Thiên Ẩn Chi Hoán

chương 1: ẩn dạ cốc

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thủy Nguyệt thung lũng vào buổi sáng khoát cho mình một tấm áo tuyệt đẹp. Được bao quanh bởi những dãy núi cao, thung lũng như được ôm trọn bởi những cánh tay khổng lồ đầy vững chãi. Để vào thung lũng, chỉ có thể đi theo một lối vào duy nhất, lối vào uốn lượn như một dãy lụa mềm mại quấn quanh từng mảng rừng xanh biếc, xen kẽ với những ngọn đồi chập chùng. Dọc theo lối vào, là những hồ nước rải rác trong vắt vẫn đang bốc lên từng làn sương tựa như khói như mây. Hương thơm nhẹ nhàng, nhưng dai dẳng từ những kì hoa dị thảo, cùng với những sắc màu rạng rỡ mà chúng mang tới như một nét bút họa nên bức tranh kì ảo. Cả vùng đất vào sáng sớm hiện ra thanh bình và tĩnh lặng. Có lẽ ai lỡ sa vào những phút giây này cũng phải cảm thán tạo hóa thật là kì diệu. Bỗng nhiên, một âm thanh lanh lảnh phát ra phá nát mọi cảm xúc.

"Ahhhh, chết tiệt. Đau quá đồ khốn, mau thả ta ra." Tiếng hét xé toạc khung cảnh yên tĩnh của vùng thung lũng.

Xa xa trên ngọn đồi, thấp thoáng hình ảnh một thiếu niên, đang vật lộn với một con lợn rừng khổng lồ. Thiếu niên chừng mười hai tuổi, dáng người dong dỏng cao, thân thể rắn chắc, làn da ngăm đen, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời. Lúc này, chân của thiếu niên đang bị lợn rừng ngoạm lấy và hất tung lên trời. Cặp răng nanh vừa cong vừa dài chực chờ để tung cú đòn trí mạng kết thúc kẻ địch.

Thiếu niên tuy bị hất tung lên, nhưng đã nhanh chóng uốn người, rồi lao xuống, hai tay nắm chặt lấy cặp răng nanh, lấy đà tung người nhảy tót lên ngọn cây đại thụ dưới chân đồi. Miệng còn cười ha hả:

“Ha ha, thịt ngươi chắc phải ngon lắm đây.”

Lợn rừng tức giận, đôi mắt đỏ ngầu, dùng hết sức bình sinh lao thẳng vào cây đại thụ. Cây đại thụ mười người ôm, với bộ rễ tráng kiện đâm sâu vào lòng đất nhưng vẫn không chịu nỗi cú húc của lợn rừng, đến nỗi bật cả rốc rễ và văng xa hàng chục mét. Tuy vậy, thiếu niên vẫn nhanh nhẹn nhảy khỏi ngọn cây, động tác liền mạch nhanh nhẹn như linh hầu.

“Ha ha, lại hụt.” Thiếu niên vẫn tiếp tục trêu tức.

Choáng váng lắc nhẹ đầu, lợn rừng xoay người nhìn thiếu niên đầy căm hận. Ngẩng đầu gào thét một cách điên cuồng, từng luồng khí lưu hội tụ xung quanh nó, đồng thời thân thể bắt đầu biến đổi, phình to hơn gần như gấp đôi, cặp mắt đỏ như than hồng, sáng rực nhấp nháy hồng quang, hơi thở nó như tiếng gió rít qua khe đá, lông dựng đứng lên như kim châm, màu tím ngắt. Khí lưu chuyển động xung quanh lợn rừng càng lúc càng mạnh, tạo thành những vết cắt trên mặt cỏ đến rợn người.

"Hừm. Ngươi đã thành tinh rồi." Thiếu niên thận trọng kéo dãn khoảng cách. Đột nhiên một cảm giác rợn người kéo tới, khiến thiếu niên dựng cả tóc gáy, để rồi trong chớp mắt cúi người nằm sát đất.

"Rầm, rầm, rầm, rầm…" Tiếng từng hàng cổ thụ đổ sụp xuống, thân cây bị chém đứt bóng loáng như đao cắt. Xoay người nhìn lại, thiếu niên nuốt nước bọt, sờ sờ vết thương trên mặt.

“Phù, xém chút nữa bay đầu rồi.”

"Ê, ta chỉ muốn ăn miếng thịt heo thôi mà, có cần ác vậy không?"

Thì ra vừa rồi trong chớp mắt, lợn rừng đã nhắm vào đầu thiếu niên bắn ra một luồng phong nhận, chặt phăng hàng loạt cổ thụ nơi nó đi qua. Và không dừng lại ở đó, vô số phong nhận màu xanh nhạt vùn vụt bay tới, quyết chí giết chết thiếu niên.

"Ha ha, muốn chém trúng ta à. Ngươi còn chưa đủ". Thiếu niên vừa né tránh vừa cười ha hả.

Lợn rừng càng lúc càng tức giận, phong nhận phát ra càng lúc càng nhiều và dày đặc hơn. Kết hợp với những cú lao chết người, dần dần dồn thiếu niên vào thế yếu. Bằng chứng là trên người thiếu niên đã xuất hiện vết thương, máu chảy ướt cả vạt áo.

"Không thể kéo dài được, thể lực của mình không thể so với nó. Phải liều thôi." Thiếu niên thầm nghĩ.

Không tiếp tục tránh né, thiếu niên bắt đầu vận sức. Chỉ sau ít phút, màu da dần dần chuyển sang màu đen kịt, các vết thương ngừng chảy máu. Thiếu niên đang vận dụng Hắc Thiết Chiến Y, một môn công pháp đặc trưng của Ẩn Dạ cốc. Hắc Thiết Chiến Y sẽ tăng cường độ cứng cỏi của làn da, cũng như độ bền bỉ của cơ bắp, giống như mặc vào một bộ chiến giáp.

Quay lại trận chiến, sau khi sức phòng ngự được tăng cường, thiếu niên tiến vào thế thủ, hai chân như bám rễ lấy đại địa, hai tay hướng về phía trước, từng sợi cơ như những con rắn nhỏ ôm lấy thân thể thon gầy tạo cảm giác vô cùng vững chắc và mạnh mẽ. Mặc cho phong nhận lướt qua, cắt chém làn da, thiếu niên vẫn bình tĩnh chờ đợi.

"Hốnggggg." Lợn rừng lao ầm ầm về phía thiếu niên như một chiếc chiến xa.

"Đùngggg." Tiếng va chạm trầm đục vang lên, thiếu niên bị đẩy lùi đến tận vách núi đá gần đó. Để lại trên mặt đất hai vệt dài, cày nát mặt đất. Cuối cùng, cho đến khi va chạm với vách núi thì lợn rừng cũng bị cản lại. Hai răng nanh của nó bị ghì chặt và ấn xuống bởi một luồng sức mạnh kinh khủng. Lợn rừng giãy giụa điên cuồng, bốn vó cày nát cả một vùng đất. Nhưng vô dụng, nó vẫn không thoát nổi thân thể bé nhỏ trước mắt.

"Đến lượt ta." Thiếu niên hét lớn, tung một đấm xuống đầu lợn rừng, âm thanh như tiếng trống vang vọng khắp rừng.

"Đùng, đùng, đùng, ầm, ầm, ầm." Hàng loạt cú đấm được giáng xuống. Lợn rừng vùng vẫy càng lúc càng mạnh, nhưng nắm đấm của thiếu niên vẫn không dừng lại. Lợn rừng kêu gào thảm thiết, đầu nó bị đã bị đánh nứt toát, máu chảy lênh láng. Cho đến khi đầu của lợn rừng cắm sâu vào lòng đất, thân thể bất động mới dừng lại.

"Phù, mệt chết tao, đau chết tao. Cuối cùng cũng bắt được mày. Hôm nay ăn ngon rồi". Thiếu niên lẩm bẩm, rồi nằm vật ra đất, thở hổn hển. Một lúc sau, thiếu niên lồm cồm ngồi dậy, đi vào rừng vác ra một thân cây lớn. Sau đó thuần thục lột da, làm sạch lợn rừng. Cuối cùng nhóm lửa nướng thịt, mùi thơm bốc lên cả một khu vực. Thiếu niên ngồi ăn một cách ngon lành, thân thể tuy nhỏ bé nhưng chỉ trong chốc lát đã ăn sạch con lợn rừng khổng lồ. Nằm dài ra đất vì quá no, thiếu niên ợ to một cách thỏa mãn.

"U u u u u". Bỗng nhiên có tiếng tù và vang lên inh ỏi.

"Ah, đoàn săn về rồi." Thiếu niên mừng rỡ nói, sau đó bật dậy, chạy nhanh về Ẩn Dạ cốc.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio