Edit: Jindo
Beta: Ù
Nếu như so sánh mỗi một ngôi sao đều đẹp như một đóa hoa, vậy thì, trong đêm tối, khi nhìn lên bầu trời đầy sao, bạn sẽ lạc trong một vườn hoa nở rộ.
—— Antoine · đức · thánh · Exuperte
Tôi và Lão Trần ở nơi đất khách quê người, hàng ngày trước khi ngủ đều sẽ gọi điện thoại cho nhau. Một hôm, trước khi ngủ, lão Trần theo thói quen nói với tôi: “Ngủ ngon, anh yêu em”
Tôi lập tức hỏi lại: “Anh yêu em bao nhiêu?”
“Rất rất yêu em”
“Không được sử dụng trợ từ ngữ khí, anh phải miêu tả cụ thể cho em”
Anh nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu nói một hạt cát là tình yêu thì anh yêu em như hoang mạc Sahara”
Tôi nghe vậy bất mãn nói: “Hừ, nếu nói một giọt nước là tình yêu, em còn yêu anh nhiều như Thái Bình Dương vậy”
Anh cười nhẹ: “Ồ, nhiều như vậy à, vậy thì anh yên tâm rồi”
“……”
Một ngày nắng rực rỡ, tôi và lão Trần cùng nhau ra ngoài đi mua đồ ăn. Trên chiếc xe đạp điện của cô tôi, lão Trần bày ra bộ dáng kiêu hùng, thẳng tắp sống lưng, trầm giọng nói: “Ôm chặt anh!”
Tôi hi hi ha ha cười nhạo anh: “Đi xe đạp điện thôi mà đại ca, nghiêm túc quá vậy”
Anh không nói gì, đang đi nhanh đột nhiên phanh gấp, làm cho tôi dứt khoát lưu loát trực tiếp bổ nhào vào lưng anh. Khi còn chưa hết bàng hoàng thì tôi thấy anh đang mỉm cười sung sướng qua kính chiếu hậu, vững tay lái đi tiếp.
……Cái anh chàng lắm chiêu này!!!
Trong một lần đi công tác Bắc Kinh, tôi đã mua sẵn vé để đi tàu điện ngầm từ sân bay, nhưng chuẩn bị lên tàu thì phát hiện đã để quên balo ở sân bay, thế nên vội vàng chạy ngược lại tìm.
Tìm lại balo xong xuôi tôi mới sợ hãi kể lại cho lão Trần nghe.
Anh trách: “Sao em lại bất cẩn thế?”
Tôi nói: “Em không cẩn thận chút thôi”
Anh lại hỏi: “Trong balo em có để đồ gì quan trọng không?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Giấy chứng nhận, sạc pin, quan trọng là có một cái quần âu mà em thích nhất”
Vừa liệt kê tôi vừa đắm chìm trong cảm giác thống khổ vì suýt chút nữa vì đã mất đi món đồ yêu thích.
Lão Trần bỗng nhiên bình tĩnh hỏi lại tôi: “Em thích nhất không phải là anh sao?”
“Hở…..”
Anh tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ anh còn không bằng một cái quần?”
Con người cơ trí như tôi, sao có thể chịu thua, lập tức giải thích: “Hai chuyện này không giống nhau, đấy là tình cảm chân thành của em với cái quần, còn anh là người đàn ông em yêu chân thành”
Anh cười ha hả, thong thả ung dung nói: “Vậy tức là vị trí của anh với cái quần kia là ngang nhau”
Sau khi chính thức hẹn hò một thời gian, lão Trần bảo với tôi, anh muốn về nhà giới thiệu bạn gái cho mẹ xem.
Cả một đêm tôi đứng ngồi không yên, rốt cuộc nhịn không được nhắn tin cho anh: “Lão Trần lão Trần, anh cho mẹ anh xem ảnh chưa?”
Anh không trả lời.
Tôi nôn nóng lại gửi một loạt tin nhắn sang: “Mẹ anh có nhận xét gì không? Nói cái gì?”
“A A A em lo quá”
“Mau mau mau, nói cho em biết mẹ anh nói gì đi! Có bảo em rất xinh đẹp không?”
Cuối cùng, nửa phút sau nhận được tin nhắn của anh.
“Đang xem, mẹ anh cũng đọc được tin nhắn em vừa gửi”
Trong lòng tôi lập tức Bùm một tiếng, như có cả đàn dê gào thét phi qua.
Vì che giấu, tôi trong cái khó ló cái khôn, lập tức nhắn: “Lão Trần, vừa rồi em gái em giành mất điện thoại, không biết đã nhắn những gì, thật là manh động quá. Chờ chút em sẽ nhắc nhở con bé, để con bé trở thành thục nữ chín chắn trầm ổn”
Lão Trần thong thả ung dung trả lời tôi: “Không cần, tin nhắn vừa rồi mẹ anh cũng xem rồi, anh bảo không phải là em gái mà chính là em nhắn”
Tôi: “….”
Bạn trai tôi bán đứng bạn gái cũng chuyên nghiệp quá.
Lão Trần đối với những người khác rất hào phóng, rộng rãi, nhưng đối với tôi lại rất cẩn thận, tính toán chi li, có thù tất báo.
Ví dụ như anh không quen chủ động nói lời âu yếm, nhưng tôi lại không muốn luôn luôn là mình chủ động. Vì thế tôi gửi tin nhắn: “Lão Trần, em không nhớ anh chút nào”
Anh: “….”
“Vậy anh có nhớ em không?”
“Nhớ em” Anh rất thành thật thẳng thắn trả lời.
Tôi lập tức vui vẻ: “Vậy được rồi, em cũng cố mà nhớ đến anh một chút vậy, có đi có lại mà”
Anh cười: “Được, nếu em nói em không nhớ anh, vậy anh cũng cố mà không nhớ em vậy”
“Anh dám không nhớ em?” Tôi tức giận.
Anh bắt chước giọng tôi trả lời: “Có đi có lại mà”
Xem xong ba bộ Victoria, tôi đột ngột quay sang hỏi lão Trần: “Nếu có một ngày em yêu con gái thì làm sao bây giờ nhỉ?”
Anh không cần nghĩ ngợi trả lời: “Vậy anh cũng đi yêu con trai”
Tôi cười tủm tỉm: “Ái chà, em chắc phải đứng ngồi không yên mất thôi?”
Anh cười cười bình tĩnh nhìn tôi: “ Nhìn em kìa, gần đây cũng có nhiều người trở thành bạn tốt của anh”
“Cho nên chẳng lẽ anh sẽ ôm ấp yêu đương với đàn ông?”
Anh nhíu mắt, không vui mà phản bác lại: “ Nếu tính như vậy thì cũng phải nói là người đàn ông khác tham gia vào nhóm fans của anh mới đúng”
“Anh nghĩ vậy thì có gì khác?”
“Khác là anh rất đàn ông”
Chỉ có thể là lão Trần, bạn trai tôi.
Tôi có một khuôn mặt tròn trịa, nói dễ nghe một chút thì là dễ thương, nói không dễ nghe thì là mặt bánh bao.
Mỗi lần đấu võ mồm, lão Trần thích nhất là tấn công mặt tôi.
“Mặt em thật to”
“Cái gì cơ?”
“Mặt em thật to”
“Anh nói lại lần nữa xem nào?”
“Mặt em thật to”
Tôi tức muốn hộc máu mà xốc bàn: “Anh cái rắm ý!”
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, cong miệng nói: “Phốc—”
Tôi ngây người: “Anh làm gì?”
Anh trả lời: “Đánh rắm”
Tôi gọi điện thoại cho lão Trần, thẹn thùng hỏi anh: “Anh có nhớ em không?”
Anh đặc biệt bình tĩnh mà ừ một tiếng.
Tôi bất mãn nói: “Em thẹn thùng như thế, thế mà anh một chút cũng không ngại ngùng sao? Lúc nói nhớ em muốn em không phải đều nên mặt đỏ tai hồng, tim đập như sấm sao?”
Anh trầm mặc một lát, bỗng nhiên cất cao giọng, đầy nhịp điệu mà nói: “uhm, anh, cái kia, anh rất nhớ em…”
Tôi chết đứng như bị sét đánh: “Anh, anh đang định làm gì?”
Anh thẹn quá thành giận mà hỏi lại: “ Không phải em muốn anh thẹn thùng một chút à?”
Khi tôi say mê bộ 《Lang Gia bảng》cũng giới thiệu bộ phim này với lão Trần.
Buổi tối cùng anh ngồi thảo luận cốt truyện, tôi hỏi anh cảnh quận chúa cùng Lâm Thù gặp lại có cảm động không.
Anh nói: “Có”
Tôi kích động nói: “Em cảm động phát khóc!”
Anh trả lời: “Anh cũng thế”
Nghe vậy tôi giật mình: “Anh, anh cũng khóc sao?”
Anh không vui nói: “Có vấn đề gì sao? Sao anh lại không thể khóc?”
Tôi bĩu môi: “ Xem TV cũng khóc, anh cũng mau nước mắt quá đi”
Anh lập tức sửa lại: “Anh không khóc”
“…… Rốt cuộc là khóc hay là không khóc? Vừa rồi không phải còn nói khóc sao?”
“Không khóc, nước mắt chính là vì bài trừ chảy ra thôi.”
“Này không phải khóc là cái gì?” Tôi dở khóc dở cười.
Anh nghiêm trang ngồi giải thích với tôi: “ Phải ô ô mới là khóc, chớp mắt chảy nước mắt không tính, chi có thể xem là phản ứng bản năng sinh lý khi cảm động thôi”
“……”
Tôi làm sao đây, sao lại cảm thấy anh thật lưu manh.
Khi bản điện ảnh bộ 《thần thám Sherlock》công chiếu, tôi và cô cùng đến rạp chiếu phim xem.
Khi bước vào rạp chiếu phim, lão Trần nhắn tin tới hỏi đang làm gì, tôi thành thật trả lời: “Em đang đi xem phim với cô”
“Xem phim gì?”
“Thần hạ.”
Đây là bộ phim hai chúng tôi đều thích.
“Thế mà không rủ anh”
Tôi còn chưa kịp trả lời, anh lại nói: “Hung thủ xuất hiện vào phút thứ mười sáu, là bảo vệ”
Tôi bán tín bán nghi hỏi: “ Anh chưa xem sao biết được?”
Anh son sắt nói: “Bạn anh kể”
Tôi tức giận: “Anh ra chỗ khác, lừa trẻ con à”
Anh yên lặng tắt máy.
Mười sáu phút sau, khi bộ phim mới bắt đầu, anh lại nhắn tin:
“Hung thủ đã xuất hiện chưa? Chính là phút thứ mười sáu này”
“Anh dở hơi à, phim bây giờ mới bắt đầu, lăn ra chỗ khác”
Anh lại nhắn tới biểu tượng khóc thút thít rồi im lặng.
Tôi một mặt âm thầm tức giận anh nói lung tung, một bên tiếp tục xem phim. Nhưng mà đến tận giây phút cuối cùng, tôi cũng không thấy được trong phim xuất hiện người bảo vệ nào.
Hóa ra làm gì có bảo vệ! Anh chỉ là giận vì tôi không gọi anh đi xem phim cùng nên mới lừa tôi vậy thôi.
Tôi đang đi dạo mua sắm thì lão Trần gọi điện tới.
Anh hỏi: “Chiều nay em ăn gì?”
“Ăn khoai viên chiên”
Anh im lặng.
“Anh sao vậy?”
“Sao lại ăn khoai viên chiên như là cơm vậy, vừa lạnh vừa không tốt cho sức khỏe, em là lâu rồi không bị anh mắng nên buông thả đúng không?”
Anh tức giận rồi.
Tôi một đầu đầy hắc tuyến: “Nhưng em nhớ rõ anh cũng thích ăn món này, ngày trước không phải hai chúng ta thường đến tiệm ở quảng trường Thiên Phủ ăn, sao giờ anh lại không biết xấu hổ mà mắng em?”
Anh bình tĩnh nói: “Em nhớ nhầm rồi, anh không thích ăn”
“Vậy tại sao anh lại thường xuyên dẫn em đến đó?”
“Bởi vì em thích ăn. Anh đều là cố gắng phối hợp cùng đi ăn với em”
Tôi lập tức nổi giận: “ Anh là đồ lừa đảo! Rõ ràng không thích ăn mà lần nào cũng cướp khoai viên của em”
Anh vẫn cố bình tĩnh trả lời: “Cướp khoai của em không phải vì anh thích ăn, mà bởi vì đây là thói quen đáng yêu của các cặp tình nhân”
Tại sao anh lại là người như vậy hả lão Trần! Cưỡng từ đoạt lý! Ngụy biện!
Tôi giận dỗi nói: “Dù sao cũng là anh thích ăn! Anh là đồ lừa đảo!”
Anh chậm rì rì trả lời từ đầu bên kia: “ Anh thực sự không thích ăn, anh chỉ thích em thôi”
“……”
“Anh chỉ thích em.”
Tất cả đều là kịch bản.
Buổi sáng, lão Trần cùng cha mẹ đi leo núi, ở trên đỉnh núi gọi điện thoại cho tôi.
“Em còn đang ngủ à?”
Tôi buồn ngủ chui trong ổ chăn thò đầu ra: “Ừm, em đang ngủ”
Anh vô cùng hào hứng nói chuyện điện thoại với tôi từ giờ đến tận giờ sáng, cuối cùng kể: “Vừa rồi đi vào trong miếu anh đã vái Bồ Tát”
Tôi cười to: “Anh vẫn tin thần phật sao?”
“Không biết nữa, dù sao anh cũng đã xin ba điều ước, một là hy vọng Bồ Tát phù hộ cho cô sớm khỏi bệnh”
Tôi ngẩn người.
“Thứ hai là gì?”
“Hy vọng em luôn khỏe mạnh, vui vẻ”
Tôi thực sự cảm động, nhẹ nhàng hỏi lại: “Thế còn điều thứ bao là gì?”
Anh tạm dừng một chút, nghiêm trang trả lời: “Hy vọng chúng ta sớm sinh quý tử”
“……”
Hóa ra mục đích của anh là như vậy.
Tôi và lão Trần thống nhất ngày mùng sẽ tới nhà tôi chúc Tết, sau đó vài ngày tôi sẽ sang nhà lão Trần thăm cha mẹ của anh.
Em họ của lão Trần chuẩn bị kết hôn.
Tôi hỏi: “Đến lúc đó cả nhà anh đi đám cưới, còn mình em ở nhà à?”
Anh trả lời: “Cùng đi chứ”
Cùng đi……
Cùng đi không phải là cả họ hàng nhà anh đều nhìn tôi chăm chăm sao?”
Tôi nhỏ nhẹ hỏi một câu: “ Như thế dường như không hay lắm? Chúng ta, chúng ta còn chưa kết hôn….”
Anh hơi dừng lại, dường như không có việc gì mà hỏi lại một câu:
“Hay là mình kết hôn đi”
“……”
Em họ lão Trần hôm đó kết hôn, ngày mùa đông rét mướt tôi và lão Trần giờ sáng đã phải bò dậy, lái xe đi theo đoàn xe đón dâu. Quê nhà anh có tục lệ đón dâu phải ăn tám mâm lớn, gọi là tiệc tám tám, mấy chục bàn tiệc tổng cộng ăn mất hai ngày, làm cho họ hàng thân thích chúng tôi ngày đầu tiên phải giúp đỡ đón khách, ngày thứ hai rạng sáng đã phải lái xe đi đón cô dâu.
Tôi là một người vô cùng lười, ham ngủ, sợ lạnh, ba giờ sáng thấy các xe trong sân khởi động, mơ mơ màng màng mở mắt, chạy ra cửa xem.
Tôi giật mình, buồn ngủ cũng biến mất hết: “Sao anh không gọi em dậy?”
Anh vội vàng xuống xe, chạy đến khoác áo ấm cho tôi: “Trời lạnh như vậy, không nỡ gọi em dậy, mau lên giường ngủ thêm một lát, anh và em họ đi đón cô dâu một chút là về rồi, trời vừa sáng anh sẽ về đón em đi ăn cỗ cưới”
Anh biết rõ tôi sợ lạnh lại sợ chỗ đông người, một lòng chiều theo tôi. Nhưng tôi không thể không hiểu chuyện như vậy, đây chính là ở nhà anh, cô dì chú bác của anh một khi biết tôi vì ham ngủ nướng, để anh một mình nửa đêm lái xe lên đường, thế thì không phải tôi hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn làm bạn gái anh sao?”
Tôi vội vàng thay quần áo rồi cùng anh lên xe: “Em muốn đi với anh”
Anh không thuyết phục được tôi, đành lên xe, đi được nửa đường vẫn không ngừng lải nhải: “Em mau nhắm mắt ngủ một lát, đừng trang điểm nữa, vốn dĩ ngủ một giấc còn không đủ, đeo kính sát tròng càng khó chịu”
Đùa cái gì vậy? Tham dự tiệc cưới mà không trang điểm, làm cho họ hàng bạn bè thân thích của anh đều thấy mặt mộc của tôi? Điều này so với giết tôi đi còn đáng sợ hơn.
Vì thế hôm đó tôi bướng bỉnh mang kính sát tròng từ giờ sáng tới tận giờ đêm, làm cho đôi mắt đỏ bừng, mệt đến chết đi sống lại. Anh đau lòng cũng không nói tiếng nào, chỉ xụ mặt xách tôi vào trong xe, hạ ghế nằm xuống hết cỡ, mở điều hòa, sau đó bắt tôi nằm ở đó, cuối cùng cởi áo lông vũ đắp cho tôi.
Cách đó không xa mọi người đang nháo động phòng, còn anh ngồi trong xe trông tôi, tức giận nói: “ Em nhanh nhắm mắt nghỉ một lát.”
“Thế còn anh?” Tôi nhỏ giọng hỏi, duỗi tay túm chặt áo lông của anh.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn tôi, cũng không đứng dậy, chỉ thở dài nói: “ Anh không đi đâu hết, ở đây với em”
Tôi an tâm nhắm mắt ngủ gật trên đường, mơ mơ màng màng nghe thấy anh nói với tôi: “Sau này chúng ta kết hôn sẽ tổ chức ở khách sạn, không cần tổ chức cái gì mà chín mâm cỗ lớn”
“Nhưng đây là phong tục của quê anh mà”
“Phong tục cái gì chứ, làm cho em mệt như thế này, không bao giờ có lần thứ hai” Anh không vui nói, cuối cùng giúp tôi bóp bóp vai.
“Em ngoan đi, chờ đến lúc chúng ta kết hôn, anh sẽ giúp em làm cho cái nhóm người khiến chúng ta mệt tơi bời hôm nay mệt chết thì thôi”
Lão Trần chuyên bênh vực người mình của tôi đáng yêu quá.