Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười

chương 45: c45: chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Khi Từ Mạn Mạn cùng Ninh Hi từ Lăng Ba lâu ra ngoài, trời đã sáng rồi. Thử‎ thách‎ tì𝐦‎ t𝑟a𝐧g‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ~‎ T𝑹Ù𝑀‎ T𝑹𝐔𝐘ỆN.𝓥𝐧‎ ~

Vài vị chưởng giáo Đạo Minh đêm qua ở đây trắng đêm nghị sự, từ trong miệng Ngao Tu biết được một số tình báo quan trọng liên quan đến Huyết tông.

Ngao Tu nói, hắn trước đó cùng Huyết tông đạt thành giao dịch, Huyết tông giúp hắn đổi mắt, hắn thay Huyết tông dụ ra để giết gồm có Ngao Thương và một ít Vân Giao ở trong đó. Hắn cắn nuốt giao đan Ngao Thương, bước lên Hải Hoàng chi vị, lại cho Huyết tông một viên Tích thủy châu.

"Tuyệt phẩm Tích thủy châu có thể ở chỗ dưới biển ngàn trượng sáng lập ra phúc địa phạm vi mười dặm, thủy linh chi khí dư thừa, lại có thể hoàn toàn ngăn cách bên ngoại cảm ứng." Ngao Tu nói.

Dưới nước ngàn trượng, nếu không phải Pháp Tướng căn bản vô pháp đến, Nghịch Mệnh bộ ẩn náu đến sâu như thế, khó trách Phá Nguyệt kiếm tôn cùng Di Sinh hành tôn thống lĩnh hai cái tông môn mấy ngàn tu sĩ đào ba thước đất đều tìm không thấy nơi Nghịch Mệnh bộ.

"Ngươi có từng gặp qua bất cứ kẻ nào trong Huyết tông?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Ngao Tu lắc đầu nói: "Ta lúc ấy hai mắt mù, chỉ có thể nghe được một số giọng nói, nhưng là giọng nói có thể thay đổi, cũng chưa chắc là thật sự. Sau khi đổi mắt, bọn họ đem ta ném ở trên biển, ta từ đầu đến cuối cũng chưa từng chính mắt gặp qua bất cứ kẻ nào."

Huyết tông tâm tư kín đáo, cẩn thận như thế, đảo cũng bình thường.

"Sư tôn, sư tôn?" Ninh Hi nhẹ nhàng kêu gọi, lôi Từ Mạn Mạn trở lại trong suy nghĩ: "Ngài có phải nghĩ tới cái gì hay không?"

Từ Mạn Mạn nhíu mày: "Ta chỉ là nghĩ không rõ một điều, Huyết tông vì cái gì muốn ra tay hôm qua? Bọn họ biết rõ Đạo Minh ở đây bày ra phòng hộ thật mạnh, nếu là nhắm vào Thôn Thôn, bọn họ có thể ở thời điểm Đạo Minh còn chưa phòng bị xuống tay, cũng có thể cứ luôn đợi, kiềm chế tiêu hao lực lượng Đạo Minh, chung quy bọn họ ở trong tối, càng có lợi hơn."

Ninh Hi suy nghĩ nói: "Có lẽ bọn họ là không có sợ hãi, bọn họ trước tiên bắt đi Di Sinh hành tôn, cho rằng Diệt Vận sứ ở đây liền không có địch thủ, xong nhân cơ hội đem Đạo Minh một lưới bắt hết, lại không đoán được Lang Âm tiên tôn hóa thân thành ma, khắc chế Diệt Vận sứ."

"Không." Từ Mạn Mạn lắc đầu, "Ta ban đầu cũng nghĩ vậy, nhưng Huyết tông hành sự cẩn thận, tuyệt không tham nhiều thứ lớn, một cái Diệt Vận sứ liền muốn diệt Đạo Minh, quả thực là si tâm vọng tưởng. Liền là Minh Tiêu pháp tôn vạn tượng sâm la, cũng đủ để khắc chế Diệt Vận sứ, Di Sinh hành tôn không ở đây, nơi này cũng có đủ nhiều hành giả, chỉ cần một ít thời gian liền có thể tập hợp sức lực đối kháng. Bọn họ chọn ở ngày Thần Nông Tế động thủ, cái ngày này tất nhiên có ý nghĩa đặc biệt... Ta cứ cảm thấy ý đồ chân chính của bọn họ không ở đây, Huyết tông trước sau không có lộ diện... Đúng rồi, hôm qua Thiên Đô thành có phát sinh việc dị thường khác không?"

Ninh Hi đáp: "Tu sĩ phụ trách tuần tra đều hồi báo kỹ càng tỉ mỉ, các khu vì đám đông chen chúc, có xảy ra một chút xô xát tranh chấp, nhưng cũng không có cái dị thường gì."

"Chỉ mong là ta lo lắng nhiều..." Từ Mạn Mạn bật cười lắc đầu.

Hai người sóng vai đi vào tiểu viện Lang Âm ở, đẩy cửa mà vào, trong phòng lại không có một bóng người.

"Hử?" Từ Mạn Mạn nghi hoặc nhíu mày, "Hắn không phải bảo ta tới tìm hắn sao, bản thân ngược lại không thấy...."

Từ Mạn Mạn không nghĩ ra được, Lang Âm đối hết thảy đều thờ ơ, còn có chuyện gì có thể dụ kéo hắn rời khỏi nơi này.

"Sư tôn...." Ninh Hi nhìn khuôn mặt Từ Mạn Mạn, muốn nói lại thôi, chần chờ một lát mới nói, "Tiên tôn đối ngài, có phải hay không...."

Từ Mạn Mạn ho khan hai tiếng, trên mặt ửng đỏ, ậm ừ nói: "Ừm... đại khái có lẽ khả năng có một chút đi..."

Ninh Hi nghiêm túc nói: "Đệ tử cảm thấy, sợ không phải chỉ có một chút."

Ánh mắt Từ Mạn Mạn dao động, cười gượng nói: "Vi sư đều không hiểu hắn, con lại nói bậy gì đó..."

Ninh Hi khẽ cười một tiếng, nói: "Này đại khái chính là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường đi. Hôm qua sư tôn bị trói, Tiên tôn không màng an nguy bản thân xả thân cứu giúp, sau đó ngài lâm vào hôn mê, người muốn mang ngài rời đi, lại bị người Đạo Minh ngăn cản. Chư vị chưởng giáo Đạo Minh lo lắng hắn là Ma tộc, sẽ đối ngài bất lợi, người cũng không biện giải, chỉ là rút kiếm tương hướng, không chịu buông tay. Đệ tử nghĩ sư tôn nói qua, Tiên tôn cùng người khác không giống nhau, nếu là người sư tôn tín nhiệm, đệ tử liền cũng ứng toàn lực giữ gìn, liền ở giữa hòa giải, hướng chư vị chưởng giáo đảm bảo Tiên tôn sẽ không tổn thương ngài. Sau Tiên tôn lại mang ngài về phòng, đệ tử liền ở bên ngoài hộ pháp."

Từ Mạn Mạn hiện giờ nghe xong Ninh Hi từ từ kể lại, mới biết được mình thế nhưng bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Ở thị giác nàng, luôn có rất nhiều chi tiết bị chặn, nàng được hắn bảo hộ ở trong ngực, nhìn không thấy sau lưng hắn chịu đựng sấm sét lửa cháy, nàng lâm vào hôn mê, cũng không biết hắn vì bảo vệ nàng cùng Đạo Minh là địch.

"Hắn... nhưng còn có nói qua cái gì?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Ninh Hi hồi tưởng một chút, nói: "Tiên tôn hỏi ta, có phải sáng sớm liền biết thân phận của sư tôn hay không, con không dám lừa gạt, liền nói phải. Người nghe xong cũng không nói thêm cái gì, Tiên tôn từ trước đến nay vui giận không hiện ra mặt, đệ tử cũng không biết người nghĩ như thế nào."

Từ Mạn Mạn trên mặt tươi cười cứng đờ, nghĩ đến Lang Âm sau đó chất vấn cùng oán trách, đỡ trán cười khổ nói: "Hắn.... sợ là trách ta chỉ nói cho con cùng Thôn Thôn, lại không nói cho hắn đi..."

Nàng cũng có chút ủy khuất, rõ ràng là Ninh Hi cùng Thôn Thôn tự mình nhìn ra, nàng bất đắc dĩ thừa nhận. Bất quá nói như vậy, nàng đối Tiên tôn hiểu biết xác thật không bằng Tiên tôn hiểu nàng, hắn có thể nhìn thấu ngụy trang của nàng, nàng lại nhìn không thấu ngụy trang của Tiên tôn, tự cho là đúng mà ở trước mặt Tiên tôn diễn kịch, còn cho rằng mình giấu rất khá, hóa ra người ta đã sớm trong lòng biết rõ ràng, chỉ là theo nàng mà thôi....

Nàng bỗng nhiên nhớ tới Tiên tôn vài lần bày tỏ, chính là hắn xúc cảnh sinh tình, hay vẫn là cố ý làm vậy?

Ninh Hi thật cẩn thận mà quan sát thần sắc của Từ Mạn Mạn, hạ giọng hỏi: "Sư tôn.... ngài có phải hay không... cũng thích Tiên tôn?"

Từ Mạn Mạn hô hấp cứng lại, ánh mắt lập lòe, ấp úng nói: "Ta... vi sư từ trước đến nay lòng dạ rộng lớn, thấy một cái yêu một cái, không phải, ý của ta là, vi sư tình yêu lớn vô biên, đối xử bình đẳng...."

Ninh Hi nhịn cười nói: "Sư tôn ở trước mặt đệ tử hà tất ngụy trang, ngài tự mình ngẫm lại cũng nên biết a, Tiên tôn đối ngài làm những chuyện đó, còn có những cái chuyện ngài đối Tiên tôn đó, nếu là đổi lại là người khác, ngài có thể tiếp nhận sao?"

Từ Mạn Mạn mặt dày nóng lên, nàng hoài nghi Ninh Hi có phải hay không biết được có chút quá nhiều, trong miệng nàng nói "những cái chuyện đó", rốt cuộc chỉ là "những cái chuyện"? Trong đầu nàng xẹt qua đều là cảnh tượng gặp người có chút xấu hổ, tim đập cũng rối loạn mấy nhịp.

Từ Mạn Mạn che nửa mặt chột dạ nói: "Ài... Hắn vì ta hy sinh rất nhiều, là ta muộn màng nhận ra, chưa từng hồi báo, còn đối hắn làm... một chút chuyện mất thể diện."

Ninh Hi tò mò hỏi: "Cái chuyện gì mất thể diện?" nàng dừng một chút, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, "Là đệ tử có thể nghe sao?"

Từ Mạn Mạn ho khan hai tiếng: "Chừa cho vi sư chút thể diện đi."

Ninh Hi cười khanh khách nói: "Được... đệ tử hiểu rõ, sư tôn cả đời trị bệnh cứu người, tích đức vô số, chỉ đối Tiên tôn tạo nghiệt, mới có thể canh cánh trong lòng như thế."

Từ Mạn Mạn xấu hổ mà ho khan hai tiếng, cười cười: "Thật không hổ đồ nhi tốt của vi sư, nói đến khó nghe lại có đạo lý như thế."

Ninh Hi buồn cười, nói: "Vậy sư tôn tính lấy thân báo đáp sao? Tứ Di Môn có thể làm hỉ sự sao?"

Từ Mạn Mạn liên tục xua tay: "Vi sư không phải ý này, ta... ta chỉ là tâm tồn áy náy, muốn có điều hồi báo, lại không biết làm cái gì..."

Từ Mạn Mạn đối Lang Âm cảm tình thực phức tạp, thời thiếu nữ từng có ngây thơ động tâm qua, nhưng sau lại giấu đi thật sâu, thẳng đến mấy ngày nay mới biết Tiên tôn lặng lẽ vì nàng làm tất cả, nàng mới đưa điểm tình ý kiều diễm này một lần nữa nhặt lên. Vui thích giấu kín mà xa lạ thầm kín sinh sôi đêm dài, nàng cũng phân không rõ trong này càng có rất nhiều cảm động hay vẫn là áy náy, hay vẫn là đau lòng cùng.... yêu say đắm?

Lang Âm hỏi nàng, trong lòng có phải một chút tình ý hay không.

Kỳ thật đáp án đã đến bên miệng, chỉ là không có nói ra.

Nàng tự nhiên là có một chút thích hắn, chỉ là một chút như vậy, không xứng với cảm tình sâu sắc của hắn.

Hơn nữa, cho tới nay nàng quen thuộc, ngưỡng mộ, đều là Lang Âm tiên tôn bồi ở bên người nàng, yên lặng chờ đợi, chợt đã biết một mặt khác của hắn, hắn mãnh mẽ cùng quyết liệt, khiến nàng cảm thấy xa lạ và không biết làm thế nào.

Nhưng mà, cũng không chán ghét...

Liền như lời Ninh Hi nói, việc làm "mạo phạm" hắn đối nàng, nàng tuy thẹn bực, lại không có chân chính tức giận hắn, nhưng nếu là việc làm của người khác, nàng thà chết cũng sẽ không theo sự chi phối.

Này đại khái chính là chỗ Lang Âm cùng người khác không giống nhau đi...

"Sư tôn, ngài cùng Tiên tôn ở chung nhiều năm, hẳn là biết rõ sở thích của người nhất, ngoại trừ ngài ra, người còn thích cái gì?" Ninh Hi ý vị thâm trường hỏi.

Từ Mạn Mạn không được tự nhiên mà hắng giọng, nỗ lực muốn ở trước mặt Ninh Hi bày ra người thầy mẫu mực, bộ dáng đức cao vọng trọng, nhưng trên mặt đỏ ửng lại bán đứng nàng.

"Hắn không có sở thích gì, một hai phải nói, liền là ở một mình." Từ Mạn Mạn nhớ lại năm đó, chậm rãi nói, "Năm đó Tứ Di Môn vừa nhỏ vừa nghèo, sư tổ con lại là cái cao nhân không cầu tiến thế ngoại, mỗi ngày chỉ quan tâm đến dược điền một mẫu ba phần kia, liền không có người nguyện ý tới bái sư, ta là đệ tử nhỏ nhất trong môn, tất cả công việc nặng nhọc tự nhiên là rơi xuống trên người ta. Ta đi theo sư tổ con học gieo trồng tiên thảo, chịu thương chịu khó bốn năm, mới gặp được Tiên tôn. Từ khi hắn tới Tứ Di Môn, liền không cho ta đi theo sư tổ con trồng hoa, hắn nói này không phải chuyện một nữ tử nên làm, ta liền toàn tâm toàn ý đi theo hắn tu hành."

Từ Mạn Mạn nói tự mình sửng sốt một chút.

Năm đó Tiên tôn nói chính là, tiểu cô nương nuôi hoa trồng cỏ, rất là không phù hợp.

Khi đó nàng cũng không có nghĩ nhiều, cho rằng Tiên tôn ghét bỏ nàng một thân tiêu phí đất trồng khí tức dơ bẩn, nhưng hiện giờ ngẫm lại, hắn hẳn là không thích nàng chạm vào những bông hoa khác đi....

Ninh Hi tò mò hỏi: "Khi đó Tiên tôn liền thích sư tôn sao?"

"Hẳn là không thể nào..." Từ Mạn Mạn bật cười nói, "Tiên tôn là nhân vật như nào, như thế nào sẽ coi trọng một cái mặt xám mày tro, phàm nhân tướng mạo bình thường đâu."

"Tiên tôn lại không phải phàm thai mắt thường người trần, người tự nhiên là có thể nhìn thấy chỗ đáng yêu của sư tôn." Ninh Hi mi mắt cong cong, hai tròng mắt sáng lấp lánh mang ý cười, không chút che giấu đối Từ Mạn Mạn ngưỡng mộ chi tình.

Ở trong mắt nàng, sư tôn là người đáng yêu thân thiết nhất trên đời, là người cho nàng sinh mệnh thứ hai, dạy dỗ nàng như thế nào trân trọng bản thân, trìu mến thương sinh. Từ khi sư tôn tiên vẫn, nàng liền vẫn luôn rơi vào trong thống khổ, lúc nhìn thấu thân phận sư tôn, nàng kinh hỉ đan xen, rồi lại buồn bực vì không thể tương nhận, cũng không rõ tâm tư tính toán của sư tôn, vì thế bụng đầy khổ tâm. Thẳng đến hôm nay sư tôn cuối cùng tỏ rõ thân phận, nàng mới có thể không kiêng kị gì mà kêu người là sư tôn, cùng người dính ở bên nhau, tựa như thiếu thời. Nàng hiện giờ tuy quý vì chưởng giáo Tứ Di Môn, được nhiều người ủng hộ, nhưng hoài niệm nhất, vẫn như cũ là những cái người cùng nàng hành tẩu thiên hạ, ăn ngủ ngoài trời, mỗi ngày tìm niềm vui trong khổ.

Từ Mạn Mạn nhìn thần sắc Ninh Hi, nhịn không được khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu nàng: "Con nghĩ nhiều rồi, khi đó Tiên tôn nhưng ghét bỏ ta, ta tu đạo tư chất cực kém, mười bốn tuổi cũng khai mở Thần Khiếu, sư tổ con lúc đó mới để ta cùng người học dược thảo, từ bỏ tu đạo. Bất quá Tiên tôn vẫn chưa từ bỏ, ngày ngày bắt ta trước tiên rèn thể, ta mỗi ngày đều là luyện đến sức cùng lực kiệt tứ chi run rẩy, hắn lại lời nói lạnh nhạt, còn không cho ta ăn cơm..."

Ninh Hi cả kinh: "Vì sao?"

Từ Mạn Mạn cười nói: "Hắn quên rồi."

Khi đó Tứ Di Môn kém không bằng rộng lớn đường hoàng như hôm nay, tổng cũng bất quá nhà ngói ba bốn gian phòng, nuôi mấy cái sư huynh mỗi ngày muốn xuống núi. Niệm Nhất tôn giả tâm tư đều ở trên dược viên, Tiên tôn liền mang nàng cưỡi mây đạp gió, xong chọn chỗ hiểm trở mài giũa rèn luyện nàng.

Nàng tay nhỏ chân nhỏ, cõng tảng đá lớn leo núi, hắn liền ở phía sau đi theo sát, nàng thể lực chống đỡ hết nổi ngã xuống núi, hắn liền ở phía sau nhẹ nhàng phất tay áo, một cổ lực lượng nhu hòa đem nàng nâng lên, nàng kinh hồn chưa định, liền nghe được hắn nhàn nhạt nói một tiếng: "Tiếp tục."

Nàng bị ném vào trong đàn ong yêu, chật vật chạy trốn, bị đốt đến cả người là vết thương, vừa ngứa vừa đau, hắn cũng vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn, sau đó ở chỗ thương của nàng phất qua, linh lực thấm vào chỗ nọc độc ong liền tất cả đều tiêu tan.

Nàng cũng từng bị che đôi mắt lại, cùng rắn vật lộn, nghe tiếng phân biệt vị trí, còn phải phản ứng nhanh nhẹn, tuy là rắn không độc, cũng cắn nàng đến mình đầy thương tích.

Nhưng mà khi tu hành vô luận bị trọng thương nhiều, xong Tiên tôn đều có thể dễ như trở bàn tay mà vuốt phẳng vết thương cùng đau đớn.

Chỉ là có một chuyện, hắn quên mất, nàng là con người, phàm nhân chưa tích cốc, mỗi ngày còn phải rèn thể vất vả như thế, tiêu hao lớn như vậy, sao có thể không đói bụng được.

Tiên tôn không nhắc tới, nàng cũng không dám nhắc, chỉ có thể chờ kết thúc tu hành một ngày, buổi tối về Tứ Di Môn mới có thể ăn no nê.

Thẳng đến có một ngày nàng thật sự chống đỡ không được, mới ở lúc tu hành hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại, người đã ở Tứ Di Môn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nghe được sư phụ đang quở trách Tiên tôn.

"Mấy ngày nay ngươi liền không để nàng ăn cơm sao? Ngươi còn có nhân tính hay không?"

"Ta là hoa, tự nhiên là không có nhân tính."

"Ngươi..."

"Nàng mỗi ngày uống thuốc, lẽ nào còn không đủ sao?"

"Đương nhiên không đủ! Kia chỉ là phạt mạch tẩy tủy, rèn thể tiêu hao cực lớn, phải ăn linh gạo linh thú mới có thể bổ sung hao tổn."

"Phàm nhân quá yếu ớt, hơn nữa còn phiền toái."

Nàng có khí vô lực mà hô một tiếng sư phụ, ngắt lời hai người nói chuyện.

Sư phụ vội vàng đi tới, quan tâm một phen, liền bảo nàng đứng dậy ăn cơm. Nàng mới vừa ngồi xuống uống một ngụm cháo, sư phụ lại chạy ra ngoài.

Nàng mờ mịt hỏi: "Sư phụ đi nơi nào?"

Tiên tôn nói: "Hắn đi săn, để ngươi tẩm bổ thân mình, không thể dùng thức ăn bình thường, phải bắt chút linh thú tới."

Nàng hốc mắt nóng lên, cúi đầu miệng nhỏ uống linh gạo nấu thành cháo nóng.

"Ngươi buồn trong lòng, muốn khóc, vì cái gì?" Tiên tôn ở trước mặt nàng ngồi xuống, hai tròng mắt đen nhánh sáng ngời gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nghi hoặc hỏi: "Cháo này khó ăn như vậy sao?"

Nàng nhịn không được bật cười, đem lệ ý nhịn xuống, thấp giọng nói: "Tiên tôn, ta không có khóc, cũng không phải buồn."

"Không cần gạt ta, ta đều biết." Tiên tôn nhàn nhạt nói, "Ngươi tu hành mệt cũng chưa từng buồn như thế, chỉ là một chén cháo, liền khiến ngươi muốn khóc, không phải khó ăn, còn có thể là vì cái gì?"

"Tiên tôn, ta thật sự không phải buồn, ta muốn khóc chỉ là bởi vì... sư phụ đối ta rất tốt." nàng dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Tiên tôn cũng vậy."

"Ta đối với ngươi rất tốt?" Tiên tôn rũ mắt nói nhỏ, hỏi: "Tốt ở nơi nào?"

Nàng mỉm cười nói: "Tiên tôn nguyện ý ở trên người ta tiêu phí nhiều thời giờ cũng tinh lực như vậy, chính là đối ta rất tốt. Sư phụ cũng đối ta quan tâm đầy đủ, vì ta mua linh gạo, bắt linh thú, các người đều là người đối ta tốt nhất trên đời này.

Tiên tôn suy tư một lát, nói: "Cho nên ngươi vừa rồi là vui mừng, mới muốn khóc."

"Là vui mừng, cũng là cảm động." nàng cười cầm chén, thỏa mãn mà uống một ngụm cháo nóng mùi vị xác thật chẳng ra gì.

"Tình cảm phàm nhân thật là phức tạp." Tiên tôn khẽ nhíu mày, hai tròng mắt toát ra khó hiểu chi sắc, "Ngươi đói đến hôn mê, cũng vui vẻ chịu đựng, chính là vui mừng cảm động, lại sẽ chua xót rơi lệ."

"Phàm nhân chính là như thế, cười trong giận dữ, khóc vì sung sướng, buồn vui trong lòng, rất khó hoàn toàn từ mặt ngoài nhìn ra." nàng nói rồi thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua khuôn mặt thanh lãnh tuấn dật của hắn, thấp giọng nói, "Nhưng ngài là tiên nhân, không hiểu buồn vui phàm phu tục tử cũng là bình thường, không cần cưỡng cầu."

"Nếu ta muốn hiểu thì sao?" Tiên tôn yên lặng nhìn nàng chăm chú, "Ta muốn biết, ngươi vì sao mà vui, vì sao mà buồn, ngươi đối ta, không cần có điều giấu giếm."

Giọng nói hắn giống như miếng băng mỏng, thanh thanh lãnh lãnh, chính là đôi mắt đen nhánh cũng nhiễm màu sương trong veo, tâm không tạp niệm mà nói chuyện dễ dàng khiến người động tâm.

Nàng ngẩn ra một chút, vội vàng cúi đầu, không dám để hắn nhìn thấy hoảng loạn trong mắt mình.

"Biết, biết rồi..."

Nàng nghe được giọng của mình có chút run rẩy mà nói như vậy.

Từ sau ngày đó, Tiên tôn mỗi lần dẫn nàng tu hành, liền sẽ chọn một nơi có linh khí hương thơm ngào ngạt, có thể thuận tiện ngắt lấy linh quả, đi săn linh thú nấu nướng một bữa cơm trưa.

Cách Tiên tôn nấu nướng so sư phụ càng thô ráp hơn, chỉ là đem đầu chém liền để nàng ăn. Nàng dở khóc dở cười, nói với Tiên tôn không thể ăn như vậy.

Tiên tôn nhíu mày nói: "Làm sao không thể ăn?"

Nói hướng linh thú vươn tay đi, trong không trung liền hiện ra bộ rễ hoa, đâm vào trong máu thịt linh thú, bất quá một tức liền đem thịt linh thút hút sạch sẽ.

Nàng hoảng sợ, mới ngơ ngẩn nói: "Nhưng mà, ta là người, không có rễ a..."

"Vậy ngươi muốn ăn như nào?" Tiên tôn hỏi.

Lúc sau Tiên tôn liền nhìn nàng làm sao nhóm lửa xẻo thịt, đun nấu gia vị, bận rộn non nửa cái canh giờ liền làm ra một bàn đồ ăn ngon đầy đủ hương vị màu sắc.

"Tiên tôn, đây mới là thức ăn người ăn, ngài thử xem." trước khi hắn tính duỗi tay thả bộ rễ ra, nàng ân cần đưa hắn một bộ chén đũa, mỉm cười nói: "Dùng đôi đũa này, gắp đưa vào miệng, mới có thể nếm ra mùi vị."

Tiên tôn chần chờ một lúc, thấy nàng mắt lộ ra chờ đợi, liền nhận lấy đôi đũa, vụng về mà dùng đũa gắp một miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng.

Đã hóa thành hình người, liền có miệng lưỡi, đã có miệng lưỡi, liền có thể nếm ra tất cả mùi vị nhân gian.

"Tiên tôn, hương vị như thế nào?"

Mềm mại thơm ngon, hương thơm lưu mãi trong miệng.

Nhưng hắn hình dung không ra, liền chỉ có gật đầu nói: "Ngon."

Nàng vui mừng cực kỳ, cùng hắn cùng nhau động đũa.

Hắn như suy tư gì mà nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Hóa ra ăn được đồ ăn ngon, liền sẽ vui vẻ như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi." nàng mi mắt cong cong mà nói, "Vạn vật thiên địa sinh trưởng không dễ, vì sinh tồn bất đắc dĩ mà giết hại, nghiêm túc nấu nướng, dốc lòng thưởng thức, tồn tại thật tốt, mới không phụ lòng mỗi một cái sinh mệnh bị chúng ta nuốt vào bụng."

Tiên tôn đáy mắt khẽ run, tựa hồ bị nàng vui vẻ lây nhiễm, khóe môi cũng có độ cong một tia ấm áp nhu hòa.

"Tiên tôn, ngài nếu là thích, về sau ta ngày ngày nấu cơm cho ngài, được không?"

"Được."

Chỉ là tùy ý một câu như vậy, nàng liền nấu cơm một trăm năm, thẳng đến nàng tu thành Kim Đan, tích cốc đi xa.

Hiện giờ nhớ lại, ở những cái ngày ấm áp gió xuân đó, hắn dạy bảo nàng như nào trở thành một cường giả, mà nàng dạy hắn như nào đương một con người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio