Thiên Địa Bá Khí Quyết

chương 14: khiến phun máu (1).

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thuận tiện... Chém giết Phong Vân Vô Ngân! Chúng ta chuẩn bị mà chiến, tất nhiên đứng ở thế bất bại!

- Đúng vậy, gia gia!

Nạp Lan Vô Ưu thản nhiên cười, cầm kiếm đi lên lôi đài.

Trận doanh của Phong Vân gia tộc.

- Tái chiến một hồi? Lấy danh ngạch Phong Vân Vô Ngân vừa mới thu được, đi đánh cuộc cùng danh ngạch của Nạp Lan Vô Ưu? Đánh, hay không đánh?

Phong Vân Mặc xoa xoa tay, trên mặt hiện ra vẻ xoắn xuýt.

Tuy rằng vừa rồi Phong Vân Vô Ngân dùng một chiêu bại địch, thế nhưng hiện tại hồi tưởng lại, Phong Vân Mặc thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc Phong Vân Vô Ngân dựa vào cái gì để thắng Nạp Lan Mãnh. Suy đi tính lại, chỉ có hai chữ... Vận khí!

Hiện tại, nếu lại đánh cuộc vận khí của Phong Vân Vô Ngân, thực sự trong lòng Phong Vân Mặc cảm thấy bất an!

- Phụ thân, hiện nay Phong Vân gia tộc chúng ta đã thành thể cưỡi hổ, không muốn đánh cũng phải đánh! Không cược cũng phải cược! Phụ thân nhìn một chút, sứ giả đại nhân của Ngạo Hàn Tông, không phải đã lên tiếng rồi? Chiến!

Trưởng tử Phong Vân Sở nói thẳng.

Mà trong lòng hắn lại tính toán một phen khác... Tiểu hài tử xấu xa Phong Vân Vô Ngân này, đánh bậy đánh bạ, nhưng thực ra lại lọt vào mắt xanh của ba vị sứ giả đại nhân Ngạo Hàn Tông, rất có thể cuối cùng sẽ tiến nhập Ngạo Hàn Tông, trở thành đệ tử tông môn cao quý. Điều này sao có thể?

Tiểu hài tử xấu xa này rất cổ quái, sớm đã hận thấu xương Phong Vân gia tộc chúng ta và đám người liên quan. Nếu như để hắn cường thế, một ngày kia, tất nhiên hắn sẽ trở về gia tộc, trắng trợn trả thù, đến lúc đó, chúng ta lấy cái gì đi chống đối? Chi bằng hôm nay mượn tay của Nạp Lan gia tộc, bóp chết hắn ngay tại trong nôi!

Phong Vân Mặc nghe được Phong Vân Sở nhắc nhở, như vừa tỉnh mộng, hắn đứng lên, gỡ xuống bội kiếm bên hông, cất cao giọng hô với Phong Vân Vô Ngân ở trên lôi đài:

- Hài nhi Vô Ngân, tay ngươi không có một tấc sắt, chuôi kiếm này của gia gia tên là Bích Ngọc Ô Kim Kiếm, chém sắt như chém bùn, vừa lúc giúp ngươi đẩy lui cường địch!

Dứt lời, Phong Vân Mặc thầm vận huyền khí, giơ tay lên, để bảo kiếm kia chậm rãi phóng về phía Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân đạm mạc liếc mắc nhìn Phong Vân Mặc, nghiêng người đi một tí, cũng không đi tiếp bảo kiếm kia, tùy ý nó rơi xuống trên mặt đất.

Phong Vân Vô Ngân xoay người, đi tới phía sau Phong Vân Tuyết, lúc này toàn thân Phong Vân Tuyết đã không còn chút sức lực nào, hắn bèn ngồi xổm xuống:

- Tuyết tỷ, tỷ cho đệ mượn kiếm của tỷ dùng một lát!

Vẻ mặt Phong Vân Tuyết kinh ngạc:

- Vô Ngân, vừa rồi... Vừa rồi làm sao đệ có thể đánh bại Nạp Lan Mãnh? Này... Điều này sao có thể...

Vừa nói nàng vừa lấy trường kiếm của chính mình đưa cho Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân tiếp nhận trường kiếm, nở nụ cười một chút:

- Tuyết tỷ, lần này đệ đối chiến Nạp Lan Vô Ưu, cũng không phải thắng được một danh ngạch vì Phong Vân gia tộc, mà vì giúp tỷ, thực hiện ước mơ tiến vào Ngạo Hàn Tông. Tuyết tỷ, trận chiến này, vì tỷ mà chiến!

Nói xong, Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đứng lên, đi về phía trước hai bước, ngưng thần nhìn về phía đối thủ Nạp Lan Vô Ưu.

Phong Vân Tuyết ngây ngốc nhìn bóng lưng còn nhỏ mà cao ngất, đầy rẫy tự tin của Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt nàng giống như ngây dại.

- Trận đánh vừa rồi, ta thực sự thắng được cực kỳ may mắn! Nạp Lan Mãnh kia được xưng là võ giả Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, cảnh giới cao hơn một mảng lớn so với ta, nếu như hắn vừa lên đã chặt chẽ thủ hộ, lấy tu vi huyền khí canh phòng tử thủ, mặc dù ta nhìn thấy kẽ hở trong kiếm chiêu của hắn, cũng rất khó đả thương hắn.

- Hắn thua vì quá mức coi rẻ ta! Hiện nay, Nạp Lan Vô Ưu này chắc chắn sẽ hấp thu giáo huấn vừa rồi, đánh tiến thối có nhịp. Một khi ta du đấu cùng hắn, tỉ lệ thắng sẽ rất nhỏ.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân cân nhắc:

- Nếu muốn thắng Nạp Lan Vô Ưu, chỉ có thể... Tiên hạ thủ vi cường, từng bước ép sát! Lấy công thay thủ!

Vừa nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Ngân nắm thật chặt trường kiếm trong tay, Thiên Địa Đan Điền đều xoay xung quanh thân thể, tùy thời chuẩn bị thu nạp vào trong cơ thể.

- Tiểu tử Phong Vân Vô Ngân, ngươi vừa may mắn thắng Mãnh ca, chớ đắc ý vênh váo, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết một chút, cái gì mới là thiên tài kiếm đạo...

Nạp Lan Vô Ưu cầm kiếm đứng ngạo nghễ, nói như chế giễu răn dạy Phong Vân Vô Ngân.

Nhưng mà, hắn còn chưa nói hết, hai chân Phong Vân Vô Ngân đã bước lên trước một bước, tùy ý vung ra trường kiếm trong tay, mũi kiếm tà tà chỉ vào ngực trái của Nạp Lan Vô Ưu.

Một kiếm này trông rất thờ ơ đơn thuần, qua loa cho xong, tuyệt đối không chứa bất luận sát chiêu, hậu chiêu tinh diệu gì.

- Di? Đây là kiếm pháp gì?

Trên đài chủ tịch, ba sứ giả Ngạo Hàn Tông đang chuẩn bị nghiên cứu con đường vũ kỹ của Phong Vân Vô Ngân, đồng thời kinh hô.

Một kiếm này của Phong Vân Vô Ngân, là kiếm chiêu của kiếm pháp nào?

Thế nhưng, cũng chỉ là một kiếm đơn giản tùy ý như vậy, lại khiến Nạp Lan Vô Ưu không thể nào chống đỡ! Lúc Nạp Lan Vô Ưu ở bên dưới, đã tính toán tất cả vũ kỹ tối cao của Phong Vân gia tộc trong đầu, xu thế vũ kỹ Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, hắn lường trước, nếu như Phong Vân Vô Ngân xuất thân từ Phong Vân gia tộc, khẳng định sẽ đi theo con đường Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, thế nhưng không nghĩ tới, vừa giao thủ, Phong Vân Vô Ngân lung tung đâm ra một kiếm, không hề có nửa điểm kết cấu!

Trong lúc hoảng hốt, Nạp Lan Vô Ưu dĩ nhiên lùi về phía sau một bước.

Bị một kiếm qua loa của Phong Vân Vô Ngân, trực tiếp dọa lui lại một bước.

- Di?

Đám người xem chiến đấu trên toàn trường, không một ai không sợ hãi.

- Hừ! Đồ chơi tiểu hài tử mà thôi!

Nạp Lan Vô Ưu thẹn quá hóa khùng, huyết khí toàn thân bắn ra, trường kiếm trong tay run lên, xuy xuy rung động, đang muốn thi triển kiếm thức tinh túy của một chiêu Trường Hà Lạc Nhật, phản công lại Phong Vân Vô Ngân.

Trong đầu Phong Vân Vô Ngân chớp động, tất cả đều là yếu lĩnh Phá Kiếm Thức của Độc Cô Cửu Kiếm, một chiêu này của Nạp Lan Vô Ưu vừa thi triển phân nửa, kiếm phong còn chưa hình thành, chiêu số chưa hoàn toàn triển khai, Phong Vân Vô Ngân cũng đã tìm ra mười hai kẽ hở trong kiếm chiêu này của Nạp Lan Vô Ưu, vì vậy, Phong Vân Vô Ngân lại đêm tiếp một kiếm, đâm về phía vai trái Nạp Lan Vô Ưu.

- A?

Nạp Lan Vô Ưu thất kinh, một chiêu này của hắn, nếu là cố gắng phát ra, trường kiếm của Phong Vân Vô Ngân, sớm đã đâm thủng vai trái của hắn rồi! Kẽ hở này, phải cứu!

Nạp Lan Vô Ưu không dám sử dụng toàn bộ một chiêu này, chỉ có thể lùi tiếp một bước! Phong Vân Vô Ngân tiến thêm một bước.

Nạp Lan Vô Ưu lui ra phía sau một bước, sắc mặt đỏ lên, đây không phải là hắn xấu hổ đỏ mặt, phải biết rằng, một chiêu kiếm pháp vừa rồi vừa mới thi triển một nửa đã bị cường ngạnh ép buộc trở về, huyền khí trong cơ thể vốn phát động theo kiếm chiêu, hiện nay kiếm chiêu không thể thu phát tự nhiên, huyền khí đi được nửa đường phải ngược trở về đan điền.

Kích thích khiến cho lục phủ ngũ tạng của Nạp Lan Vô Ưu mơ hồ bị đau, huyết khí xông thẳng lên mặt.

Sau đó, Nạp Lan lại tiếp tục bổ ra một kiếm, nhưng mà, kiếm chiêu này, như trước chỉ thi triển được phân nửa, Phong Vân Vô Ngân lại đâm một kiếm mềm nhũn hướng về phía Nạp Lan Vô Ưu, vừa nhìn chuẩn kẽ hở đâm ra một kiếm, Nạp Lan Vô Ưu thực sự không dám không cứu, chiêu kiếm pháp này của hắn chung quy không thi triển được toàn bộ, lại lui về phía sau một bước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio