Trong văn phòng, tất cả thành viên tham gia vào kế hoạch đều tụ lại, sắc mặt đều rất khó xem. Ai cũng biết công trình này một khi thất bại sẽ gây hậu quả như thế nào.
“Giám đốc, giờ phải làm sao đây? Không có những vật liệu này thì chúng ta cũng xong đời.”
“Đúng đấy giám đốc, đây là hạng mục của thành phố, một khi thất bại thì hậu quả không thể gánh nổi a.”
“Vật liệu xây dựng lần này số lượng lớn như vậy, hiện giờ đi mua sợ là cũng không mua được.”
Mọi người tranh nhau nói, Kỳ Phong chỉ nghe lúc này đột nhiên nhì Thi Hựu bảo, “Hỏi thử những đối tác đấu thầu lúc đó xem? Mặc dù khi ấy không lựa chọn hợp tác cùng họ nhưng nếu bọn họ có sẵn số vật liệu cần thiết thì chúng ta có thể trả giá cao một chút để mua lại.”
Thi Hựu mãnh mẽ ngẩng đầu, mắt hiện lên tinh quang. “ Kỳ Phong nói đúng, mọi người phân công nhau đi liên hệ xem có thể mua chỗ nào thì mua đi.”
“Vâng.”
Kỳ Phong cũng cầm một phần những đối tác đấu thầu liên hệ, nhưng sau khi gọi năm cuộc điện thoại thì phát hiện ra sự tình không đơn giản như vậy.
Những công ty muốn hợp tác trước kia đều nói không có vật liệu, hơn nữa toàn bộ đều là bị tập đoàn cảng biển mua ngày hôm qua.
“Mẹ kiếp, tên Vương Chí Cao không biết xấu hổ, hiện tại tôi phải đi giết hắn!” Thi Hựu cũng gọi điện thoại, vừa dập máy với một nhà thầu thì anh ném mạnh ống nghe.
Toàn bộ văn phòng đều trầm xuống. Sự tình đã rõ ràng, tập đoàn cảng biển lén lút giở trò, bọn họ bị Vương Chí Cao đâm lén sau lung. Hơn nữa hiện tại phiền toái lớn nhất là cho dù biết việc đó, bọn học cũng không có căn cứ. Một khi hạng mục thất bại, thành phố trách tội chính là nhắm vào bọn họ.
Kỳ Phong ngồi trước bạn công tác, tài liệu bị cậu vò thành một cục. Trước kia cậu chỉ cảm thấy Vương Chí Cao có hơi độc miệng một chút thôi, không lường được ông ta lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi thế. Nhưng ông ta vì cái gì mà làm vậy? Nhiều đối thủ cạnh tranh như thế, sao ông ta chỉ nhắm vào công ty của Vân Phàm? Chẳng lẽ vẫn ghi hận chuyện của mình với Vân Phàm cho đến giờ?
Nhớ tới trước kia lúc Kỳ Phong còn ở Comet, Vương Chí Cao vẫn muốn bao dưỡng cậu. Lúc đó cậu không đồng ý, chẳng lẽ việc này lại thực sự dính dáng đến cậu sao?
Nói vậy cậu đã gây ra chuyện lớn rồi? Vân Phàm vì công ty mà cố gắng nhiều như thế mà lại bị cậu phá hủy?
“Đáng giận, để tôi lên tòa thị chính thử xemcó thể thương lượng lùi ngày bàn giao công trình hay không.” Một hồi lâu sau, Thi Hựu đứng lên cắn răng nói.
Tiểu Lâm sắc mặt tái nhợt nhìn anh nhỏ giọng nói, “Giám đốc, ngày khai trương phòng triển lãm mỹ thuật đã công bố ra bên ngoài rồi, lại bởi vì là địa điểm mới của thành phố nên trong ngày đó sẽ có vài vị chính khách tới nữa. Tôi sợ là bên thành phố không đồng ý dời ngày đâu.”
Thi Hựu đấm lên bàn, tức giận ngập đầu, “Vậy phải làm thế nào đây, chẳng lẽ nằm chờ chết?”
Kỳ Phong trợn trừng mắt, trong đầu quay cuồng tìm cách. Còn làm được gì nữa, còn phương pháp nào chưa thử? Cậu không thể để cố gắng nhiều năm của Vân Phàm vì cậu mà tan tành như thế được!
Chờ một chút, cần số lượng lớn vật liệu xây dựng! Kỳ Phong đột nhiên nhớ tới cái gì nên bật lên, xúc động nói, “Tôi nghĩ ra cách rồi.”
“Kỳ Phong, cách gì cơ!” Thi Hựu cũng đứng lên theo.
Kỳ Phong ngước lên nhìn anh một cái rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa noi, “Mọi người chờ thêm hai ngày, tôi đi tìm người giúp nhất định qua được chuyện này.”
Lời vừa dứt thì người cũng đi mất, những nhân viên còn lại trong văn phòng nhìn nhau nghi hoặc không hiểu. Thi Hựu cũng nhăn mày lại; thời điểm này bọn họ còn có thể dựa vào ai nữa?
Nhạc chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên, Thi Hựu nhìn trên mằn hình, không bất ngờ gì khi thấy số của Kỷ Vân Phàm.
“Vân Phàm, có chuyện rồi. Đối tác cung cấp vật liệu của chúng ta bị thằng chết tiệt Vương Chí Cao kia phá phách.”
“Tôi biết rồi,sẽ đến thương lượng với bọn họ.”
“Kỳ Phong? Kỳ Phong vừa chạy ra ngoài rồi, bảo là cho cậu ấy hai ngày để tìm biện pháp.”
“Không biết cậu ấy đi đâu.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Thi Hựu tắt điện thoại, nóng nảy kéo giật tóc rồi cầm lấy áo vest xoay lại nhắc nhở nhân viên dưới quyền, “Nghe này, mọi người lại liên hệ với các công ty lâu năm khác có sản xuất loại kính phản quang này xem sao; lại phái hai người đi khảo sát lại thị trường vật liệu, nếu có vật liệu tốt thì dù đắt một chut cũng mua, trước tiên cần mua đủ số liệu nhập lần đầu đã.”
“Hiểu rồi, chúng tôi lập tức đi làm.”
“Ừm, vậy tôi đến tòa thị chính một chuyến.”
Vừa ra khỏi công ty, Thi Hựu đã bị gió lạnh hướng ngay mặt mà thổi tới, da gà da vịt thi nhau nổi lên rần rần. Đã lâu lắm rồi không có cảm giác vội vàng như vậy; từ khi thành lập công ty cùng Vân Phàm vốn chưa từng trải qua sóng gió lớn đến thế. Hy vọng Kỳ Phong và Vân Phàm bên kia cũng thuận lợi. Vừa rồi Vân Phàm cậu ta nói muốn đi tìm Kỳ Phong cũng không biết đã tìm được chưa nữa.
Ai, Thi Hựu thầm cảm thán một câu đúng là thời buổi rối ren rồi nhảy lên xe. Ngay lúc đó, anh bỗng nhớ ra đã sắp đến sinh nhật của Tử Phàm rồi.
Không hiểu sao tim bỗng đập thật nhanh, một dự cảm không tốt cũng dần dần nổi lên.
Kỳ Phong chạy ra khỏi công ty thì bắt một chuyến taxi đến đại học K, chạy thẳng đến trước ký túc xá.Bạn học nhìn thấy cậu thì kinh ngạc hỏi, “A? Thanh Ngạn cậu sao đột nhiên đến đây thế? Không phải đi làm sao?”
“Tôi tìm Vũ Dao có chút việc, cậu ta ở ký túc xá à?”
“Ờ, vừa đi học về.”
“Đã biết, cám ơn.”
Trèo lên tầng , liếc mắt một cái thấy cánh cửa mở hé của phòng ký túc xá, Kỳ Phong vọt chạy vào thì thấy Nghiệp Vũ Dao đang đứng trước tủ đồ thay quần áo. Thân trên trần trụi không mặc áo, hình thể bình thường không một chút khiếm khuyết cùng nửa thân dưới vẫn đang ẩn trong quần lại trông thật hoàn mỹ.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt một chút.
Nghiệp Vũ Dao mở lời trước, “Sao cậu đột nhiên trở về đây vậy? Tôi đang mặc đồ.”
Kỳ Phong khẽ cười cười như nhớ tới chuyện vui gì, “Không sao, cậu ở trước mặt tôi mặc hay không mặc thì có khác gì đâu. Hồi trước ở câu lạc bộ bơi lội còn không phải suốt ngày thấy cậu lõa thể sao?”
Nghiệp Vũ Dao cũng cười lên, đơn giản không tiếp tục tìm áo nữa mà nhìn Kỳ Phong hỏi, “Có chuyện gì? Ít khi thấy sắc mặt cậu kém như vậy.”
“Tôi định nhờ cậu giúp cho chút việc.”
“Nói nghe coi.”
“Lần này hạng mục xây dựng phòng triển lãm mỹ thuật thuộc về công ty của Vân Phàm. Hiện tại bên đối tác vật liệu lại xảy ra vấn đề khiến công trình bị gián đoạn, nếu không thể hoàn thành đúng hẹn thì công ty của Vân Phàm sẽ phá sản. Đối thủ cạnh tranh có vẻ còn muốn tiêu diệt anh ấy cho bằng được, thu mua hết tất cả vật liệu rồi. Tôi nghĩ, chỗ duy nhất có thể kiếm được đủ số vật liệu kia chỉ còn…”
Nói tới đây, Kỳ Phong khó xử nhíu mày.
Thần sắc Nghiệp Vũ Dao vốn thật bình tĩnh, khi nghe tới đây thì lộ ra một tia cười khổ, “Cũng chỉ còn tập đoàn Diệu Hoa.”
Kỳ Phong gật đầu, đi tới bên người Nghiệp Vũ Dao nắm tay cậu nói, “Thật xin lỗi, Vũ Dao. Tôi biết chuyện này làm cậu khó xử nhưng tôi cũng không nhẫn tâm nhìn Vana Phàm sụp đổ. Cậu có thể giúp tôi lần này không?”
Nghiệp Vũ Dao lặng yên đã lâu đột ngột ôm lấy Kỳ Phong, cái ôm thật chặt như muốn đem cậu nhập vào thân thể.
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần là vì cậu thì cái gì tôi cũng ó thể giúp; vì chính cậu đã giúp tôi rời đi được nơi của người kia.”
Giọng nói của Nghiệp Vũ Dao rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ Kỳ Phong mới có thể nghe thấy thanh âm run run lẩn trong đó. Đấy là sợ hãi hay là mờ mịt, Kỳ Phong không phân biệt được.
“Vũ Dao, tôi….”
Kỳ Phong vô cùng khó xử, tuy cậu không biết tường tận quá khứ của Vũ Dao nhưng cũng biết cậu ta có thứ muốn quên đi hoàn toàn; có lẽ bởi lần này mình xin trợ giúp mà lại phải nhớ tới. Nhưng sự tình đi đến ngày hôm này Kỳ Phong đã không còn cách giải quyết nào khác ngoài tìm tới Vũ Dao.
Nghiệp Vũ Dao lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Quên đi, Thanh Ngạn. Tôi cũng không thể trốn tránh cả đời được.”
Nói xong, cậu buông Kỳ Phong ra thì đột nhiên thấy có người ở ngoài cửa phòng.
Vẻ mặt Kỷ Vân Phàm tái xanh nhìn chằm chằm Nghiệp Vũ Dao, ánh mắt kia khiên scậu sinh ra ảo giác ngay giây tiếp theo anh sẽ xông lên giết người mất.
Chậm rã thả Kỳ Phong ra, Nghiệp Vũ Dao khẽ thở dài, “Chuyện này tôi sẽ giúp cậu giải quyết, nhưung xem ra hiện tại cậu còn có vấn đề nghiêm trọng hơn cần xoa dịu đi kìa.”
Kỳ Phong nghe vậy thì ngẩn người, lúc này mới xoay qua nhìn cửa.
“Vân Phàm!” Cậu kinh ngạc trừng to mắt, trời đất, sao Vân Phàm lại ở đây? Bây giờ thì đúng là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không minh oan nổi.
Tuy sắc mặt Kỷ Vân Phàm khó coi vô cùng nhưng cũng không nổi điên lên. Anh bước vào, nắm chặt tay Kỳ Phong kéo ra ngoài.
“Vũ Dao, tôi đi trước đây.” Kỳ Phong bị anh lôi đi chỉ có thể cố gắng quay đầu phất phất tay với Nghiệp Vũ Dao.
Nghiệp Vũ Dao khẽ cười cười không đáp lời, chờ hai người đi khuất thì ý cười trên mặt mới dần rút đi, cuối cùng thành ra tái nhợt một mảnh.
Giúp Kỳ Phong việc lần này cũng cần trả một cái giá thật đắt.
“Vân Phàm, anh nghe em nói đã, em đến tìm Vũ Dao nhờ giúp….” Vừa lên xe, thấy Kỷ Vân Phàm vẫn không nói gì nên Kỳ Phong định giải thích.
Kỷ Vân Phàm đạp mạnh xuống chân ga, ngắt ngang lời cậu, “Anh nói rồi, anh không muốn nghe em nhắc tới tên đó!”.
Vì cái gì cậu phải liên tục khiêu chiến với nhẫn nại của anh như vậy? Kỷ Vân Phàm đã quyết định không nghĩ về quá khứ của Kỳ Phong nữa, vậy mà còn muốn anh đối mặt với cả hiện tại của cậu?
Kỳ Phong và Nghiệp Vũ Dao có thể ôm nhau chặt như vậy, sao còn dám nói là không có gì?
Nói anh bị ghen tị làm mờ mắt cũng được, mất lý trí cũng không sao. Hiện tại trong đầu Kỷ Vân Phàm hoàn toàn trống rỗng, tràn ngập toàn những lo lắng vô căn cứ.
Kỳ Phong nhăn mày không tiếp tục vội vàng giải thích. Cậu biết mình vừa phạm vào một sai lầm vô cùng ngu xuẩn. Đáng nhẽ ra ít nhất cũng phải khóa cửa phòng lại mới đúng.
Hai người yên lặng về đến nhà. Kỷ Vân Phàm ngôi im không nhúc nhích trên sofa, miệng kín như bưng. Kỳ Phong không biết nên nói cai gì cùng anh, đành cẩn thận hỏi, “Vân Phàm, anh đã ăn cơm trưa chưa?”
Cậu biết Kỷ Vân Phàm sẽ không tự mình nấu cơm, nhìn nhìn trong nhà có vẻ nhưu cũng không mua bên ngoài.
Kỷ Vân Phàm không đáp lời, ánh mắt dán chặt vào bàn trà không để lộ suy nghĩ.
Kỳ Phong thở dài mửo tủ lạnh ra lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, lúc này mới nhớ ra dạo gần đây quá bận rộn nên không kịp đi mua đồ ăn.
“Vân Phàm, anh ngồi đợi một lúc, em đi mua mấy thứ nấu cơm cho anh.” Kỳ Phong nói xong thì có vẻ muốn đi.
“Không được đi.” Kỷ Vân Phàm đột nhiên gào lên.
“Anh không ăn gì cũng không thấy làm sao ư? Đã đau đầu rồi, chẳng lẽ lại muốn đau dạ dày nữa?”
“Anh nói không được đi là không được đi!”
“Cho dù anh nói thế thì em cũng phải đi mua mấy thứ này nọ về.” Nghĩ rằng Kỷ Vân Phàm đang dỗi với mình, Kỳ Phong quyết định không để ý tới anh nữa mà ra khỏi nhà.
Cuối cùng còn chưa kịp đi tới cửa thì thấy sau gáy đau nhức, ngay sau đó thì mất ý thức.
Kỷ Vân Phàm ôm siết lấy Kỳ Phong đang mềm rũ ra vào ngực, thần sắc quái dị nói, “Em dám nghĩ đến chuyện rời khỏi anh? Anh sẽ không để em đi, vĩnh viễn không.”
Nhớ lại, cũng là giữa trưa một ngày nào đó; anh vừa đi về từ bên ngoài trở về thì thấy Tử Phàm toàn thân nồng nặc mùi rượu đang cầm tiền định đi.
Lúc đó cha không ở nhà, mẹ bị Tử Phầm đẩy ngã trên đất đang rơi lệ đầy mặt. Nhìn đến tình cảnh như vậy, Kỷ Vân Phàm cảm thấy phổi sắp nghẹn khí tới nơi. Anh ngăn Tử Phàm lại, cùng em trai cãi nhau to một trận. Tử Phàm tảng lờ lời anh vẫn cố tình muốn đi ra ngoài.
Lúc ấy Kỷ Vân Phàm nói, nếu mày dám đi thì khỏi cần về nữa.
Ánh mắt Tử Phàm lúc đó như muốn nói, anh tưởng tôi muốn trở về sao?
Thiếu niên mới có mười mấy tuổi còn chưa trưởng thành, cứ thế đi là đi luôn. Mọi người cũng không nghĩ đến chuyện đi tìm cậu về.
Đến lúc gặp lại lần nữa là ở bệnh viện; một người đã chết, người còn lại sống dở chết dở.
Đã lâu lắm Kỷ Vân Phàm không nghĩ tới chuyện kia nữa. Anh luôn sống trong tự trách, luôn mang theo suy nghĩ bản thân đã hại chết Tử Phàm. Nếu lúc đó anh không để Tử Phàm rời đi thì cậu cũng không phải mất mạng như thế. Nhưng từ sau khi quen biết Kỳ Phong rồi tiến đến yêu thương cậu, chuyện đã muốn quên đi này lại hiện ra, dần dần rõ ràng, cuối cùng hoàn toàn chiếm lĩnh trí óc.
Anh trốn tránh nhiều năm như thế, cuối cùng trong một khoảnh khắc kia lại quay trở lại điểm đầu mê cung. Vạn kiếp bất phục, hiện tại đây là cảm giác còn lại của Kỷ Vân Phàm.
Cho nên, anh sẽ tuyệt đối không để Kỳ Phong gặp lại Nghiệp Vũ Dao, tuyệt đối không.
Kỳ Phong váng vất tỉnh lại, lọt vào mắt là căn phòng xa lạ sáng sủa. Cửa sổ to sát đất treo rèm lụa mỏng trắng tinh; gió thổi qua phất lên lớp mành, cực kỳ xinh đẹp.
Căn phòng có vẻ cách biển không xa bởi vì Kỳ Phong nghe được tiếng sóng biển rì rào vỗ lên bờ cát phát ra thanh âm sàn sạt.
Cậu đưa tay xoa xoa đầu, cảm thấy chỗ huyệt thái dương nhoi nhói đau. Truyện xảy ra trước khi mất đi ý thức lại quay trở về khiến cậu nhíu mày, khe khẽ thở dài.
Lại nhớ đến biểu hiện điên cuồng của Kỷ Vân Phàm lúc trước, cậu biết lần này đã thực sự phạm sai lầm rồi.
Nhìn xung quanh bốn phía trang trí rất nhẹ nhàng. Phòng dùng màu trắng làm chủ đạo, cảm giác nhu hòa yên tĩnh cùng với tiếng sóng biển ngoài cửa đưa đến cảm giác thật thoải mái.
Xem ra đây là phòng trong một biệt thự cạnh biển.
Kỳ Phong ngồi dậy, cũng không tiếp tục nghĩ vì sao cậu ở chỗ này. Lý do chắc chắn có liên quan đến Vân Phàm.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra. Kỳ Phong quay đầu thì thấy Kỷ Vân Phàm đi đến, trên tay bê theo một cái bàn ăn để đầy đồ ăn.
“Em tỉnh rồi, ăn cơm chiều đi.” Kỷ Vân Phàm đưa bàn ăn cho Kỳ Phong, thản nhiên mở miệng.
Sắc mặt anh tái nhợt không ổn, trong suốt đến giống người bệnh nặng.
Kỳ Phong cũng thấy đói liền cúi đầu ăn. Đò ăn này đều là món ưa thích của cậu, có vẻ như vừa mua về ở khách sạn.
Kỷ Vân Phàm ngồi bên giường nhìn cậu, thần sắc mờ mịt. Không khí trong phòng đầy áp lực cũng thật kỳ lạ; hai người cùng ở đây nhưng lại không nói cái gì.
phút sau, Kỳ Phong ăn sạch đồ ăn liền yên lặng đưa bàn trả lại cho Kỷ Vân Phàm. Anh nhận lấy bàn ăn thì lặng yên đứng dậy đi ra ngoài.
Kỳ Phong xuống giường, đi đến cửa sổ sát mặt đất thì ngồi xuống. Đây đúng là một biệt thự xây sát biển; biển xanh thẳm ở ngay gần, chỉ cần đến bên cửa sổ là tiếng sóng lại càng rõ ràng hơn. Kỳ Phong lắng nghe tiếng vang này mà nhắm mắt lại, cảm thấy bình tĩnh chưa từng có.
Cậu không sợ Vân Phàm sẽ làm ra việc gì tổn thương mình, hoặc nói đúng hơn là cậu không sợ Vân Phàm thương tổn đến cậu. Kỳ Phong biết tâm trạng Vân Phàm hiện tại rất hỗn loạn, cần có chỗ để xả ra.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ. Kỳ Phong quay lại mà tiếp tục nhìn mặt biển cuộn sóng bên dưới.
Kỷ Vân Phàm tiến đến phía sau cậu, vòng tay mở ra ôm lấy; thật nhiều nụ hôn nho nhỏ rắc xuống như mưa phùn đầu xuân, hôn đến mức cậu thấy buồn buồn. Kỳ Phong không phản kháng mà để mặc cho Kỷ Vân Phàm tùy ý mà hôn môi thoải mái.
Bàn tay có hơi lạnh lẽo từ chỗ mở ra của áo sơ mi mà tiến vào dò xét, lúc tiếp xúc khiến Kỳ Phong run lên nhè nhẹ. Người đàn ông phía sau đưa cả hai tay lướt đi trên da cậu, miết qua bụng rồi ngực, dừng lại ở hai điểm khác màu mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Kỳ Phong nhẹ nhàng nhăn mi, cảm xúc kích thích quen thuộc từ người kia gợi lên khiêu khích. Cậu thả lỏng thân thể tựa hoàn toàn vào trong lòng anh.
Kỷ Vân Phàm hôn một đường từ cổ lên đến mặt, chạm đến giữa hai đầu lông mày, trên trán, trên mũi rồi cuối cùng dính lại trên môi Kỳ Phong. Cậu chủ động mở miệng ra, đón cái lưỡi nóng cháy tiến vào chiếm lấy hơi thở. Đầu lưỡi hai người quấn quít khiên nước bọt trào ra trượt khỏi khóe miệng.
Người đàn ông kéo hẳn sơ mi của cậu xuống, ngón tay dài linh hoạt châm lên lửa dục trên khắp thân thể rồi mới chậm rãi tháo quần Kỳ Phong.
Bọn họ dựa vào cửa sổ lớn sát đất; ngoài cửa là bầu trời lúc hoàng hôn ánh lên sắc vàng cam rực rỡ nhuốm màu lên mặt biển rộng lớn, cảnh sắc tráng lệ mà quyến rũ dị thường.
Trời lại tối đi một chút, bóng hai người mờ mờ in trên cửa sổ lõa thể dán sát cùng một chỗ, vẻ mặt kích thích mà hỗn loạn. Kỳ Phong hé môi, toàn thân cùng hai má đều nhuộm đỏ mang cảm giác mê hoặc khiến người phía sau hoàn toàn hóa thành dã thú.
Anh đưa tay đỡ lấy nơi tập trung cảm giác của cậu, cử động vẫn ẩn chứa cảm xúc cảm xúc bất ổn như trước. Kỳ Phong khó nhịn mả ngửa đầu rên rỉ, đuôi tóc sau gáy cọ lên cổ người kia khiến anh càng thêm hưng phấn. Tay cậu lần đến phía sau, lửa nóng trên bụng người đàn ông nháy mắt bừng cháy.
Khoái cảm dâng lên đột ngột, hai người run rẩy mà an ủi đối phương, tiếng rên rỉ hòa lẫn thở dốc cắt qua màn đêm yên tĩnh.
Kỳ Phong nghiêng đầu cắn lên bả vai Kỷ Vân Phàm, khoái cảm hoàn toàn đánh bại lý trí cậu. Trong một trận rùng mình mà phóng thích, cậu cắn mạnh lên người kia, cảm giác sung sướng tràn trề xông thẳng lên não.
Kỷ Vân Phàm bị cắn đau gầm lên một tiếng, ngay giây tiếng theo đè mạnh lên môi Kỳ Phong.
Nụ hôn mang theo ép buộc không chỉ đoạt lấy hô hấp của cậu mà còn như muốn rút cạn lấy không khí. Kỳ Phong cảm thấy có chút khó thở nhưng lại càng lúc càng chìm đắm vào nụ hôn nóng rẫy.
Ngón tay Kỷ Vân Phàm tùy ý đâm vào cơ thể cậu mang theo khoái cảm mà nóng vội ra vào. Đau đớn nho nhỏ kéo về một chút lý trí đã mất đi; Kỳ Phong nhéo mạnh người kia một cái, như ý muốn nghe được tiếng gầm nhẹ của anh.
Giống như không còn giữ nổi kiên nhận, Kỷ Vân Phàm rút tay ra, nâng thắt lưng cậu lên nhắm đúng nơi đã muốn cứng như sắt mà đẩy vào.
“Phốc” một tiếng, khối thịt kia nhấn thẳng tới chỗ sâu nhất; cảm giác đau đớn ban đầu khiến Kỳ Phong cắn chặt lấy môi, bộ dáng cực kỳ thanh tú rơi vào đáy mắt người đàn ông giống như dục vọng sâu thẳm không thể chống cự.
Cậu dựa lưng trên ngực anh, tiếng tim đập mạnh mẽ áp sau lưng truyền tới trước. Nhịp đập kia khiến Kỳ Phong kích động dị thường, cảm giác như trong thân thể cậu cũng sản sinh nhịp đập giống hệt của anh.
Nơi phía dưới đã bắt đầu cấp tốc ma sát; Kỳ Phong nhìn thấy ảnh phản chiếu của hai người trên cửa sổ lớn hiện lên thân thể liên tục va chạm lay động cọ xát vào nhau, đến cả linh hồn cũng như muốn hoàn toàn hòa quyện. Bóng dáng của họ nhấp nhoáng giống như đã quấn lại thành một. Ánh mắt trầm mê người kia nhìn cậu ánh lại trên cửa sổ, mang theo thâm tình không thấy đáy cùng một tia tuyệt vọng không thể biến mất.
Kỳ Phong bỗng thấy đau lòng; cậu nâng tay vuốt lên má người đàn ông. Hai bên má khi nhìn trong ảnh ngược thì trông đặc biệt xương gầy tạo cảm giác không dám đụng vào.
Luật động phía sau bỗng trở nên càng kịch liệt đến mức làm Kỳ Phong có hơi quá sức; lúc này khoái cảm dần dần biến mất mà thay vào đó là đau đớn giống như bị xuyên thấu. Cậu không thể không chống hai tay lên cửa sổ muốn làm giảm bớt nhịp va chạm mãnh liệt phía sau. Kỷ Vân Phàm siết lấy eo cậu như kìm sắt đến mức làm cậu phát đau, tránh thế nào cung không được.
Tra tấn chỉ dừng lại lúc người kia gầm gừ một tiếng cuối cùng; dịch thể nóng bỏng không ngừng bắn vào khiến cả thân thể Kỳ Phong co rúm lại.
Vừa nghĩ rằng cuối cùng đã chấm dứt thì Kỷ Vân Phàm lại xoay đầu cậu qua mà hôn lên, đồng thời ép cậu chuyển người, một lần nữa lấy tư thế mặt đối mặt mà đẩy vào thân thể Kỳ Phong.
“Vân Phàm…..không được, em muốn dừng lại……” Cậu bật khóc xin tha, làm tình kịch liệt như vậy đối với cậu mà nói là quá mức chịu đựng, thân thể không thừa nhận nổi nữa.
Thế nhưng Kỷ Vân Phàm lại giống như không nghe thấy tiếng Kỳ Phong; vừa hôn sâu thêm vừa va chạm mạnh mẽ hơn. Tính khí to lớn mỗi lần đều đâm vào tận cuối lại nhấn thêm lần nữa, tựa như anh muốn đâm xuyên qua cậu.
Rên rỉ dần dần trở nên thống khổ. Kỳ Phong khó khăn ôm lấy cổ người đàn ông giống như bắt lấy cây gỗ trôi nổi giữa biển dục mênh mông.
Trong phòng tràn ngập thanh âm va chạm của thân thể và tiến rên rỉ không thể kiềm chế. Mùi vị dâm mị tản trong không khí, thống khổ tiếp nối khoái cảm lần lượt ào đến. Ý thức của Kỳ Phong dần dần trở nên mơ hồ.
Cậu không nhớ nổi mình đã phóng ra bao nhiêu lần, cũng không đến được số lần giải phóng của người kia. Điều cuối cùng trước khi Kỳ Phong mất đi ý thức là nơi đó của Kỷ Vân Phàm không ngừng ra vào cơ thể cậu, một chút dấu hiệu mềm xuống cũng không có.
Bên tai phảng phất tiếng người kia thì thầm, “Kỳ Phong, như vậy em sẽ không thể rời khỏi anh nữa, anh sẽ không để em ra đi, vĩnh viễn không.”
Suốt ba ngày, hai người ở lại biệt thự kia tối tăm mặt mũi chẳng phân biệt đêm hay ngày mà làm tình.
Thân thể vì vân động quá kịch liệt mà hoàn toàn bãi công. Sau một thời gian, Kỳ Phong không phân biệt nổi Kỷ Vân Phàm rời ra lúc nào nữa, thần kinh cậu đã gần như tê liệt hoàn toàn. Không ăn cũng không uống, nước trong cơ thể đã bốc hơi đi, trước mắt đen lại không thể đáp lời nổi.
Một lúc sau cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh. Kỳ Phong cố hết sức mở mắt thì thấy bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện. Cậu muốn cười lên, tiêccs rằng thân thể đã bị đẩy tới cực hạn.
Thi Hựu quả thực không tin nổi vào hai mắt của mình. Nếu anh tới chậm thêm chút nữa có khi chỉ còn thấy được Kỷ Vân Phàm đang cưỡng hiếp một thi thể thôi.
“Cái tên chết bầm nhà cậu, cậu nhìn xem mình làm được cái gì rồi đi!” Thi Hựu gầm rống đấm bay Kỷ Vân Phàm. Quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh đánh Kỷ Vân Phàm.
Người kia cũng vì tiêu hao thể lực quá mức bị đánh đập vào tường, thân thể rơi xuống sõng soài trên mặt đất mà rên lên một tiếng, rốt cuộc không nhấc nổi mình.
Thi Hựu giận run người, nếu người trước mặt này không phải Kỷ Vân Phàm thì anh đã xách dao ra giết hắn một trăm lần.
“Anh Thi, gọi xe cứu thương đã!” Ân Phỉ Thuần cùng đến sợ tới mức mặt trắng bệch, so với Kỳ Phong nằm trên giường còn muốn yếu ớt hơn.
Thi Hựu chửi hai câu rồi bảo Ân Phỉ Thuần mang Kỳ Phong đi tắm sạch rôi fmặc quần áo, bản thân thì gọi điện thoại cho cứ thương rồi chỉnh trang lại cho Kỷ Vân Phàm.
Xe cứu thương đến, Thi Hựu giúp mang người lên xe rồi cùng đến bệnh viện.
“Anh thi, Kỳ Phong chắc là sẽ không làm sao phải không?” Trước cửa phòng cứu thương, Ân Phỉ Thuần khóc đến sưng húp hai mắt.
Thi Hựu khoát tay ấn cậu ngồi xuống ghế, nóng nảy nói, “Không chết được, bây giờ tôi rất rối, cậu ngừng khóc đi.”
Bị anh mắng một cái, Ân Phỉ Thuần hít hít mũi rồi lại càng khóc dữ hơn.
“A Hựu!”
Trên đầu còn lại của hành lang truyền đến hai tiếng gọi lo lắng. Thi Hựu quay đầu thì thấy ông bà Kỷ vẻ mặt lo lắng sốt ruột chạy tới.