ông ta trở lại vào trong quan tài ngọc.
An Quốc Quân không dễ dàng chịu nghe theo sự chi phối, liên tục va trái húc phải, Quý Đường không dám buông lỏng sợi dây trong tay, ngược lại bị kéo theo, hoàn toàn chẳng có lấy chút cơ hội nào để móc Táo Hạch trong ngực ra, ghim vào bảy đại tử huyệt trên sống lưng cương thi.
Dưới tình thế cấp bách gã chỉ đành hô to: “Thính Mị tiên sinh ngươi còn không mau ra tay?”
“Tại sao ta phải ra tay? Ngươi bị ông ta giết chết, ta liền có thể vớ bở được món hời có sẵn này rồi, tiện thể thu nhận luôn quỷ bộc của ngươi, một công đôi chuyện, ngại gì mà không làm?” Nhị sư huynh quả thật là bộ dạng như đang xem kịch vui.
“Bất Hồi!” Quý Đường hét lớn.
Móng tay Bất Hồi đâm vào cổ tiểu sư đệ, có thể thấy được, chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa thôi, máu tươi sẽ lập tức phun ra ──
“Ê ê, nhẹ chút!” Nhị sư huynh quát mắng Bất Hồi, rốt cuộc cũng có chút phùng mang trợn mắt.
Nhị sư huynh thoáng giơ tay lên, mấy trăm đốm lửa đom đóm nhỏ bé màu xanh lá nhanh chóng bay ra, như ánh sao sa tựa đốm lửa tràn, ánh sáng lại rực rỡ chói lòa cả mắt, tưởng chừng như bản thân đang lạc trôi giữa ngân hà, nhưng dãy ngân hà này lại mang quỷ khí dày đặc, hoàn toàn không giống như tiên cảnh trên trời.
Những đốm lửa đom đóm bỗng chốc tụ lại thành một quả cầu lửa lớn, sau khi lượn quanh mấy vòng liền lao về phía An Quốc Quân, Quý Đường hiểu được sự lợi hại của Hỏa Huỳnh Thuật kia, vừa trông thấy hỏa huỳnh dần dần bao vây xung quanh An Quốc Quân, lập tức buông ống chỉ mực chu sa ra trốn sang một bên để tránh bị vạ lây.
An Quốc Quân trong nháy mắt liền bốc cháy, tiếng rít gào chói tai vang lên không dứt, ông ta lùi ra sau đụng vào sàng mộ rồi ngã xuống, tiếp đó không còn nhúc nhích gì nữa, chẳng mấy chốc bên cạnh sàng mộ chỉ còn lại một vết hình người màu đen, kẻ vốn say ngủ ngàn năm trong quan quách, hôm nay cuối cùng rơi vào kết cục tan thành tro bụi.
Quý Đường hôm qua đã được tận mắt chứng kiến bản lĩnh dùng Hỏa Huỳnh Thuật tiêu diệt Hắc Bạch Thi Sát của Nhị sư huynh, hiểu rằng cho dù có thể chế trụ y, cũng không chắc chắn có thể đề phòng y dùng mấy thủ đoạn lợi hại khác, cho nên gã thông minh dùng cách uy hiếp tiểu sư đệ, khiến cho Nhị sư huynh không dám hành động thiếu suy nghĩ, giờ đây nếu đã đạt được mục đích cướp lấy Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, cũng nên cân nhắc xem phải làm thế nào để toàn thân trở ra.
“Tiếp theo…” Gã trầm ngâm.
“Ngươi còn muốn sao nữa?!” Tiểu sư đệ la to, cậu sắp tức trào máu họng rồi đây, hôm qua đụng phải nguyên một bầy rết, Tùy Nhân Trúc, lại còn Hắc Bạch Thi Sát, tốn thời gian hao thể lực, Nhị sư huynh còn vì vậy mà bị thương, kết quả lại bị tên này đâm lén cướp hết thành quả!
“Yên tâm, ta sẽ không làm hại đến ngươi, chỉ là muốn ngươi đi ra ngoài với bọn ta trước thôi.” Quý Đường mặt cười bụng không cười nói với Nhị sư huynh: “Thính Mị tiên sinh, đành phải ủy khuất ngươi tạm thời ở lại nơi này rồi, bè trúc kia ta cũng xin mượn, may là trên đảo này không thiếu trúc, làm thêm một cái đâu có khó nhỉ.”
Nhị sư huynh không đáp lời, dáng vẻ bình tĩnh.
Quý Đường không khỏi sinh lòng nghi ngờ, bị cướp mất Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền mà còn có thể cư xử dửng dưng như vậy, hay là đối phương vẫn còn chiêu trò nào đó?
Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này, tránh cho sự việc phát sinh biến cố.
“… Nửa canh giờ sau ngươi mới có thể rời khỏi đây, tiểu huynh đệ của ngươi sẽ bình yên vô sự đợi ngươi ở bờ sông.” fukurou.wordpress.com
“Chỉ cần khiến cho tiểu sư đệ mất một sợi lông tơ, dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ đuổi giết ngươi tới cùng.” Nhị sư huynh nói.
Bất Hồi đẩy tiểu sư đệ đi phía trước, men theo lối ngầm do công tượng lén đào thành mà trở ra bên ngoài lăng mộ, Quý Đường đi sau cùng, dọc đường đi xác nhận Nhị sư huynh không bám theo.
Vì phải rời khỏi hòn đảo trước khi trời tối, bọn họ tăng nhanh tốc độ đi đường, gần như là dùng phương thức chạy chậm để đi xuyên rừng trúc, băng qua con đường đã được thi pháp ngăn cản đám trùng, khiến cho tiểu sư đệ thở hổn hển, muốn chửi cũng chửi không thành tiếng.
Bên bờ sông, bè trúc vẫn còn đó, hết thảy mọi chuyện gần như đã đâu vào đấy, Quý Đường cuối cùng cũng yên tâm, xé quần áo của tiểu sư đệ xuống làm thành dây thừng, kết thành một nút thắt đôi, một đầu thu một đầu kéo, trói hai tay hai chân tiểu sư đệ vào chung một chỗ, lại ngồi trên mỏm đá bên bờ, lắng nghe tiếng nước sông chảy xiết.
Tiểu sư đệ tiếp tục thở phì phò, đôi mắt trong veo một hồi thì trợn to lườm Quý Đường, một chốc thì ngó sang Bất Hồi, miệng thì lèm bèm làu bàu không biết là đang niệm cái gì, dám chừng là đang nguyền rủa trù ẻo hai người sớm chết sớm siêu sinh này kia cũng nên.
Quý Đường lấy Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền ra, dùng chu sa lau qua mấy lần, tiêu âm trừ tà, lại còn rửa lại bằng nước sông cho sạch sẽ, lúc này Bất Hồi cũng chậm rãi đi tới bên cạnh, nhìn thấy táng ngọc liền ê a một tiếng, mặc dù vẫn giữ vẻ mặt mờ mịt đặc thù của thi quỷ, song có lẽ là do Quý Đường có thần giao cách cảm với hắn, hoặc cũng có thể là do gã nghĩ quá nhiều, nhưng gã cảm nhận được Bất Hồi khá là yêu thích miếng ngọc này.
“Muốn xem không?” Gã hỏi.
Hàng mày Bất Hồi hơi nhíu lại trông giống hình chữ bát (八), hắn cất lên một thứ âm thanh ai oán động lòng người, môi khẽ hé mở, kề sát vào mặt Quý Đường, như thể đang muốn nói gì đó.
Tim Quý Đường như thắt chặt, đối diện với gương mặt tuyệt mỹ này, gã gần như không thể kìm chế được bản thân mình, chỉ muốn hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu kia…
Gã ngửi được một mùi hương ngọt ngào, là từ trong miệng Bất Hồi phả ra, hướng thẳng về phía mặt gã, khiến gã cảm nhận được một thứ khát vọng được chìm đắm trong đó.
Gã lại thấy được khóe miệng Bất Hồi khẽ nhếch lên, đôi mắt mờ mịt cũng bắt đầu tỏa ra thần thái tràn trề sức sống, khuôn mặt tái xanh ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, tiếp đó là đôi môi, đỏ hồng tươi tắn, ướt át mê người.
Chuyện gì thế này? Không đúng lắm… nhưng…
Như cây cỏ héo khô gặp được mưa rào, cành lá giang rộng đón chờ, sinh mệnh lại một lần nữa trở về với thi quỷ lạnh lùng lãnh đạm, tựa như mấy ngày trước giữa dòng nước sông cuồn cuộn, một Bất Hồi tràn trề sức sống, rực rỡ lóa mắt, khiến cho người ta không cách nào có thể dời mắt, không cách nào có thể thôi nhớ thương, không cách nào…
Bất Hồi nở nụ cười.
Quý Đường ngây ngất, nhưng trong đầu lại vang lên hồi chuông cảnh báo, không đúng, Bất Hồi không nên cười, bởi vì thi quỷ không thể cười, biết cười, nhất định là lệ quỷ!
Bản năng tự vệ khiến cho gã muốn lập tức lùi lại, cách xa khỏi Bất Hồi, nhưng hết thảy đều đã không còn kịp nữa, toàn thân gã đã cứng đờ, ngay cả kêu cũng không thể kêu thành tiếng, bởi vì yết hầu đã tê dại.
Gã mắc bẫy rồi, thế nhưng tại sao gã lại mắc bẫy? Ai ra tay với gã? Bất Hồi? Sao có thể được…
Hàng loạt nghi vấn lướt qua trong đầu, thế nhưng gã làm thế nào cũng không thể nghĩ ra được đáp án, chỉ có thể cứng đờ trợn mắt nhìn Bất Hồi, quỷ bộc của hắn.
Quỷ bộc đã trở nên hoạt sắc sinh hương, là bộ dáng đúng như gã vẫn luôn khát vọng.
Bóng tối buông xuống, thế giới dần ảm đạm, gã chìm vào bóng đêm ngọt ngào, vô tri vô cảm vô giác.
Thời điểm khi Quý Đường lấy lại được tri giác thì đã là chuyện của mấy canh giờ sau đó, gã mở mắt, một khuôn mặt đầy lo lắng đang cúi nhìn, là Chương Tiểu Khải.
Thời khắc u ám trước bình minh, bờ sông lạnh buốt, gã không khỏi rùng mình, vẫn còn mịt mờ chưa hiểu hết được tình huống.
“Bọn họ nói sư huynh sẽ hôn mê mấy canh giờ, bảo ta canh giữ ở chỗ này…”
Chương Tiểu Khải mang vẻ mặt nghi hoặc, e rằng ngay cả cậu ta cũng chẳng hề biết rõ là mấy canh giờ trước đã có chuyện gì xảy ra.
Quý Đường được Chương Tiểu Khải đỡ ngồi dậy, cảnh tượng trước khi hôn mê chợt tái hiện trong đầu, gã thấy Bất Hồi cầm đi Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, thậm chí còn tặng cho gã một nụ cười mê mẩn thần trí, quỷ bộc trung thành đã phản bội gã, thế mà gã lại hoàn toàn không hay biết, Bất Hồi xuất hiện chuyển biến lớn như vậy là tại vì đâu.
Hắn sống, nhưng hắn lại không nên sống, chẳng lẽ…
Là do Thính Mị giở trò?
“Ngươi nói bọn họ… là ai?” Gã ngắc ngứ hỏi Chương Tiểu Khải.
“Thi tỳ của Thính Mị vây đệ ở bờ bên kia, sau đó Thính Mị cùng sư đệ y chèo bè trúc từ trên đảo trở lại đón thi tỳ, trên bè lại còn có…” Cậu ta lén quan sát Quý Đường, “Bất Hồi… Không đúng, tuy rằng diện mạo trông giống Bất Hồi y như đúc, nhưng… hắn hình như… còn sống…”
“Còn sống? Ngươi…” Nghi ngờ cùng bất an khiến cho câu hỏi của Quý Đường cũng đứt quãng, “Ngươi chắc chắn?”
“Đệ không chắc lắm, đệ không tới gần được… Bọn họ đưa rìu cho đệ, bảo đệ tự làm lấy bè trúc, sau đó tới đây tìm sư huynh.”
Chương Tiểu Khải nói tới đây liền dùng sức lau hai mắt đã đỏ ửng, trước đó cậu ta vẫn luôn mong nhớ sư huynh, lo lắng huynh ấy bỏ mạng trên sông, khó khăn lắm mới gặp được, lại thấy người đã cứng đờ như xác chết, nếu không phải sư huynh vẫn còn thở, tim vẫn còn đập, cậu đã sớm chèo bè trúc tìm đám người Nhị sư huynh mà liều mạng rồi.
Quý Đường lúc này đây cũng không thể diễn tả được tư vị trong lòng, gã vốn cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng bất ngờ lại thua triệt để, ngay cả tại sao mình thua cũng không biết, cơn tức giận này cứ âm ỉ trong lòng, thất bại, chán chường, phẫn nộ, các loại cảm xúc dần dần trộn lẫn vào nhau, càng khỏi nói đến việc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, gã đã chung tình với một vị thi quỷ, sự nuối tiếc chỉ hận gặp nhau quá muộn màng khi trước, giờ phút này toàn bộ đều hóa thành cừu hận không cách nào hóa giải.
Gã xác định, tất cả những việc này đều là chuyện tốt do Thính Mị làm ra, đối phương ngay tại dưới mắt mình đã ngầm khống chế được Bất Hồi, còn lợi dụng hắn cướp đi Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền!
Gã thề, nhất định phải tìm được Thính Mị, đoạt lại quỷ bộc của gã, thậm chí hết thảy nhục nhã ngày hôm nay, càng phải trả lại cho đối phương gấp mười lần!