Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Ánh mắt Lãnh Tiêu Dương nhuốm nét thất vọng, cậu nhếch miệng khẽ cười một tiếng. Đúng lúc này, một người
đàn ông đi tới phía sau cậu. Tuy người đó chỉ mặc một bộ đồ thể thao nhưng lại không thể che giấu được khí thể
lạnh lùng: “Lãnh Tử, gặp người quen sao?”
Cố Hân Minh và Yến Thất cùng nhìn về phía người đàn ông trên mặt có một vết sẹo đang đứng sau lưng Lãnh
Tiêu Dương, trực giác mách bảo họ, anh ta rất nguy hiểm.
Lãnh Tiêu Dương ngửa đầu: “Anh Thiết Thủ, họ là bạn của Lục lão đại.” Thiết Thủ thoải mái gật đầu, ánh mắt
nhìn về phía Yến Thất và Cố Hân Minh: “Cậu ấy đâu rồi?”
Cố Hân Minh khẽ cười: “Đang bận!”
“Fk! Bạn khai hoang chứ gì?!”
Thiết Thủ nói rất thẳng thắn, nhưng trong lòng mọi người đều rõ như gương. Đây là sự thật!
Anh ta vỗ vai Lãnh Tiêu Dương: “Thằng nhóc nhà cậu nhìn người ta sắp rớt cả con người ra rồi. Nào, giới thiệu
chút đi!”
Sau lời nhắc nhở của Thiết Thủ, lúc này Lãnh Tiêu Dương mới ngượng ngùng gãi đầu: “Anh ấy là Cố Hân Minh.
Còn cô ấy… là bạn gái em, Yến Thất!” Lời này vừa nói ra, ánh mắt sắc bén của Thiết Thủ chợt trở nên thâm sâu hơn
nhiều.
Anh ta híp mắt đánh giá Yến Thất, sau đó môi mỏng lại nhếch lên thành một độ cong quỷ dị: “Ừ, ánh mắt không
tệ!”
Lãnh Tiêu Dương vui mừng: “Phải vậy không? Em cũng cảm thấy như vậy!”
Cuộc nói chuyện giữa cậu và Thiết Thủ đều bị Yến Thất và Cố Hân Minh nghe rõ ràng. Cố Hân Minh bất đắc dĩ
nhìn vẻ mặt phức tạp của Yến Thất, trong lòng cũng cảm thán không thôi. Lần này không dễ giải quyết rồi! “Tiểu
Thất, khi nào em đi? Nếu không vội, ở bên cạnh anh mấy ngày có được không?”
Lãnh Tiêu Dương đẩy xe lăn đi tới trước mặt Yến Thất. Trong mắt cậu phản chiếu bóng dáng của cô, Lãnh Tiêu
Dương không nhịn được giơ tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang buông thõng bên người của cô.
Cả người Yến Thất trở nên cứng đờ, cô nhìn chằm chằm Lãnh Tiêu Dương: “Lãnh Tử, em…”
“Thôi vậy, anh biết rồi. Lần này em đi cùng Lục lão đại, nhất định đã có sắp xếp khác rồi đúng không? Không sao
cả, anh hiểu mà. Đợi một thời gian ngắn nữa, sau khi chân của anh hồi phục, anh có thể về nước, đến khi đó, anh
nhất định sẽ bám lấy em không rời!”
Lãnh Tiêu Dương tự biên tự diễn, toàn bộ quá trình không hề cho Yến Thất có cơ hội lên tiếng hay phản bác.
Thậm chí ngay sau khi nói xong, cậu cũng lập tức đi theo sau Thiết Thủ. Lãnh Tiêu Dương vừa đẩy xe lăn vừa quay
đầu nhìn Yến Thất: “Tiểu Thất, vậy anh về bệnh viện trước. Em nhớ xem điện thoại, anh đã gửi cho em rất nhiều tin
nhắn đó.”
Yến Thất kinh ngạc nhìn bóng dáng Lãnh Tiêu Dương và Thiết Thủ rời đi, trong lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót khó hiểu. Cô nặng
nề ngồi lại ghế sofa rồi bưng cốc bia đang uống dở lên, uống một hơi cạn sạch. Cố Hân Minh thở dài: “Haizz, chuyện này đúng là đời
người khó gặp!”
Lại rót thêm một cốc bia mới, Yến Thất nhắm mắt, dựa vào ghế sofa: “Sao Lục lão đại lại không nói Lãnh Tử cũng ở Paris chứ?!”
“Em cho rằng cậu ấy có thời gian nói cho em biết chuyện của Lãnh Tử sao? Trước đó, chúng ta cũng chỉ biết cậu ấy được bí mật đưa
ra nước ngoài chữa trị nhưng ai biết được nơi đó lại là Paris!”
Yến Thất phiền muộn cau mày: “Em cố gắng hết mức để trốn tránh anh ấy, kết quả lại đụng phải ở đây! Ông trời đúng là biết cách
trêu ngươi mà!”