Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 139: thiệt thòi lớn rồi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng khó trách Trương Huyền không cao hứng, hắn nói dược liệu quý giá, chỉ là mượn cớ mà thôi. Có chân khí tinh khiết khơi thông kinh mạch, cần gì phải đi tìm dược liệu cơ chứ?

Nếu như để đối phương đi mua, hắn kiếm tiền thế nào đây?

Hắn đang muốn giải thích, nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến cho đối phương ngoan ngoãn đưa tiền, không cần phải tiếp tục băn khoăn những chuyện này thì đã thấy Lăng Thiên Vũ vỗ trán một cái, cười nói:

- Dương sư, người xem, ta cũng không hiểu lắm về dược liệu, e rằng phải làm phiền người hỗ trợ mua!

Nói đoạn hắn lấy ra một tờ kim phiếu rồi đưa tới.

Không phải là hắn hiểu ý của Trương Huyền, mà là theo hắn thấy, võ giả đều sẽ giấu làm của riêng, vị danh sư trước mắt này có thể chữa trị cho thê tử mà ngay cả Nguyên Ngữ đại sư cũng không thể chữa trị được, nhất định sẽ phải dùng bí phương độc nhất của bản thân người ta.

Nếu như hắn đi mua dược liệu, đây không phải là muốn vạch trần bí phương của đối phương hay sao?

Tình huống như thế đối phương có thể cao hứng được mới là lạ!

Vì lẽ đó hắn mới lập tức thay đổi lời nói.

- Ừm!

Nghĩ một chút, Trương Huyền cũng đã hiểu ra, cho nên hắn cũng không giải thích mà chỉ vẫy tay để Tôn Cường tiếp nhận kim phiếu.

Đường đường là danh sư, tự tay đi nhận tiền, há không phải quá mất giá sao?

- Được rồi, hiện tại ta sẽ chữa trị cho nàng!

Thành công thu được kim phiếu, Trương Huyền cũng không phí lời mà một lần nữa đi tới trước mặt Ngọc Nhu. Tay lần nữa lấy ra ngân châm, quay về mấy chỗ nơi kinh mạch tích tụ rồi đâm vào.

Cùng lúc đó, chân khí cũng rót vào trong cơ thể của đối phương.

Xì xì xì!

Từng luông chân khí tinh khiết quét qua, mọi bế tắc trước đó lập tức biến mất.

Ngọc Nhu vẫn luôn hôn mê ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

- Chuyện này...

Lăng Thiên Vũ và mọi người trong phòng giật nảy mình.

Không phải ngươi nói nếu như trị liệu, muốn đứng dậy rất khó... Cần tám, chín ngày và tiêu tốn rất lớn hay sao?

Lúc này mới qua mấy tức mà người đã tỉnh rồi, hơn nữa, có vẻ như mới chỉ có mấy trâm...

- Trời ạ, thất thủ...

Hiển nhiên cũng không nghĩ tới đối phương lại tỉnh nhanh như vậy, suýt chút nữa Trương Huyền đã phun máu.

Một lần đã tỉnh, hắn kiếm tiền thế nào nữa chứ?

Thiên Đạo Đồ Thư Quán chỉ nói ra chỗ thiếu sót, không hề nói hiệu quả sau khi giải quyết thiếu sót. Cũng không biết những chỗ sau khi đã được thông suốt có thể khiến cho người ta thức tỉnh, vốn hắn nghĩ một ngày giải quyết mấy chỗ, chín ngày sẽ giải quyết xong tất cả, vừa vặn kéo dài thời gian. Khi đó cũng có thể kiếm được tiền, thế nhưng nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, chỉ mới châm mấy nơi thì người đã tỉnh rồi.

Khục khục.

Tỉnh quá nhanh... Khiến cho người ta cảm thấy một chút độ khó mảy may cũng không có, làm sao có thể lừa gạt tiền được nữa chứ?

Trương Huyền phiền muộn một trận.

- Dương sư lợi hại!

Sau khi hết khiếp sợ, Lăng Thiên Vũ triệt để bái phục.

Mặc dù coi như là mấy châm đơn giản, thế nhưng trên thực tế lại giấu diếm huyền cơ, làm cho người ta có một loại thâm ảo khó có thể hiểu rõ. Nếu không phải vậy, vì sao ngay cả Nguyên Ngữ đại sư cũng không làm được? Mà vị Dương sư này, một lần đã có thể giải quyết được cơ chứ?

Rất rõ ràng, đây là năng lực!

- Sao?

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ cảm thấy mình đã hớ khi đưa kim phiếu, thế nhưng lại thấy đối phương càng thêm sùng bái, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, vung tay lên, lạnh nhạt nói:

- Ngày thứ nhất trị liệu cũng chỉ có thể làm cho nàng thức tỉnh, ngày hôm nay ta sẽ chuẩn bị một ít dược liệu độc môn, giúp nàng khôi phục nguyên khí. Sau khi chuẩn bị xong ta sẽ phái người đưa tới.

- Vâng!

Lăng Thiên Vũ vội vàng gật đầu.

- Ừm!

Trương Huyền cũng không tiếp tục nói nữa.

- Vậy chúng ta không quấy rầy Dương sư nữa...

Nói xong hắn ra hiệu cho thuộc hạ một lần nữa nâng thê tử lên, định rời đi.

- Thiên Vũ...

Hai tên thuộc hạ còn chưa tới trước mặt thì nữ tử trên băng ca đã lên tiếng, thân thể loáng một cái đã chậm rãi đứng lên.

- Thân thể nàng còn yếu, nhanh nằm xuống...

Thấy nàng đứng dậy, Lăng Thiên Vũ vội vàng đi tới.

- Không cần, nằm nửa năm thiếp cảm thấy thân thể tê cứng, cho nên thiếp muốn đứng dậy đi lại một chút...

Ngọc Nhu được đối phương nâng đỡ, tuy rằng thân thể còn có chút suy yếu, thế nhưng muốn đi bộ cũng đã không thành vấn đề.

- Chính là vị Dương sư này xuất thủ cứu nàng.Lăng Thiên Vũ vội vã giới thiệu.

- Dương sư? Danh sư?

Con ngươi Ngọc Nhu co rụt lại, vội vàng quỳ gối xuống:

- Ngọc Nhu đa tạ ân cứu mạng của Dương sư...

- Chỉ là nhấc tay mà thôi, nhấc tay mà thôi.

Trương Huyền âm thầm đau lòng, trên mặt lại ra vẻ không để ý lắm.

Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, mấy người Lăng Thiên Vũ lại càng thêm khâm phục.

Đây mới đích thực là danh sư!

Giải quyết được vấn đề lớn như vậy mà lại không khoe khoang công lao, khiến người ta khâm phục bội phần.

Nực cười mới vừa rồi còn hiểu lầm đối phương, thực sự là... lấy tâm tiểu nhân chi đo lòng quân tử.

Rất nhanh, Lăng Thiên Vũ được giải quyết vấn đề xong mang theo thê tử rời khỏi đình viện. Mà Tôn Cường cũng thức thời, vội vàng cầm kim phiếu trong tay đưa cho hắn.

Trương Huyền tùy tiện nhìn một chút, âm thầm thán phục.

Mười tấm mười vạn, cộng lại đã là một trăm vạn.

Không biết Dương Mặc phải lừa bao lâu mới lừa gạt được nhiều tiền như vậy, danh sư chỉ xem bệnh một cái đã được nhiều tiền như thế... Ngẫm lại quả thực rất khủng bố.

Chỉ là... sau khi hết khiếp sợ, Trương Huyền vẫn cảm thấy đau đầu như cũ.

Một trăm vạn xem ra thì rất nhiều, trên thực tế đối với tình hình trước mắt của hắn mà nói... Vẫn như muối bỏ biển.

Vốn hắn còn muốn kéo dài thêm mấy ngày, kiếm thêm một chút tiền, kết quả... người ta không những đã tỉnh táo, mà còn đứng đứng dậy đi ra ngoài, nếu như lại liều mạng kéo dài thời gian cũng không được tốt lắm.

- Bệnh của thê tử Lăng đại nhân là bệnh khó xử lý nhất trong toàn bộ Thiên Huyền thành, lão gia trị bệnh một lần không chỉ khiến cho phu nhân tỉnh táo mà còn có thể trực tiếp đi bộ, quả thực quá lợi hại...

Tôn Cường hưng phấn lên tiếng, vẻ sùng bái lộ rõ trên mặt.

Không nghe lời này còn tốt, vừa nghe xong Trương Huyền càng thêm phiền muộn.

Thật vất vả mới bắt được phú hào ức vạn, kết quả bởi vì không biết hiệu quả sau khi trị liệu mà không mạnh mẽ vơ vét, ngẫm lại cũng đủ bi thương.

- Thôi đi, làm như nào tính bấy nhiêu vậy!

Nếu không thể kéo dài, vậy thì mau mau chữa khỏi, Trương Huyền đưa cho Tôn Cường một tấm kim phiếu, lại đưa một tờ giấy để hắn đi mua một chút dược liệu.

Mặc dù là luyện đan sư chính thức, lại là thông qua luận đan để tấn cấp, không luyện chế đan dược được. Thế nhưng nếu muốn điều chế một ít thuốc bột vẫn rất đơn giản.

Những thuốc bột này coi như dược liệu quý giá, giá sẽ cao đấy!

Mà đối phương chỉ lo bản thân hắn tức giận, cũng sẽ không tìm người để kiểm nghiệm.

...

- Ông chủ, mang tới đây một bình trà!

Đứng ở trước mặt quán trà, Đỗ Viễn tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, tiện tay ném ra một đồng tiền vàng.

- Có ngay đây!

Ông chủ quán trà này là một lão đầu hơn năm mươi tuổi, miệng cười khanh khách bưng ra một bình trà, đi tới trước mặt hắn.

- Ông chủ, ta hỏi ngươi một chuyện...

Thấy thương hàng này vừa vặn đối diện với phủ đệ, Đỗ Viễn không nhịn được mở miệng hỏi.

- Khách quan muốn hỏi gì cứ việc nói...

Nhìn thấy đồng tiền vàng, hai mắt ông chủ nhất thời sáng lên.

- Ta muốn hỏi một chút về đình viện phía đối diện...

Đỗ Viễn chỉ về phía đối diện, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên đã nhìn thấy cửa lớn đình viện phía đối diện lại mở ra.

- Sao vậy? Sao Tôn Cường lại đi ra sao?

Còn tưởng rằng Tôn Cường đi ra ngoài làm việc thì tiếp theo đã nhìn thấy Lăng Thiên Vũ đang đỡ một bóng người chậm rãi bước ra ngoài.

- Đây là... thê tử của Lăng Thiên Vũ?

Toàn thân Đỗ Viễn chấn động, suýt chút nữa đã bị hù chết.

Thê tử Lăng Thiên Vũ hắn từng gặp mặt một hai lần, vừa nãy bị bệnh nặng tới mức nằm trên cáng khiêng vào trong, mà lúc này mới qua bao lâu cơ chứ?

Đã đi ra ngoài rồi?

Có cần khuếch đại như vậy hay không?

Ta không nhìn nhầm đó chứ...

Nếu không phải đã sớm biết thê tử của Lăng Thiên Vũ bị bệnh nặng, hắn cũng sẽ tưởng rằng có phải đối phương đang diễn trò hay không...

Trời ạ, đây chính là chứng bệnh mà ngay cả Nguyên Ngữ đại sư cũng không giải quyết được, đi vào không tới mười phút... Đã tự đi bộ ra...

Đỗ Viễn cảm thấy có phải hai mắt của mình đã mù lòa rồi hay không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio