Thiên Địa Bá Khí Quyết

chương 31: vào thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Gia Luật huynh đệ! Ha ha, trong sổ đệ tử mà ngươi lựa chọn, thậm chí còn có cả thiếu niên thiên tài thất phẩm sơ kỳ! Gia Luật huynh đệ quả là có ánh mắt rất khá!

- Gia Luật huynh đệ, xong việc ở nơi này, mấy người chúng ta mời ngươi

Đi uổng vài chén.

Trong nháy mắt đà có mấy trọng tài chủ động hỏi thăm Gia Luật Hoành, trong lời nói mơ hồ còn có ý nịnh hót.

Phong Vân Vô Ngân vận chùyển huyền khí lưu chùyển một vòng ở tứ chi bách hài, tâm trạng bình tình trờ lại, nghĩ thầm, cùng là Hậu Thiên thập phẩm đại viên màn cảnh giới, vì sao, những trọng tài khác đều phải nịnh hót Gia Luật Hoành? Giống như thân phận của Gia Luật Hoành còn cao hơn người một bậc... Đây là cớ vì sao?

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn một vòng, lập tức nhận ra một ít manh mối. Hôm nay, trọng tài phụ trách công tác lựa chọn đệ tử tinh nhuệ của thành trì, tổng cộng có người, tất cả đều đã quay về thành Nham Thạch.

trọng tài này, đều là cảnh giới huyền khí hậu thiên thập phẩm đại viên màn không thể nghi ngờ. Nhưng quan sát tuổi tác của bọn họ, hầu như đều đã ngoài , phần lớn đà tuổi, thậm chí gần . Trong khi đó, Gia Luật Hoành, anh tuấn phóng khoáng, vẻn vẹn chỉ có hơn tuổi!

Trong trọng tài ở đây, Gia Luật Hoành rồ ràng trẻ tuổi nhất!

Nổi bật giữa đám đông!

- Thiên... Thiên tài...

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân, đột nhiên xuất hiện từ này...

- Lẽ nào Gia Luật Hoành chính là thiên tài trong truyền thuyết, thiên tài đích thực...

Gia Luật Hoành bước đến trước mặt Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt sắc bén vô cùng, dừng lại đảo trên người Phong Vân Vô Ngân một vòng, nhướng mày nói:

- Tu vi huyền khí Hậu Thiên tam phẩm... Hừ! Cũng không biết là ăn thiên tài địa bảo gì, không ngờ lại phá vỡ được phong ấn của ta! Tuy nhiên, giống như trước chỉ là con kiến mà thôi!

Kỳ thực, trong lòng Gia Luật Hoành bất đầu lo lắng! Phải biết rằng, thời gian hắn tận tay phong ấn Phong Vân Vô Ngân là một năm trước, khi đó, Phong Vân Vô Ngân ngay cả cảnh giới huyền khí Hậu Thiên nhất phẩm cũng không có đạt được, thuần túy chẳng qua là một đứa trẻ gầy yếu, hơn nữa, đan điền vị phong bể, đáng nhẽ sẽ không đạt được bất cứ sự thăng tiến nào trong võ đạo.

Trong khi đó, chi sau một năm, hắn không ngờ có thể đột phá đến cảnh giới huyền khí tam phẩm, tăng liền ba cấp... Đây không thể không nói là kinh thể hãi tục!

- A, ta hiểu rồi, nhất định là may mắn, nhặt được một ít thiên tài địa bảo, bàng không, làm sao có khả năng yêu nghiệt đến trình độ này?

Gia Luật Hoành nghĩ đi nghĩ lại, kinh hài trong lòng nhất thời biển thành coi thường.

- Loại tiểu từ thổi này, có thể uy hiếp tới ta sao? Ta lo xa rồi.

Atui.Net

Nghĩ tới đây, Gia Luật Hoành hướng về phía Phong Vân Vô Ngân cười nhạo một tiếng.

- Tiểu từ thối, ngươi cùng đừng sợ đến phát run, ngươi đà vô tỉnh nhặt được thiên tài địa bảo, đạt được thành tích như ngày hôm nay đó cùng là tạo hóa của ngươi. Gia Luật Hoành ta tự trọng thân phận, sẽ không xuống tay với ngươi lần thứ hai. Tuy nhiên, nếu ngươi cho rằng ờ trong thành Nham Thạch, chí dựa vào vận khí tốt là có thể Sống sót, vậy thì ngươi hoàn toàn sai rồi!

Nói xong, Gia Luật Hoành khinh thường cười, quay đầu nói:

- Đạt Hề huynh, Tây Môn huynh, Lý huynh, các ngươi vì sao chỉ mang theo hai đệ tử quay về thành Nham Thạch? Những đệ tử khác đâu? Gia tộc Gia Luật của ta mấy năm nay có vài thiếu niên thiên tài, có người nói, biểu đệ của ta Gia Luật Trượng cùng Gia Luật Thiên Long đều đạt được cảnh giới Hậu Thiên lục phẩm, đặc biệt Gia Luật Trượng biểu đệ, đầu năm nay đã vọt tới Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ... Ơ? Bọn họ đâu?

Ánh mắt thâm trầm của hắn liếc một lượt qua đám người mới, cùng không phát hiện Gia Luật Trượng cùng Gia Luật Thiên Long như hẳn đà nói, sắc mặt liền trầm xuống.

- À... Gia Luật huynh đệ, ba người chúng ta sắp xếp cho thiếu niên của thành Khâu Hác tham gia bài thí luyện căn bản, có lẽ... Có lẽ hơi khó một chút, dẫn đến ngoài Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết ra, người khác đều... Đà chết!

Trọng tài họ Đạt Hề giọng nói thản nhiên nói.

- Cái gì?

Gia Luật Hoành hét lên một tiếng, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

- Luyện tập cái khí gì? Mà ngay cả hai thiếu niên của gia tộc Da Luật đều ngã xuống, Phong Vân Vô Ngân loại tài trí tầm thường này lại có thể qua... Không thể tin được!

Thái độ Gia Luật Hoành kiêu căng, coi ba gã trọng tài không ra gì!

Trọng tài họ Tây Môn trên mặt có vẻ không nén được giận, độ tuổi gần . Hơn Gia Luật Hoành mười mấy tuổi, sao có thể chịu được sự xỉ nhục này?

- Hừ! Gia Luật huynh, huynh đệ chúng ta ba người. Trước chẳng bao giờ đến thành Khâu Hác, không có chút giao tình với sáu đại gia tộc ở đó. Muốn nói là thiên vị làm rối kỉ cương, điều đó tuyệt đối không thể! Nói chung, kết quả luyện tập chính là như vậy! Không có gì để nói! Chúng ta ở thành Nham Thạch, địa vị tương đương nhau, ngươi chẳng qua là võ đạo thiên phú hơn chúng ta mà thôi, muốn chúng ta phải nể mặt ngươi thì ngươi còn không xứng!

- Tây Môn huynh!

Trọng tài họ Đạt Hề, họ Lý đều vội vàng kéo trọng tài họ Tây Môn đang càng nói càng kích động, ra hiệu cho hắn không nên đối chọi gay gắt với Gia Luật Hoành.

- Ha ha!

Gia Luật Hoành không giận mà ngược lại cười, khóe mắt giật vài cái, trong mắt chợt xuất hiện vẻ âm tàn.

- Tốt, tốt, rất tốt! Cũng đúng, bản thân ta không có tư cách nhúng tay vào sự lựa chọn của ba vị ở thành Khâu Hác, ta cũng tuyệt đối tin tưởng tính công minh của ba vị nhân huynh. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhờ Tây Môn huynh một câu... Phiền toái chỉ là do nói nhiều. Được rồi, Tây Môn huynh, ngày tháng của chúng ta còn dài, xin tự lo liệu đi!

Nói xong, Gia Luật Hoành liếc mắt nhìn trọng tài họ Tây Môn, sau đó lại liếc nhìn Phong Vân Vô Ngân, chợt cười bỏ đi.

- Ôi!

Lúc này, trọng tài Đạt Hề thở dài.

- Tây Môn huynh, ngươi đáng lẽ phải biết Gia Luật Hoành bụng dạ hẹp hòi, ngươi còn chống đối với hắn, đây... Đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

- Hai vị huynh đệ không cần nhiều lời! Trong lòng huynh đệ chúng ta đều hiểu rõ, Gia Luật Hoành có thiên phú, do vậy được cấp trên khen thường coi trọng.

Trọng tài Tây Môn lấy tay chi chi thành Tiên Thiên bay lơ lừng trên không trưng.

- Thế nhưng, chúng ta ờ trên đó cùng có quan hệ nhân mạch, ta không tin Gia Luật Hoành dám làm gì ta!

- Minh thương dê tránh, ám tiên khó phòng.

Trọng tài họ Lý nói.

- Các huynh đệ, từ nay về sau, chúng ta phải gia tăng thời gian tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, chi cần thăng cấp đến Tiên Thiên thì sẽ không sợ Gia Luật Hoành ức hiếp!

Lời tuy nói như thể, nhưng trên mặt ba gã trọng tài đều tỏ ra lo lắng.

Đạt được cảnh giới Tiên Thiên?

Gia Luật Hoành mới hai mươi mấy tuổi, tu vi liền đà ngang bàng bọn họ, muốn vào Tiên Thiên, sợ ràng Gia Luật Hoành còn sớm hơn bọn họ một bước!

Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên ngẩng đâu lên nói.

- Vô Ngân lại mang tới phiền phức cho ba vị trọng tài.

Dừng một chút, tinh quang trong mắt hắn lóe sáng.

- Ba vị trọng tài yên tâm. Vô Ngân về sau nếu có thể đạt được thành tích, nhất định sẽ không quên ân đức của ba vị trọng tài!

Đứa trẻ tuổi, đưa ra lời thề hư vô mù mịt như thế này, vốn dĩ là buồn cười, nhưng ba gã trọng tài họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý đều đồng thời chấn động, dường như dự cảm được điều gỉ đó. Khuôn mặt bọn họ do lo lắng mà căng ra, cũng dần dần thả lòng một chút, khóe miệng xuất hiện ý cười.

- Được, Vô Ngân, ân oán giữa bọn ta và Gia Luật Hoành chất chứa đã lâu, sớm muộn cùng phải đối mật, không liên quan đến chùyện của ngươi.

Trọng tài họ Tây Môn nói.

Lúc này, từ trong thành Nham Thạch, một lão già chậm rãi đi ra, lão ước chùng khoảng sáu bảy mươi tuổi, gầy đến mức chi còn bộ xương khô, khuôn mặt tiều tụy, bước đi khập khiễng, dì nhiên là người què!

Lão già chậm rãi đi đến phía đám người bên này, trong miệng lười nhác nói.

- Mọi người đều trở về rồi sao?

Đừng thấy dáng vẻ gần đất xa trời của lão già, nhưng thanh âm vô cùng to, lời nói ra dường như có một loại lực xuyên thấu thần kỳ, làm cho tất cả mọi người ờ đây đều có thể nghe rõ.

- Chúc lão đến.

Trọng tài họ Đạt Hề sắc mặt trang nghiêm nói.

- Đi, chúng ta qua bên Chúc lão báo cáo tình hình.

Trọng tài họ Tây Môn cùng họ Ly đồng thời nói.

Ba gã trọng tài bảo Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết ờ đây chờ, sau đó đồng thời ra chỗ lão già kia, thái độ vô cùng cung kính.

gã trọng tài, đồng thời đều đi ra chỗ lão già, thái độ đều rất cung kính, bao gồm cả Gia Luật Hoành mất cao hơn trán cùng phải trở nên ngoan ngoãn.

Lão già cùng trọng tài thương lượng vài phút, bỗng nhiên lớn tiếng nói.

- Được rồi, các tiểu tử, nơi này không có chùyện của các ngươi nữa. Lần lựa chọn thiếu niên anh kiệt này, các ngươi đà tận tâm tận lực rồi, đi lại mệt nhọc, trở về nghỉ ngơi đi.

- Vâng, Chúc lão!

trọng tài cùng trả lời, bỗng nhiên nổi đuôi nhau theo hương thành Nham Thạch mà đi. Trong nháy mắt đà vào hết thành Nham Thạch, mất hút trong tầm mất của đám đệ tử thiếu niên.

Một lúc sau, lão già chậm rãi đi qua bên đám thiếu niên. Mỡ miệng nói:

- Đều đứng thẳng lên cho ta!

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân lướt vài vòng trên người lão già, chí cảm thấy lão thật sự rất bình thường, nhìn không ra chỗ đáng sợ. Tuy nhiên, đôi mắt nhỏ hẹp của lão đôi khi toát ra hung mang tựa như dã thú, khiến người ta sợ hãi!

Thình lình, lão già phát hiện ra Phong Vân Vô Ngân đang quan sát lão, nheo mắt lại nhìn thăng về phía Phong Vân Vô Ngân! Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, Phong Vân Vô Ngân chi cảm thấy cả người như sét đánh, dường như linh hồn đều phát run, hắn cuống quýt cúi đầu, trong lòng xác định nói.

- Lăo nhân này, sâu không thể lường!

Lăo giả cười mỉa một chút, đi tới trước mặt chúng đệ từ, cất cao giọng nói.

- Đệ tử của thành trì, đà qua luyện tập căn bản tổng cộng có người, ừm, các thiếu niên, chúc mừng các ngươi được tiến vào thành Nham Thạch với tư cách cơ bản, tuy nhiên, có thể ở thành Nham Thạch, từng bước hoàn thành mục tiêu và yêu cầu về võ công của các ngươi, vậy... Ha ha, vậy còn phải đợi xem. Các ngươi có thể gọi ta Chúc lão, hiện tại, ta dẫn các ngươi vào thành và đọc cho các ngươi một vài quy tắc.

Dừng một lúc, lão già giang hai tay ra, trong tay có hai nắm thẻ trúc, chép miệng nói.

- Chúc lão ta làm việc, lúc nào cùng phải như sấm rền gió cuốn, ha ha, nào, chia cho các ngươi cái này trước.

Vừa dứt lời, Lão Chúc hai tay giương lên, trong nháy mắt, hai nắm thẻ trúc trong tay, giống như một làn mưa hoa, bay lả tả về phía thiếu niên.

Lực đạo vừa đúng, mỗi một thẻ trúc, vừa vặn bay đến trước mặt một thiếu niên, không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng.

thiếu niên vô ý thức, vươn tay chụp lấy thẻ trúc đang bay đến trước mặt mình.

Sau đó, trong lòng danh thiếu niên mới giật mình kinh hãi... Chúc lão đầu khống chế sức lực cùng độ chính xác quả thực không thể tường tượng nổi, đạt tới trình độ quỷ thần khó lường!

Phong Vân Vô Ngân âm thầm kinh ngạc, xem xem thẻ trúc trong tay, thẻ trúc nhìn tựa như chiếc đũa, trên một đầu có viết một chữ rất nhỏ "".

- Vô Ngân, thẻ trúc của tỷ ghi '', chữ số này có ý gì?

Phong Vân Tuyết nói khẽ với Phong Vân Vô Ngân. Định đưa thẻ trúc trong tay cho Phong Vân Vô Ngân xem.

Phong Vân Vô Ngân lắc đầu.

- Tuyết tỷ, đệ cùng không biết đây là ý gì.

Chúc lão đầu cười ha ha nói.

- Các thiếu niên, cầm chắc lấy thẻ trúc của các ngươi, mặt trên có đánh sổ của các ngươi, số này, đợi lát nữa có thể có tác dụng làm thẻ ra vào. Được rồi, bây giờ, cùng ta vào thành!

Nói xong, Chúc lão đầu quay người lại, khập khiêng đi đen cửa thành.

Trong lòng các thiếu niên vừa lo sợ vừa chờ mong, nhắm mắt theo sát phía sau.

Trông thấy cửa thành cổ kính, trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ... Khoảnh khấc bắt đầu bước vào thành Nham Thạch, vận mệnh của ta đà hoàn toàn thay đổi! Ta sẽ trở thành một võ giả chùyên chí vào võ đạo!

Phụ thân, mẫu thân, các người yên tâm, hài nhi nhất định sẽ dốc sức tu luyện, sớm ngày báo thù thay hai người!

thiếu niên do Chúc lão đầu dân đầu, cuối cùng đã bước vào thành Nham Thạch... Thánh địa võ đạo mà họ tha thiết ước mơ!

Vừa vào thành, con mắt của các thiêu niên đã không kìm nén được, hết nhìn đông lại nhìn tây, chi câm thấy mọi nơi đều đầy sự ngạc nhiên, nhìn hoa cả mắt.

Lớn.

Bố cục bên trong thành Nham Thạch mang tới cho các thiếu niên cám giác đầu tiên chính là lớn! Không gì sánh bằng! Vô cùng rộng lớn!

Phố phường phồn hoa, tửu lầu phiêu hương, đông như trẩy hội...

Nhiều.

Trong thành Nham Thạch, nhiều người, nhiều ngựa, nhưng qua lại vẫn rất có trật tự.

Độ tuổi của những người này không giống nhau, có những thiếu niên trẻ tuổi vung roi thúc ngựa phi nhanh, có những mỹ nữ thướt tha xinh đẹp vô hạn, thần thái tươi trẻ, tinh lực tràn ngập.

Cùng có nam nữ trung niên phong thái điềm tình.

Có những lão ông lão bà đã lục thất tuần, tinh thần quắc thước.

- Oa! Vô Ngân, thành thị thật náo nhiệt!

Phong Vân Tuyết ờ bên tai Phong Vân Vô Ngân, kinh hô một tiếng.

Phong Vân Vô Ngân lại nói.

- Tuyết tỷ, đệ quan sát qua, mỗi người trong thành đều có tu vi huyền khí không tầm thường, đặc biệt là nhưng người già và trung niên kia rất khó nhìn thấu được tu vi của họ. Đoán chừng, đều là Hậu Thiên bát phẩm trờ lên!

Phong Vân Vô Ngân không phải tới đây để xem náo nhiệt, hắn biết rỏ, muốn Sống sót được trong tòa thành thị thịnh vượng đông vui này cũng không phải đơn giản như vậy.

Những thiếu niên mới vào thành đang nhìn người ờ trong thành, mà những người trong thành cũng đang quan sát đám thiếu niên mới đến này.

Có người trong thành muốn lại gần quan sát lại bị Chúc lão đầu đẩy lùi ra.

Chúc lão đầu dường như có uy danh không tồi trong thành Nham Thạch, vừa mới nghiêm mặt, liền không có ai dám tiến lại gần xem đám người mới này.

Sau giờ ngọ, những tửu lầu trong thành tòa ra toàn mùi rượu thịt thơm phức, đại đa số các thiếu niên đều đã trải qua luyện tập cơ sở, sau đó bị đưa luôn vào thành Nham Thạch, bụng đã sớm đói, bây giờ, lục phủ ngũ tạng đều đang kêu réo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio