Thiên Đế Bất Tử

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mang theo Lâm Khuynh Thành rời khỏi nơi ở, trên đường đi có rất nhiều đệ tử nhìn về phía Lâm Khuynh Thành.

Mặc dù những ngày này Cổ Trình Thành không ra khỏi cửa, nhưng tin tức Lâm Khuynh Thành lựa chọn liên hôn với Sở Vân Mặc đã được truyền đi rộng rãi.

Không có gì ngạc nhiên khi yêu nghiệt của Chu gia là Chu Đồng và ba thiên tài của Sở gia đều vì điều này mà phải chịu rất nhiều nghi ngờ.

“Chỉ xét về ngoại hình thôi, thì Sở Vân Mặc quả thực rất ưu tú”.

“Ha ha, trông đẹp thì có ích lợi gì? Trong thế giới tu hành, thực lực mới là gốc rễ”.

“Dáng người của Lâm sư muội rất tốt, đáng tiếc lại đeo mạng che mặt, không biết dung mạo thật của nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào”.

Trên đường đi, rất nhiều đệ tử không nhịn được mà bàn tán sôi nổi.

Tuy nhiên không ai dám nói về chuyện thiên uy của Sở Vân Mặc, điều này chứng tỏ việc Cổ Trình Thành đánh Thẩm Khách có ảnh hưởng khá lớn.

Tuy nhiên, nếu hôm nay Cổ Trình Thành bị Thẩm Từ trừng phạt, vậy chuyện sau đó sẽ khó mà nói.

Đi xuống Thiên Phong, trước con đường dài, một bóng người cường tráng chậm rãi xuất hiện.

Người này thân cao tám thước, khiêng một cây kích khổng lồ, đứng ở giao lộ đường Thiên Phong, giống như một vị chiến thần.

Cùng là đệ tử của Thẩm gia, nhưng Thẩm Từ và Thẩm Khách có ngoại hình và vóc dáng khác nhau như trời với đất, Thẩm Từ rõ ràng là một cường giả luyện thể.

“Ha ha, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, thật sự dám tới”.

Thẩm Từ nhìn Cổ Trình Thành đang bình tĩnh đi xuống, trong mắt hiện lên một tia hung ác.

Đệ đệ của hắn ta là Thẩm Khách bị Cổ Trình Thành sỉ nhục trước mặt mọi người, chuyện này không chỉ là nỗi xấu hổ của Thẩm Khách mà còn là nỗi xấu hổ của cả Thẩm gia.

Hôm nay, hắn ta muốn tìm lại sự công bằng cho đệ đệ của mình.

“Có gì mà không dám?”

Cổ Trình Thành nghe vậy không tỏ ý kiến, tay phải ngoắc một cái, một cây trường thương dày nặng màu bạc xuất hiện trong tay hắn.

Sau đó, Cổ Trình Thành trực tiếp đi đến chỗ Thẩm Từ: “Thẩm Từ, ngươi truyền âm cho cả tông môn, còn nói lời xúc phạm ta quá đáng, hôm nay nếu Sở Vân Mặc ta thắng, ngươi phải quỳ xuống dập đầu ba cái, nếu ta thua, ta sẽ quỳ xuống nhận lỗi, có dám không?”

“Ha ha, thật thú vị, trận này ta đồng ý, ngươi có bản lĩnh thì khiến cho ta quỳ xuống đi, đồ nam không ra nam nữ không ra nữ!”

Thẩm Từ nghe được lời này lập tức cười khẩy, ngay sau đó hắn cong chân bật lên, kèm theo một tiếng nổ lớn, thân hình cường tráng của Thẩm Từ giống như một con bò đực lao tới, đâm hướng Cổ Trình Thành một cách tàn nhẫn.

“Đi chết đi!”

Gầm lên một tiếng, gân tay trên tay phải của Thẩm Từ lộ ra, sau đó cây kích khiêng trên người hắn vẽ ra một tia sáng, đâm mạnh về phía Cổ Trình Thành.

Keng!

Cổ Trình Thành hung hăng giơ cây trường thương trong tay lên, trong nháy mắt chặn được cây kích, một cách dễ dàng.

“Chỉ vậy thôi sao?”

Khóe miệng Cổ Trình Thành giơ lên một đường cong giễu cợt, sau đó sức mạnh của hai mươi con hổ bộc phát trong nháy mắt: “Cút!”

Sắc mặt Thẩm Từ đột nhiên thay đổi, hắn ta cảm giác được một cỗ lực lượng không thể ngăn cản từ trên kích phát ra, cả người không khỏi nhanh chóng lui về phía sau.

Cổ Trình Thành xoay trường thương trong tay, nhảy lên, đập mạnh một cú từ trên xuống dưới về phía Thẩm Từ đang rút lui.

Lúc này Thẩm Từ không còn chút khinh thường nào nữa, cưỡng ép ngăn cản lực dội ngược ra.

Võ hồn, Bá Hồn Hổ!

Gầm!

Một con hồn hổ sọc vàng khổng lồ xuất hiện, sau đó, cây kích trong tay Thẩm Từ đều bị bao phủ bởi những sọc hổ.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát, Thẩm Từ ổn định thân thể, rống lên như hổ, vung cây kích như cuồng long vẫy đuôi, đánh thẳng vào trường thương của Cổ Trình Thành.

“Võ hồn cực phẩm Bá Hồn Hổ, một khi được kích hoạt, có thể tăng sức mạnh của tu sĩ lên 30%.

Thẩm Từ vốn là thể tu, nhưng Sở Vân Mặc lại có ý định đối đầu trực diện với Thẩm Từ, đúng là ngu không ai bằng”.

Mọi người đều biết rằng pháp tu đánh thể tu dựa vào sức mạnh của các nguyên tố và võ kỹ huyền diệu, nhưng chưa bao giờ thấy pháp tu dám đối đầu trực diện với thể tu.

Đang nói chuyện, Cổ Trình Thành và Thẩm Từ đã đối mặt nhau, khiến mọi người kinh ngạc là Cổ Trình Thành thậm chí không hề kích hoạt võ hồn mà chỉ đơn giản là mượn sức mạnh của sấm sét.

Bùm!

Sức mạnh khổng lồ tạo ra một cơn cuồng phong, tất cả đệ tử xung quanh đều vận chuyển nguyên lực để chống cự, sấm sét và sọc hổ vàng nổ tung, bụi mù tràn ngập trong không khí.

Một bóng người bay ra.

“Là Sở Vân Mặc?”

“Không đúng, dáng người này... không thể nào!”

Bùm!

Thẩm Từ ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, trường kích trong tay rơi xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Bộp bộp bộp!

Cổ Trình Thành bước ra từ đám bụi mù, nhanh chóng đi tới trước mặt Thẩm Từ.

Sau đó hắn đột nhiên đá ra một chân, đá thẳng vào má Thẩm Từ, cả hàm răng trong miệng lập tức bị đá gãy.

Thẩm Từ không khỏi rên rỉ đau đớn.

“Ngày đó ta vừa trở về đã từng nói, nếu có ai dám nhắc đến tai họa ngầm trong thân thể ta, ta sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất, Thẩm Từ, từ trước đến nay ta nói được thì làm được”.

Cổ Trình Thành chỉ xéo cây thương trong tay vào trán Thẩm Từ, sau đó lạnh lùng quát: “Quỳ xuống dập đầu!”

Tức khắc, mọi người đều kinh ngạc.

“Làm sao có thể!”

Mọi người nhìn nhau kinh ngạc, Thẩm Từ là thể tu trúc thể hậu kỳ, còn Võ hồn là Bá Hồn Hổ có thể tăng cường sức mạnh cho thể tu, thế mà lại bị Sở Vân Mặc đánh gục chỉ bằng một đòn.

Trò đùa gì đây?

Sở Vân Mặc là ai? Trong số hậu duệ trực hệ của Sở gia, hắn tuyệt đối không phải là yêu nghiệt mạnh nhất, hôm nay bộc phát khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

“Sở Vân Mặc, ta là đệ tử của Thần Vũ Điện, ngươi thật sự muốn nhục nhã ta như vậy sao?”

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, sỉ nhục ngươi thì đã sao?”

Cổ Trình Thành nghe được lời này thì nói một cách nhẹ nhàng.

“Ngũ đệ, một vừa hai phải”.

Một giọng nói vang lên từ trong đám đông, mọi người nghe vậy đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một bóng người từ từ bước ra từ phía sau đám đông cách đó không xa.

“Sở Tu!”

Nhìn thấy người đang đi tới, có người nhịn không được nói.

Người đứng đầu của tam đại yêu nghiệt nổi danh nhất Sở gia, cũng là đích trưởng tử của Sở Vấn, so về tư chất thì có phần thua kém Chu Đồng và Đường Vô Kỷ, nhưng chắc chắn là hậu duệ trẻ tuổi nổi danh nhất ở Sở gia.

Cổ Trình Thành nghe vậy cũng nhìn về phía Sở Tu, giống Sở Vân Mặc, Sở Tu cũng là một mỹ nam tử, nhưng khí chất lại càng sắc bén, giống như một thanh trường kiếm chưa bao giờ được rút ra khỏi vỏ, một khi ra khỏi vỏ, liền có thể trảm phá phong vân.

“Xem ra Thẩm Từ đã bị Sở Tu xúi giục”.

Cổ Trình Thành âm thầm lẩm bẩm, bất kỳ người nào của Sở gia lúc này đều không thích hợp xuất hiện, mà người xuất hiện nhất định là người sau lưng Thẩm Từ.

“Sở Vân Mặc sợ nhất chính là vị đại ca này”.

“Đúng vậy, ta còn nhớ một năm trước, Sở Vân Mặc vì làm sai chuyện gì đó chọc giận Sở Tu, cho nên trốn nửa tháng mới dám ra ngoài”.

Nhìn thấy người tới, mọi người không khỏi nhớ tới chuyện cũ.

Trong ký ức của Sở Vân Mặc, hắn đúng thật rất sợ Sở Tu!

“Xin lỗi Thẩm sư đệ thì việc này sẽ kết thúc, Sở gia chúng ta và Thẩm gia vẫn luôn có quan hệ tốt, không đáng vì một chút chuyện nhỏ nào đó dẫn đến mâu thuẫn”.

Sở Tu thanh âm trong trẻo, trong lời nói có uy lực không thể cự tuyệt.

Cổ Trình Thành nghe vậy, lập tức tức giận đến bật cười: “Đầu của ngươi bị lừa đá sao?”

Hửm?

Sở Tu sửng sốt.

Mọi người đều sửng sốt.

Đây chính là Sở Vân Mặc sợ Sở Tu như sợ hổ sao?

Một người thực sự có thể thay đổi như thế này sao?

Bùm!

Sức mạnh cuồng bạo dâng trào, đằng sau Cổ Trình Thành, võ hồn Lôi Long cực phách xuất hiện.

Người ngươi có thể nghi ngờ, nhưng làm sao có thể nghi ngờ võ hồn? Khí tức võ hồn của mỗi người là có một không hai, cho dù là cùng một Lôi Long cực phách, nhưng hơi thở của ký chủ chứa đựng trong Lôi long cực phách của những người khác nhau cũng khác nhau.

Lôi long cực phách trước mặt rõ ràng là võ hồn của Sở Vân Mặc, điều này không thể nhầm lẫn được.

Trường thương trong tay xoay tròn, đâm thẳng vào lòng bàn tay Thẩm Từ: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đây là chuyện hiển nhiên, Thẩm Từ, nếu ngươi không quỳ xuống, hôm nay ta giết ngươi, Thẩm gia của ngươi cũng không làm gì được ta”.

Trường thương xuyên qua lòng bàn tay, Thẩm Từ lập tức đau đớn rên rỉ, trên mặt đổ mồ hôi lạnh.

“Làm càn, ngũ đệ, ngươi thật to gan!”

Sở Tu gầm lên.

Thân hình như một cái bóng, một chưởng tát về phía Cổ Trình Thành.

Tu vi Trúc Thể viên mãn bùng nổ, gió lốc lay động, nguyên lực hội tụ lại.

Đệ tử của ba gia tộc thấp hơn ở Đạp Vân Tông luôn đi theo yêu nghiệt của ba gia tộc cao hơn.

Thẩm Từ gây rắc rối với Cổ Trình Thành là bởi vì hắn ta được Sở Tu chống lưng, nếu Sở Tu làm lơ chuyện trước mắt, sau này Thẩm Từ làm sao có thể trung thành đi theo hắn ta?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio