Thiên Địa Bá Khí Quyết

chương 12: chiến đi (2).

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới loại cục diện này, Phong Vân Vô Ngân liều mình đi hiểm một nước! Cùng lúc không để Phong Vân Tuyết phải chịu nhục, về phương diện khác, chính là tìm một tư cách dự thi.

- Nếu có thể đánh bại người trước mắt kia, chưa chắc đã không phải không có cơ hội tiến nhập Ngạo Hàn Tông!

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân chuyển từ trên mặt Phong Vân Tuyết, đến khuôn mặt đầy thịt thừa của Nạp Lan Mãnh.

- Vô Ngân... Đừng hồ đồ... Mau chóng rời khỏi lôi đài!

Phong Vân Tuyết hoảng loạn gọi.

- Úc? Tiểu hài tử xấu xa, ta không nghe nhầm đi sao? Ngươi muốn thay thế tiểu thư Phong Vân Tuyết, so đấu với ta? Não ngươi có vấn đề?

Nạp Lan Mãnh cũng không biết Phong Vân Vô Ngân, hắn không giận, ngược lại cười nói:

- Ha ha ha ha! Đây là hài đồng nhà ai? Người điên! Cư nhiên là người điên! Ha ha ha ha!

Cũng đúng, một hài đồng thoạt nhìn chưa đủ mười ba tuổi, vẻ mặt lãnh tĩnh, luôn mồm muốn thay thế Phong Vân Tuyết cường giả Hậu Thiên lục phẩm, đối chiến một người có vũ lực vô cùng cường hãn, ngay cả Phong Vân Tuyết đều không thể chịu nổi, Nạp Lan Mãnh... Đây không phải là hành vi của người điên thì là cái gì?

Huống hồ, trên người hài đồng kia, tuyệt đối không có nửa điểm huyền khí ba động!

Trên đài chủ tịch, chỉ yên lặng quan sát Phong Vân Vô Ngân, cũng không ngăn cản hành vi hoang đường vô căn cứ của Phong Vân Vô Ngân.

Lúc này, Phong Vân Mặc điên cuồng gầm rú lên:

- Tuyết nhi, ngươi lui ra! Để Vô Ngân lên! Để Vô Ngân thay thế tư cách dự thi của ngươi!

Trong con ngươi Phong Vân Mặc đã hiện ra rất nhiều tơ máu, thần thái bên ngoài giống như một tên dân cờ bạc thua trắng tay, còn cơ hội mở bát một lần cuối cùng, tuy rằng cơ hội thắng trong lần này gần như không đủ một phần vạn, thế nhưng, hắn vẫn muốn đánh cuộc! Đương nhiên, loại đánh cuộc này, thuần túy là mù quáng, không thể tránh được, bị bất đắc dĩ!

Để Phong Vân Tuyết ở lại trên sàn đấu, có tác dụng gì? Thế bại đã định, không còn nửa bước có thể xoay sở!

- Tuyết nhi, đi xuống!

Phong Vân Mặc điên cuồng hô nói.

Phụ mẫu của Phong Vân Tuyết cũng thừa dịp cơ hội này, khàn giọng kêu gọi...

- Tuyết nhi, nghe tộc trưởng nói, xuống! Nhanh xuống mau!

- Vô Ngân, nhanh chóng lui lại! Đây không phải trò đùa! Đây là chiến đấu sinh tử! Lui ra!

Phong Vân Tuyết cũng liên tục gọi Phong Vân Vô Ngân. Nàng run rẩy đứng thẳng lên, cầm kiếm chỉ vào Nạp Lan Mãnh, miễn cưỡng vận một tia huyền khí cuối cùng, trên trường kiếm nhất thời bộc phát ra ánh sáng...

- Nạp Lan Mãnh, chúng ta tiếp tục!

- Hừ! Tiểu thư Phong Vân Tuyết, nàng đã là nỏ mạnh hết đà, cần gì phải đau khổ chống đỡ? Trên thực tế, người ngu muội quả nhiên không tốt, nàng nghĩ lại, hai người chúng ta, nếu hôm nay định ra danh phận phu thê, ngày khác ta tiến vào Ngạo Hàn Tông, nàng làm sao lại không có nửa điểm chỗ tốt? Ta lấy lời hay khuyên nàng, nàng theo ta đi!

Nạp Lan Mãnh loại bỏ Phong Vân Vô Ngân, lại quay đầu hèn mọn cười nhìn Phong Vân Tuyết.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân giận giữ lời nói vô lễ của Nạp Lan Mãnh, sỉ nhục Tuyết tỷ hắn, đồng thời lại dùng khóe mắt dư quang quét sang phía ba vị trọng tài Ngạo Hàn Tông. Ba vị trong tài, tất cả đều không nói ra một tiếng, dường như là một loại thái độ ngầm đồng ý đối với hành vi chen ngang quấy rối của Phong Vân Vô Ngân.

Mà trận doanh của sáu đại gia tộc, cũng không một ai đứng ra quát lớn ngăn cản Phong Vân Vô Ngân.

Cũng đúng, một tiểu hài đồng, có năng lực làm mưa làm gió được gì? Có tư cách gì ngăn cản những người này?

Phong Vân Vô Ngân không nói thêm, bước nhanh lên lôi đài, che trước người Phong Vân Tuyết và Nạp Lan Mãnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nạp Lan Mãnh.

- Mẹ nó! Người điên, cút cho ta!

Sát khí trong mắt Nạp Lan Mãnh bành trước! Hắn không thể dễ dàng tha thứ một người điên, lặp đi lặp lại làm rối nhiều lần!

Trên thực tế, trong lòng Phong Vân Vô Ngân cũng không nắm chặt sẽ thắng Nạp Lan Mãnh. Bất quá, cầu phú quý trong hiểm nguy, nếu có thể đánh bại Nạp Lan Mãnh, như vậy có một tia hi vọng tiến vào Ngạo Hàn Tông.

Không thể tiến vào Ngạo Hàn Tông, Phong Vân Vô Ngân chung quy không thể đạt được kết quả mình mong muốn trên con đường võ giả.

Thiên Địa Bá Khí Quyết, chỉ bất quá là công pháp tu luyện huyền khí, không phải vũ kỹ cao cấp, có loại công pháp này, mà không có vũ kỹ tương xứng phụ tá, vậy thì quả thực là một loại lãng phí xa xỉ..

Mà Độc Cô Cửu Kiếm, tại thế giới này chắc gì đã là tuyệt thế bí điển?

Nếu như mục tiêu của Phong Vân Vô Ngân chỉ là võ giả Tiên Thiên trở xuống, như vậy, hắn có thể co đầu rút cổ, khổ tâm tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết và Độc Cô Cửu Kiếm.

Thế nhưng, Phong Vân Vô Ngân biết, tại thế giới coi trọng vũ lực này, trên cảnh giới Hậu Thiên, còn có Võ giả Tiên Thiên cường đại hơn, mà cảnh giới Tiên Thiên, chỉ sợ cũng không phải cường giả cao nhất trên thế giới này.

Nếu như Phong Vân Vô Ngân muốn kiến công lập nghiệp trên con đường võ đạo, tất nhiên phải gia nhập một tông môn.

Huống hồ, hiện nay Tuyết tỷ nguy tại sớm tối, nếu như Phong Vân Vô Ngân không ra tay đánh cuộc, lẽ nào mặc cho Tuyết tỷ chịu nhục?

Chiến đi!

- Mãnh nhi, nếu người điên này dây dưa không ngớt, vậy thì ngươi tiễn hắn một đoạn đường đi!

Lúc này, rốt cuộc tộc trưởng Nạp Lan gia tộc Nạp Lan Phi cũng không nhìn được nữa, trực tiếp cất giọng the thé nói:

- Từ một năm trước, lẽ ra hắn nên trở về với cát bụi, chúng ta khoan hồng độ lượng, sứ giả Ngạo Hàn Tông Da Luật Hoành nhân hậu, mới thả cho hắn một đường sống tạm, hiện nay hắn không biết tốt xấu, tự tìm đường chết, vậy cũng không trách được chúng ta lấy lớn hiếp mạnh rồi!

Trong ánh mắt Nạp Lan Phi truyền sang ám chỉ cho Nạp Lan Mãnh, Giết!

Mà đám người Phong Vân gia tộc, một ít phụ nhân có chút lương tâm, đều vội vàng há miệng nói với Phong Vân Mặc:

- Tộc trưởng, xem ra tinh thần của hài tử Vô Ngân này đã xảy ra chút vấn đề, phụ mẫu hắn đều chết, cô độc thương cảm, mắt thấy sẽ bị tên cường đạo Nạp Lan gia tộc đánh thành tro bụi, vô cùng thê thảm, mong tộc trưởng khuyên can, không nên để hắn tiếp tục liều lĩnh làm ẩu nữa.

- Làm càn! Ta đã nói qua, Vô Ngân thay thế Tuyết nhi xuất chiến, các ngươi lại còn ồn ào cái gì?

Sắc mặt Phong Vân Mặc như chết lặng, khóe miệng co quắp vài lần, ánh mắt dại ra.

Trên lôi đài.

- Được rồi, nếu ngươi muốn chết, Nạp Lan Mãnh ta sẽ thành toàn ngươi! Trước tiên chém giết ngươi, sau đó đối phó tiểu thư Phong Vân Tuyết, cũng không phải việc quá tốn sức gì!

Nạp Lan Mãnh nhe răng cười, huyền khí toàn thân bắt đầu lưu động, trên cự kiếm, sát khí hung ác lưu chuyển không ngớt.

Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng rút cành cây cắm ở dưới chân mình lên, lập tức múa vài cái, không hề kết cấu, nhưng tinh diệu của Độc Cô Cửu Kiếm lại róc rách chảy qua giống như dòng suối trong đầu Phong Vân Vô Ngân.

Trên lôi đài!

Nạp Lan Mãnh mười tám tuổi, được cho là nam nhân thành niên. Thân thể hắn cường tráng như gấu, thân cao một thước tám mấy, đứng ở trên lôi đài giống như một ngọn núi nhỏ, thêm nữa khí tức hắn rất ngưng trọng, hạ bàn vững chắc, tự nhiên sinh ra cảm giác khiến cho kẻ khác khó có thể vượt qua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio