Editor: Huyenmy
Beta: Nguyệt Nguyệt
Em giao toàn bộ linh hồn mình cho anh,
Tính nó khá cổ quái, khó chịu, lúc sáng lúc tối, cả ngàn tám trăm thói hư tật xấu.
Nó thật đáng ghét, duy chỉ một điểm tốt, là yêu anh.
—— Vương Tiểu Ba
Buổi tối ngày hôm đó từ bệnh viện đi ra, hai chúng tôi sóng vai đi trên đường.
Tôi gọi anh: “Lão Trần.”
Anh không nói một lời nào.
“Lão Trần!”
“……” Anh vẫn không nói một lời nào cả.
Tôi dừng bước, giữ chặt tay anh: “Anh, tại sao anh lại không trả lời em?”
Anh nghiêm trang đáp: “Bởi vì anh không gọi là lão Trần.”
“Vậy gọi là gì?”
“Gọi là lão công.”
“……”
“Gọi đi.”
“……”
“Mau lên.”
“Lão…… Bất tử.”
Tôi đề xuất ý kiến với lão Trần, muốn anh sau này đừng có mãi im lặng như thế, muốn anh phải cùng tôi nói chuyện phiếm nhiều một chút, có như vậy mới có thể xúc tiến phát triển tình cảm được.
Anh hỏi tôi: “Làm sao có nhiều chuyện phiếm mỗi ngày như thế được? Em dạy anh nên nói những chuyện gì đi.”
Tôi nói: “Chẳng hạn như hôm nay có chuyện gì vui này, chẳng hạn như trên Weibo có câu chuyện gì đó thú vị muốn kể cho em nghe này, chẳng hạn như ——”
Anh nhíu mày cắt đứt lời tôi: “Vậy thì anh liền trực tiếp tag em vào không được sao?”
Tôi: “……”
Chúng tôi chơi game online 《 Chiến tranh bộ lạc 》, tôi tâm huyết dâng trào lập ra một bộ lạc, trong đó tôi là thủ lĩnh, lão Trần là thành viên.
Lúc đầu trong bộ lạc chỉ có hai thành viên là anh và tôi, không khí có vẻ cô đơn tịch mịch, lão Trần liền phản bác đây là thế giới của hai người.
Chỉ chốc lát sau, bỗng nhiên có thành viên mới gia nhập, tôi vội vàng hô to: “Có thành viên mới rồi! Mau mau mau, nhanh lên chào hỏi đi! Đây là thành viên mới đầu tiên đó!”
Lão Trần lạnh lùng nói với tôi: “Anh mới là người đầu tiên.”
“……”
“Anh mới là người đầu tiên!” Anh nhấn mạnh lại một lần nữa.
Đầu tôi đầy hắc tuyến: “Bệnh tâm thần à, cái này mà cũng muốn tranh sao?”
Anh không thèm để ý tới tôi.
Một lát sau, trên khung cửa sổ chat chung của bộ lạc nhảy lên một hàng tin nhắn, có người đánh ra từng câu từng chữ: “Tôi, mới, là, người, đầu, tiên.”
Lạc khoản là lão Trần.
Hừ, lão Trần thật không nên gọi là lão Trần, phải gọi là lão Trần dấm mới đúng.
Tôi đi ăn khuya với người nhà, sau về đến nhà thì bị đau bụng.
Lão Trần hỏi tôi: “Ăn phải thứ gì không tốt sao?”
Ta cẩn thận suy nghĩ: “Tôm hùm đất xào cay, cá thu đao nướng than hồng, cá chiên sốt ngũ liễu, sườn xào cay…… Có vẻ như tất cả đều là đồ tốt hết, không có cái gì là không tốt cả.”
Lão Trần bình tĩnh hỏi lại tôi: “Nếu tất cả đó đều là tốt, vậy em cảm thấy ăn phân mới coi là không tốt sao?”
Bang! Điện thoại bị cắt đứt một cách không thương tiếc.
Lần gặp lão Trần đầu tiên ở KTV, hội trưởng bấm chọn bài hát《 Cùng người chạy trốn đến mặt trăng 》, muốn ta cùng song ca.
Chúng ta cười hi hi ha ha, ngọt ngọt ngào ngào mà hát chung, cho đến sau này khi cùng lão Trần ở bên nhau tôi mới biết được anh từ đó đến nay đều canh cánh điều đó ở trong lòng, mỗi khi nhắc đến đều sẽ lạnh lùng mà nói một câu: “Ha hả, còn tưởng cậu ta cùng em chạy trốn đến mặt trăng cơ đấy.”
Tới một năm sau, khi toàn trường tụ hội, hội trưởng vì muốn trêu chọc anh, lại một lần nữa bấm chọn bài hát này và chỉ đích danh hai người chúng tôi cùng hát song ca.
Toàn trường đều đang chờ xem lão Trần bị chê cười, không nghĩ khi vừa tới lượt bài hát, anh không nói hai lời tới cầm lấy microphone: “Để tôi hát.”
Hội trưởng lên án anh: “Cậu đã có khi nào hát đâu? Trước kia mỗi lần tôi bảo cậu hát, cậu đều nói cậu hát dở như không phải là người!”
Lão Trần liếc mắt trừng anh ta, dõng dạc nói: “Năm trước nghe cậu hát một bài đó, liền như được khai sáng, bỗng nhiên thấy không học không được có được không?”
Vốn dĩ tôi cũng chờ mong xem phản ứng của anh như thế nào, ở trong sự thúc dục của anh tôi cũng ngây ngốc cầm lấy microphone, rồi mơ mơ màng màng cùng anh song ca xong bài hát.
Xem ra vì không muốn cho tôi cùng những người khác song ca, lão Trần cũng đã cố gắng không ít.
Tôi cùng lão Trần nói chuyện phiếm, liền nói tới vấn đề ca hát.
Tôi nói: “Mấy người bạn tốt của em đều là mạch bá, hát đều rất hay, có thể là do lây bệnh hát hay từ em đó.”
Anh vô cùng phối hợp mà nói: “Mấy người bạn của anh chỉ biết gầm rống, chỉ biết phá hỏng âm điệu, có thể là bị lây bệnh hát dở từ anh mà ra.”
Nói tới đó, anh liền kể anh có một người bạn tốt học cùng hồi trung học, cũng đã mấy năm không gặp mặt, mặc dù là bạn thân nhưng do khoảng cách địa lý khá xa nên cơ hội gặp mặt không nhiều.
Anh kể: “Thật sự rất hoài niệm khoảng thời gian đó cùng cậu ta ca hát, cùng gầm rống phá âm, anh rất muốn cùng cậu ta gặp mặt ôn lại kỷ niệm hồi đó. Rất muốn rất muốn rất muốn. Chuyện cũ giờ như trước mắt vậy, rất ấm áp……”
Tôi không tài nào nghĩ tới một người xưa nay trầm mặc ít lời như anh khi nhắc tới người bạn thân đó mà lại lải nhải một đống lớn như vậy.
Hơn nửa ngày, tôi mới nói: “Anh nhớ cậu ấy.”
Anh mặc dù trông hơi thẹn thùng nhưng cũng không phủ nhận, thẳng thắn nói: “Đúng vậy, anh nhớ cậu ấy.”
Người ta mỗi khi nhớ lại thời niên thiếu ấm áp đã qua không thể quay ngược trở lại đều cảm thấy xúc động.
Hai người bọn họ là bạn thân, cùng chơi rất nhiều thứ nên đương nhiên có phương thức liên lạc với nhau. Ngay lập tức tôi mở WeChat ra, chụp hình anh rồi gửi qua tin nhắn cho cậu ta: “Chỉ là thông báo tình trạng hiện tại cho cậu thôi, không cần cảm ơn đâu nhé!”
Cậu ta cũng trả lời tôi một cách thâm tình: “Tôi cũng nhớ cậu ta……”
Thấy không khí ôn nhu đang từ từ thoát ra, tôi chợt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Cậu bạn thân kia tên khai sinh có hai chữ “Võ Lâm”, nên được người trong giang hồ xưng tụng là “Cao Thủ”.
Lần đầu tiên nghe đếm nickname đó, ta cười đến không thể ngậm miệng được. Sau này khi gặp mặt, mới rốt cuộc từ trong tưởng tượng của tôi“Người này mày rậm mắt to, thân thủ bất phàm, khí chất siêu quần, dũng cảm hào sảng” ra tới hiện thực.
Cao Thủ lớn lên cùng tên của cậu ta không có một chút liên quan, môi hồng răng trắng, vóc dáng cao gầy, so tổng thể mà nói thì đây đích thị là một tiểu “Thịt tươi”.
Vừa lúc tôi có một bạn gái khuê mật đáng yêu còn độc thân, lão Trần lại có một người anh em độc thân chất lượng tốt đến như vậy, tôi suy nghĩ hay là cứ thử giới thiệu một chút, rốt cuộc tôi vẫn là người bạn khuê mật tốt nhất Trung Quốc luôn suy nghĩ vì bạn bè mà (……).
Nào biết khi đang ra sức chuẩn bị giới thiệu, một người bạn khuê mật khác của tôi cũng lại độc thân.
Lúc này tôi có chút khó xử, đều là khuê mật cả, nam thanh niên chất lượng tốt như vậy thì nên giới thiệu cho ai đây?
Vì thế tôi thử thăm dò lão Trần: “Nếu anh là đàn ông, A cùng B anh chọn người nào?”
Anh mặt lạnh nhìn tôi: “Cái gì mà nói nếu anh là đàn ông?”
Tôi lau mồ hôi: “Được rồi được rồi, tức là nói nếu đứng ở lập trường đàn ông ấy, anh cảm thấy A cùng B ai là tốt hơn?”
Anh nhìn chằm chằm tôi nửa ngày: “Anh chọn cái gì mà chọn? Em nếu không biết lựa chọn ai để giới thiệu cho Cao Thủ, vậy thì sắp xếp cho cả hai đi.”
“Ai? Ai cơ?”
Anh liếc ta: “Giả ngốc à?”
“Được rồi, được rồi, được rồi, đều giới thiệu, đều giới thiệu hết!”
Bộ anh là con giun trong bụng tôi hay sao, cái gì tôi cũng chưa nói, tại sao anh đều biết hết vậy?!
Lão Trần toàn bộ việc nhà mọi thứ tinh thông, đặc biệt am hiểu xuống bếp.
Mới đầu tôi cũng không biết, hỏi anh có biết nấu cơm không, anh nói với tôi là biết một chút. Nhưng mà một người ngây thơ như tôi đâu có biết anh là một người dối trá như vậy đâu?
Tôi bàn bạc với khuê mật để cùng nhau xuống bếp, dự định đem hình tượng hiền thê lương mẫu của mình cho anh xem.
Khuê mật còn bốc phét với anh: “Dung Dung là Thần Bếp Tiểu Phúc Quý, em là Trung Quốc Đại Trường Kim!”
Lão Trần chỉ cười không nói.
Vì thế bận rộn từ buổi sáng đến giữa trưa, tưởng rằng cho lão Trần một sự ngạc nhiên lớn, không nghĩ tới anh lại làm tôi bất ngờ trước.
Lúc ấy tôi đang ở phòng bếp hết sức chuyên chú mà cắt rau củ, anh đứng tựa ở cửa nhìn tôi, tôi thẹn thùng nghĩ có phải anh định khen tôi hay không, lại không nghĩ tới anh đi đến bên cạnh, lấy lại con dao trong tay tôi.
Anh nói: “Khoai tây không phải cắt như vậy.”
Sau đó……
Sau đó bá bá bá, tôi chỉ nghe thấy âm thanh dao hạ xuống, thậm chí còn không thấy rõ các động tác của anh nhanh như thế nào, chỉ thấy các miếng khoai tây đều tăm tắp xếp đầy trên thớt.
Tôi: “……”
Sau đó anh xắn tay áo lên, chủ động hỗ trợ.
Anh bóc vỏ, cắt rau, bỏ lên chảo xào, mỗi một động tác đều tràn ngập phong phạm đầu bếp.
Tôi cùng khuê mật xem đến choáng váng.
Cuối cùng một bàn toàn đồ ăn, tôi cùng khuê mật hầu như đều chỉ ăn những món anh làm, còn anh lại ăn cái món mà nhìn không ra đó là đồ ăn cho người.
Tôi nhỏ giọng nói: “Anh ăn món đó làm gì? Vừa xấu lại vừa khó ăn.”
Anh nói: “Em làm cho anh, đương nhiên ăn ngon rồi.”
Khuê mật ở bên cạnh chậc chậc chậc mà tỏ vẻ khinh bỉ, lão Trần ý cười chợt tắt,
quay đầu đi nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Thần Bếp Tiểu Phúc Quý? Trung Quốc Đại Trường Kim?”
Khuê mật yên lặng mà ngậm miệng lại.
Tôi đang dùng di động gõ chữ, đang gõ đến tình tiết mấu chốt, thì có cuộc điện thoại lạ gọi tới. Tôi không rảnh dừng lại nên trước nhấn từ chối nghe máy.
Vài phút sau tôi gọi lại, đường dây bên kia báo bận.
Tôi lại gọi, đường dây bên đó vẫn báo bận.
Năm phút sau rốt cuộc bên đó gọi lại, tôi nhấn nút nghe: “Alo?”
Vừa mới nói một tiếng, đối phương liền u oán hỏi tôi: “Dung Quang em đang làm gì đó! Anh gọi điện cho em cả nửa ngày đều không gọi được, có phải em gạt anh gọi điện nói chuyện với bạn trai khác không?”
Tôi cầm điện thoại ra xa, nghĩ thầm cách nói chuyện xưng hô này …….. Là ai a?
Anh ta lại nói: “Bị anh nói trúng rồi phải không? Đang cùng bạn trai nói chuyện à? Anh biết ngay mà!”
Đến tận lúc này, tôi chỉ có thể chột dạ hỏi anh ta: “À, xin hỏi anh là ai vậy?”
Anh ta nói: “×××.”
Tồi vừa nghe, tên rất lạ, cũng không nhớ nổi là ai, vì thế lại hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Anh ta cười khẽ hai tiếng, vui vẻ nói với tôi: “Em có bưu phẩm chuyển phát nhanh, anh cứ theo lệ cũ, để bưu phẩm của em ở cửa phòng bảo vệ đó?”
Tôi: “……”
Tôi quen biết anh trai chuyển phát nhanh này từ mấy tháng trước khi tôi đi gửi chuyển phát nhanh cho một người bạn, tôi đi vào và điền xong phiếu gửi rồi đưa cho anh trai đó, anh ta vừa nhìn thấy đột nhiên cười rộ lên: “Ai nha, em chính là Dung Quang à?”
Ta giật mình, chẳng lẽ tiểu thuyết của tôi đã nổi tiếng đến cả giới chuyển phát nhanh cũng biết?
Vì thế thẹn thùng gật đầu: “Anh có nghe nói về em à?”
Anh ta cười đến đặc biệt vui vẻ lộ ra hàm răng trắng bóc: “Đâu phải chỉ nghe nói không thôi đâu, mỗi ngày đều đưa đơn chuyển phát nhanh cho em mà, à đúng rồi, có phải em có mở shop online không?”
“……” Quả nhiên là tôi suy nghĩ quá nhiều, thế mà lại cho rằng anh ta là độc giả của tôi……
Đến cuối cùng chỉ có thể yên lặng lắc đầu: “À cái đó, chỉ là sở thích shopping mà thôi ……”
Tôi kể chuyện thú vị về anh trai chuyển phát nhanh cho lão Trần nghe, anh sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Hãng chuyển phát nhanh nào?”
“A? Thân Thông.”
“Sau này không gửi hàng ở hãng này nữa!”
“A?”
“Linh Hoạt Khéo Léo, Quốc Thông, Vận Đạt, Thuận Phong đều được, không được đi Thân Thông! Nghe chưa?”
“Vì cái gì cơ?”
“Anh ta ngang nhiên dám trêu chọc em!”
“…… Trêu chọc chỗ nào chứ……”
“Anh nói chính là như thế. Nghe lời, về sau không được gửi ở hãng này nữa.”
Anh trai chuyển phát nhanh à, thực xin lỗi làm anh bị oan rồi.